Con Rể Chiến Thần

Chương 1735: Chiến Ưng không thể bị nhục

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc này. Giờ cả thế giới đang đều tập trung vào du thuyên số hiệu Hùng Ưng rồi.

Nói cách khách thì tất cả mọi hành động của Dương Hạo Quân đều bị theo dõi rất sát sao. Dù anh có làm gì thì cũng sẽ bị phát sóng trực tiếp ra ngoài.

Hàng tỷ người dân Lạc Việt đều đang dõi theo hành tung của Dương Hạo Quân. “Khí phách lãm!”

Lúc nghe được lời Dương Hạo Quân nói, mọi người ở Lạc Việt đều hoan hô. Ngay cả những người thuộc đội vệ binh Viêm Long cũng nắm chặt nắm đấm, hò hét trong sự Sung sướng. Họ không biết người kia là ai. Cũng chẳng thể điều tra ra được. Điều duy nhất mà họ có thể khẳng định, rằng đây là người Lạc Việt.

Anh ta đang làm một việc đúng! Nếu đã không thể cản lại được thì cứ để cho anh làm mưa làm gió đi.

Tốt nhất là mong anh có thể tóm Hứa Chính Kiệt và.

Jefferson về Lạc Việt! Thể hiện quốc uy của Lạc Việt! Để những người kia biết rõ rằng Lạc Việt không ngán bất kỳ người nào. Chỉ sợ là chuyện này sẽ hơi phiền thôi. “Cố gắng chịu đựng đi, anh nhất định phải sống để rời khỏi nước Chiến Ưng! Nhất định phải dẫn người về đấy!”

Tất cả mọi người đều nắm chặt nắm đấm lại, mong chờ anh quay về. Toàn thể người dân Lạc Việt đều mong rằng Dương Hạo Quân có thể sống sót, hơn nữa còn có thể túm được hai người kia về. Nhưng suy nghĩ của những người khác trên thế giới lại không giống nhau. Đa số mọi người lại mong chờ được thấy cảnh Dương Hạo Quân thất bại thê thảm hơn. Nước Chiến Ưng là một quốc gia rất mạnh đấy! Dương Hạo Quân gây ra chuyện lớn như vậy ở nước Chiến Ưng chẳng khác nào đang khiêu khích nước đó. Theo phong cách gần đây của nước Chiến Ưng thì Dương Hao Quân sẽ không có kết cục tốt đẹp nổi. Trên du thuyền Hùng Ưng, Dương Hạo Quân và Hứa Chính Kiệt đứng sáp lại gân nhau. Hứa Chính Kiệt hoảng hốt hô lớn: “Giết anh ta! Giết anh ta cho tôi!”

Những người vệ sĩ đứng cạnh hăn ta điên cuông lao về phía Dương Hạo Quân. Nhưng trước mặt Dương Hạo Quân lại như có một bức tường vô hình, tất cả những người lao vào đều bị đánh bay ra ngoài. “Đoàng!" “Rầm!”

“Ruỳnh!”

Hứa Chính Kiệt đứng gần đó bị máu tươi nóng hổi bản tung tóe hết lên mặt. Hắn ta mở to mắt. “Đi thôi!”

Dương Hạo Quân túm lấy cổ áo hẳn ta rồi đá mạnh vào đùi hắn ta một nhát. Một tiếng gãy xương răng rắc vang lên, hai chân hắn ta gãy nát ra, cả người nằm rạp xuống đất như một con chó vậy. Dương Hạo Quân dùng dây thừng trói Hứa Chính Kiệt và Jefferson lại vào với nhau, sau đó tay trái kéo hai người đó, tay phải nắm lấy thanh đao Bắc Minh, quay người rời khỏi du thuyền. Ánh mắt lạnh lẽo của anh nhìn liếc qua những người từng là công dân của Lạc Việt, tất cả mọi người đều hoảng sợ ngã khụy xuống đất, thậm chí có người còn vãi cả ra quân vì quá sợ. “Ối! Á! Tôi! Á!”