Nhìn thấy bộ dạng kiên cường của Lâm
Ngọc Anh, Dương Hạo Quân hài lòng gật
đầu: “Yên tâm đi, không ai đuổi việc cô cả.
Mai cô cứ đi làm như bình thường.”
Tại thời điểm này, Lâm Ngọc Anh dường
như nhìn thấy vẻ kiêu ngạo của Dương Hạo
Quân sáu năm trước.
“Vâng ạ, Tổng giám đốc Dương tôi sẽ đi
làm.”
Lâm Ngọc Anh nói.
Sau khi rời khỏi khách sạn.
Mấy người Lâm Uyển Oánh rất sảng
kɧօáϊ.
“Thật sự rất thoải mái. Ai mà ngờ được
có một ngày Dương Hạo Quân sẽ bị chúng ta
đem ra chơi như vậy chứ.”
“Đúng vậy, thật sự là rất sảng kɧօáϊ.”
Lâm Uyển Oánh phân phó: “Mọi người về
nhà chuẩn bị đi, sau lễ đổi tên ngày mai, Hạo
Quân, à không tập đoàn Minh Cường sẽ trở
thành tập đoàn hàng Bách Liên. Sự phát triển
của chúng ta sẽ càng ngày càng tốt.”
“Hiểu rồi.”
Bọn họ đều hình dung về một tương lai
tốt đẹp hơn.
Buổi tối, Dương Hạo Quân trở về nhà.
Đoàn Lê Nguyên đau lòng nhìn anh.
“Mọi chuyện em đều biết hết rồi, bọn họ
gửi video cho em.”
Hóa ra cảnh tạt sâm panh vừa rồi đã
được bọn họ ghi lại gửi cho Đoàn Lê Nguyên.
Nhìn Dương Hạo Quân bất lực trong
video, Đoàn Lê Nguyên rất muốn khóc.
“Em nghe nói anh là bời vì em mới chịu
đựng như vậy, là em vô dụng, lại là đầu tư
của tập đoàn Hạo Quân, bọn họ nắm giữ sự
sống của em”
Đoàn Lê Nguyên rất tự trách.
Dương Hạo Quân cười: “Vợ à không sao
đâu, bọn họ nhất định sẽ bị báo ứng.”
“Anh đi tắm trước đã, giúp anh chuẩn bị
quần áo mới, ngày mai anh sẽ tham gia lễ
đổi tên.”
Dương Hạo Quân nói.
“Vâng.”
Đoàn Lê Nguyên nhìn theo bóng lưng
của Dương Hạo Quân, thê rằng sẽ không để
anh phải chịu khổ nữa.
Ngày hôm sau, tập đoàn Hạo Quân.
Lâm Ngọc Anh vẫn đi làm như bình
thường.
Nhưng khi bước vào, người ở phòng
nhân sự đã đưa cho cô một tờ đơn đuổi việc.
“Lâm Ngọc Anh đến phòng tài chính
quyết toán tiên lương của mình, sau đó có
thể rời đi. Cô bị đuổi việc.”
Lâm Ngọc Anh đột nhiên sững sờ.
Cô nghĩ rằng Dương Hạo Quân đã sắp
xếp hết mọi thứ.
Bây giờ xem ra, Dương Hạo Quân chỉ nói
vậy mà thôi.
Hơn nữa, anh vừa mới ra tù, còn không
thể bảo vệ tốt cho Đoàn Lê Nguyên, lấy năng
lực đâu ra để bảo hộ cô chứ?
Có điêu cô không trách Dương Hạo
Quân, cô không hối hận vê những lời đã nói
tối qua.
Sau khi phòng tài chính quyết toán xong
tiền lương của cô, cô lại đến bộ phận nhân
sự để hoàn tất thủ tục sa thải.
Đi trong công ty, đâu đâu cũng là tin đồn.
Hóa ra Lâm Ngọc Anh không chỉ bị sa
thải, mà còn bị bêu rếu, nói cô ngủ với một
người đàn ông, làm xấu hình ảnh công ty.
“Loại phụ nữ này ấy, nhìn bê ngoài thì
đơn thuần, ai biết được đã ngủ với bao nhiêu
đàn ông rồi chứ.”
“Đúng vậy, lúc nào cũng giả vờ trong
sáng. Thật sự lại là một con người tỉ tiện…
“Tôi còn nghe nói cô ta đồng thời sinh
con cho cả ba gã đàn ông, thật sự là mất mặt.”
Khi Lâm Ngọc Anh rời đi, nghe thấy đủ
loại lăng mạ cay nghiệt.
Cô không kìm được nước mắt của mình
nữa, bật khóc.
Lúc này Lâm Uyển Oánh và những người
khác ở cửa thang máy, nhìn thấy chế nhạo:
“Dám chống đổi tôi, tôi để cô sống không
bằng chết.”
Những người khác cũng đắc ý như vậy.
Lâm Ngọc Anh cúi đầu chạy ra khỏi công ty.
“Bịch.”
Cô đụng vào một người.
Lâm Ngọc Anh ngẩng đầu lên nhìn, hóa
ra là Dương Hạo Quân.
“Sao vậy? Bọn họ đuổi việc cô rồi à?”
Dương Hạo Quân hỏi.
Lâm Ngọc Anh gật đâu.
“Được, vậy cô đi vào với tôi, tôi giúp cô
đòi lại công đạo.” Dương Hạo Quân nói.
Lâm Ngọc Anh do dự.
“Cô tin tôi không?”
Ánh mắt Dương Hạo Quân đầy bá khi hỏi.
“Tin”
Lâm Ngọc Anh bằng lòng thử một chút,
dù sao cũng không có việc gì, không bằng
thử một chút.
Nhỡ đâu thành công thì sao?
——————–