Con Dâu Trời Phú

Chương 2

“Aizz…”

Thở dài tới lần một trăm linh một, nhìn giỏ trái cây rỗng tuếch, Đàm Hi cảm thấy thật ưu thương.

Một y tá trẻ tuổi đẩy cửa vào, duỗi tay: “Đưa nhiệt kế cho tôi nào.”

Nghe lời đưa ra, nụ cười ấm áp.

“Chị y tá, sao không thấy bác sĩ Triệu đâu thế ạ?” Ánh mắt trong sáng, đôi mày kiếm rất khí phách.

Thật là một cô gái xinh đẹp!

Y tá thầm nghĩ nhưng trêи mặt vẫn tỏ vẻ nghiêm túc: “Bệnh tình đã ổn định rồi, quan sát thêm mấy ngày nữa, nếu không có việc gì nữa thì có thể ra viện.”

“Oh.”

“Còn về bác sĩ Triệu…”

Mi mắt giương lên, phảng phất trong đó có cả một bầu trời sao, bốn mắt nhìn nhau, y tá không tự chủ được mà cảm thấy hơi run rẩy.

Ho khẽ hai tiếng để giấu đi sự xấu hổ: “Anh ấy… đang bận chuẩn bị Hội thảo chuyên ngành…”

“Khi nào về ạ?”

“À… Em tìm anh ấy làm gì thế?”

“Đương nhiên là có chuyện rồi ạ! Anh ấy là bác sĩ chủ trị cho em mà, đúng không?”

Y tá gật đầu.

“Em là người bệnh mà anh ấy phải phụ trách, đúng không ạ?”

Nghĩ một chút, lại gật đầu.

“Vậy chẳng phải anh ấy nên chịu trách nhiệm với em sao?”

“… Nên.”

Có điều, những lời này nghe lại cứ không đúng cho lắm.

“Chị nói xem, đã mấy ngày rồi chứ? Ngay cả bóng dáng cũng chẳng thấy đâu…”

Phồng má giận dỗi, đúng lý hợp tình.

“Thực ra, các bác sĩ khác trong bệnh viện này cũng rất tốt, hơn nữa vết thương của em…” Quả thực không phải chuyện lớn gì nữa.

Quay ngoắt đầu đi, khoanh tay trước ngực: “Em không biết, anh ấy là bác sĩ, em là người bệnh.”

“Chuyện này…” Y tá tỏ vẻ ngượng nghịu.

Mắt đen hơi chớp, trong lòng Đàm Hi thầm hận, đều tại cái tên ngu xuẩn Tần Thiên Lâm kia dọa khiến cho bác sĩ đẹp trai, ngây thơ của cô chạy mất.

“Hay thế này đi, chị cho em số điện thoại của anh ấy, chuyện này em nhất định phải hỏi anh ấy mới được.” Xụ mặt, nghiêm túc.

Trong mắt y tá lộ ra vẻ do dự.

Nhưng sự do dự này đã bị Đàm Hi tóm được, lập tức thêm củi thêm lửa—

“Chị yên tâm đi, em có phải người vô duyên vô cớ gây rối đâu, nếu đã có hiểu lầm thì nhất định phải nói chuyện cho rõ ràng, nếu không lại gây ra mấy chuyện dây dưa…”

Nói đến một nửa lại bỏ lại một nửa, ánh mắt lập lòe, giọng điệu… ngân nga.

Thắng bại tất nhiên đã rõ.

Y tá vội vàng đọc một dãy số rồi chạy trối chết.

Cô nàng nào đó nằm ngửa trêи giường, tiếng cười thanh thúy vang vọng.

Cộp…

Tiếng chiếc bút kim loại đập trêи bàn làm việc, những ngón tay thon dài day day ấn đường theo bản năng, trong mắt hơi xuất hiện vẻ bực bội.

“Sao lại thế này?” Giọng như chuông bạc, không giận mà uy.

Y tá vừa mới bước chân ra tới cửa, đang định thở phào nhẹ nhõm thì giây tiếp theo, cả người liền cứng đờ.

“Viện… trưởng Bàng…”

Bên kia, Đàm Hi còn đang vô cùng vui vẻ, khóe mắt trong veo và lấp lánh.

Bao lâu rồi cô không cười lên càn rỡ như vậy rồi?

Vô số ngày đêm trải qua cuộc sống lo lắng và đề phòng, vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, cô vẫn còn đang phải chạy trốn.

Đối mặt với trăng lạnh trong núi sâu, cô đã từng vô số lần nhớ lại quãng thời gian khi mình còn thiếu niên đã làm đủ mọi chuyện xấu xa, ẩu đả, đánh nhau, hút thuốc, say rượu, thậm chí còn cắn thuốc…

Nhưng so với bỏ mạng dưới vực sâu thì những ngày sống tối tăm đó chẳng còn quan trọng gì nữa, mặc dù hoang đường nhưng ít ra cũng có máu, có thịt.

Sinh mạng luôn làm người ta quyến luyến.

Tồn tại, thật tốt…

Bàn tay đang nâng lên của người đàn ông hơi dừng lại, dưới ánh mặt trời, gương mặt nghiêng của thiếu nữ thật ʍôиɠ lung, mí mắt hơi rủ, lông mi dập dờn, làn da trắng tới mức như sắp trở nên trong suốt.

Giây tiếp theo, mạnh mẽ hạ xuống…

Cốc cốc cốc…

A?

Tiếng cười đột nhiên im bặt, Đàm Hi quay đầu nhìn rồi lập tức có phản ứng, giọng nói đầy lưu manh, dứt khoát và sang sảng—

“Soái ca, có việc gì không?”

