Con Rể Chiến Thần

Chương 1146: Tôi luôn tin tưởng chồng mình

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một âm thanh như tiếng sấm vang lên trên mặt đất hướng về phía đám người kia.

Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc! Đặc biệt là đám người nhà họ Dương.

Sở dĩ bọn họ đều đang mỉm cười hài lòng, nhưng ngay lập tức nụ cười lại trở nên cứng ngắc.

Long Thanh Tình đang nói bỗng ngẩn người như thể bị sét đánh.

Nét mặt của Dương Thần và Dương Minh Thiên đều thay đổi.

Lúc này nét mặt của những người ở đây đều thay đổi nhanh chóng.

Hàng nghìn con mắt đang nhìn vê phía phát ra âm thanh vừa rồi.

“Hả? Không đúng, hình như là giọng của phụ nữ...

Sau đó tất cả mọi người mới có phản ứng trở lại.

Giọng nói mà bọn họ vừa nghe được hình như là giọng của phụ nữ.

Không phải Dương Hạo Quân.

Vừa rôi mới nghe qua, bọn họ đều cho rằng Dương Hạo Quân đã đến rồi.

Chí Oánh lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết.

Sau đó chỉ nhìn thấy một người phụ nữ đi tới, tay còn đang bế một đứa bé.

Nếu không phải Đoàn Lê Nguyên thì còn có thể là ai nữa? Người vừa nói chính là cô! “Cái gì? Sao lại là cô ta?”

Dương Minh Thiên hít một hơi thật sâu.

Nét mặt Dương Thần trở nên vô cùng khó chịu.

Đoàn Lê Nguyên đang muốn làm gì? Ngay lập tức Chí Oánh vội lao tới.

“Con...

Con đến đây làm gì?”

Bà đã bị cô dọa một phen.

Đoàn Lê Nguyên mỉm cười, nói:”

Con đến để thay chồng con thực hiện vụ cá cược, thách đấu với nhà họ Dương! ”

Đây chính là lý do tại sao Đoàn Lê Nguyên từ Tinh Quốc trở về.

Theo lý mà nói, cô còn phải ở Tinh Quốc ở cữ.

Vốn dĩ hôm nay là ngày đầy tháng của em bé, nhưng cô đã lừa tất cả mọi người của hai nhà họ Đoàn và nhà họ Trịnh để đến Kinh Thành, để thực hiện giao ước.

Ngữ khí của cô vô cùng đáng sợ, khiến người nghe phải sợ hãi.

Cô vừa nói xong, tất cả mọi người đều chấn động.

Mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt khó tin.

“Chồng tôi có việc không đến được, tôi và con đến thực hiện giao ước thay anh ấy, thách đấu với nhà họ Dương! ”

“Từ trước đến nay người nhà chúng tôi đều không phải là người không biết giữ lời! ”