Bàng Thiệu Huân: “…”

Anh ta cũng không biết, thì ra một người có thể thay đổi nét mặt nhanh như thế.

Một giây trước còn cười tới mức làm người ta thấy đau lòng, sau đó lại trở nên hài hước, ngả ngớn cực điểm.

Trong lúc anh ta quan sát cô thì Đàm Hi cũng không nhàn rỗi.

Áo blouse trắng, cao 1m8 trở lên, mặt mũi sáng sủa, đẹp trai, nếu bỏ qua đôi lông mày nhíu chặt và gương mặt sầm xuống kia thì người này quả thực đẹp trai tới mức không thể bắt bẻ gì.

Chân dài cất bước tiến vào phòng.

Nhìn hạt quả đầy đất, khóe miệng anh ta run rẩy.

“Tên họ.”

“Đàm Hi.”

“Giới tính.”

“…”

“Giới tính.” Đầu cũng không ngẩng lên, mắt hơi cụp, nhắc lại một lần.

“… Nữ.”

Mẹ kiếp! Đẹp trai như thế mà lại bị mù!

“Bao lớn?”

“32C.”

Bàng Thiệu Huân: “…”

“A, bóp vào một chút chắc cũng có thể mặc 36C.”

Bàng Thiệu Huân: “…”

“Được rồi.” Bất đắc dĩ than nhẹ: “Đừng ép tôi nói thật… 36B.”

Bàng Thiệu Huân: “…”

“Này! Không thể nhỏ hơn nữa được đâu.”

Người đàn ông té xỉu.

“Bác sĩ đẹp trai?” Mắt to hơi chớp, ghé sát vào, quan sát cẩn thận, “Thì ra anh không chỉ mù mà còn điếc…”

Tức khắc, trong mắt đầy vẻ cảm thông.

“Thảo nào mà bây giờ bị mù màu cũng có thể làm họa sĩ, hóa ra còn có người tệ hơn…”

Bĩu môi, lại nằm nghiêng người xuống, cố gắng tránh vết thương sau lưng.

“Cái tôi hỏi là tuổi-cô-bao-lớn.”

“Thì ra anh không điếc à?” Ánh mắt đầy xem thường, “Ai bảo anh chỉ nói một nửa, chẳng phải là làm người ta hiểu lầm sao?”

Bàng Thiệu Huân: “…”

Ánh mắt hơi dừng: “Mà khoan! Anh là ai thế?”

“Tôi họ Bàng.”

“A, bác sĩ Bàng, anh có chuyện gì không?”

“Bác sĩ Triệu đại diện bệnh viện đi tham dự Hội thảo chuyên ngành, từ hôm nay trở đi, cô, do tôi tiếp nhận.”

“Cái gì?”

“Có cần nhắc lại không?”

“Tốt thôi.” Hai tay giơ lên, cầu mà chẳng được ấy chứ.

Thở sâu, kiềm chế cơn giận xuống, gằn từng chữ một: “… Nói cách khác, từ giờ, tôi là bác sĩ chủ trị của cô.”

“Oh.”

“Tuổi.”

Đàm Hi trợn mắt: “19.”

Người đàn ông nhíu mày, mắt như quan sát kỹ thêm một lần.

“Có vấn đề gì không?”

“Không.” Cúi đầu, lại ghi chép.

Cuối cùng dừng ở phần “Nguyên nhân bị thương” thì không nhịn được lại tò mò hỏi: “Tại sao lại bị thương?”

“Dây lưng quất.” Nhẹ nhàng, bâng quơ như đang nói trời hôm nay thật đẹp.

“Ừm.” Người đàn ông lại rũ mắt, che giấu vô vàn phức tạp trong đó.

Qua năm phút sau, vẫn duy trì hình thức một hỏi một đáp, Đàm Hi cảm thấy thực phiền.

“Lần trước khi đo nhiệt độ là bao nhiêu?”

“Tôi nói này, mấy chị y tá chỗ anh là đồ trang trí à? Không ghi lại số liệu nhiệt độ hàng ngày của người bệnh sao? Anh hỏi tôi, tôi biết hỏi ai?”

Cạch.

Sổ gập lại, bút lại quay về túi áo trước ngực.

Bàng Thiệu Huân nhìn cô, Đàm Hi đã quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ từ bao giờ.

Dưới ánh mặt trời, gương mặt nhìn nghiêng của thiếu nữ tràn ngập ánh sáng mặt trời, cái cằm khẽ hếch lên mang theo vẻ quật cường.

“OK.

Không quấy rầy cô nghỉ ngơi nữa.”

Đi tới cửa, bước chân lại hơi dừng lại: “Làm bác sĩ, tôi không thể không nghĩ cho các bệnh nhân khác, hi vọng cô Đàm cười… nhỏ một chút.”

Nghiêng đầu, nụ cười mỉm hơi ẩn chứa sự bỡn cợt: “Nếu tôi nhớ không lầm, tầng lầu này là cung cấp cho SVIP, tổng cộng chỉ có bốn phòng bệnh, ngoại trừ phòng bệnh tôi đang nằm đây, ba phòng bệnh còn lại đều không có ai, lấy đâu ra bệnh nhân khác chứ?”

“Cô…”

“Ồ, thì ra giọng của tôi có lực xuyên thấu mạnh như thế, dưới lầu cũng nghe thấy, phải không nhỉ?”

Bàng Thiệu Huân: “…”

“Khoan khoan! Tôi còn chưa nói xong mà, anh vội cái gì chứ? À thì… thuận tiện đổ rác dùm tôi luôn nhé!”

Đều tại thời tiết chết tiệt này, bốc mùi quá kinh…