Con Rể Chiến Thần

Chương 911: Cậu có thể xin lỗi, nhưng tôi không chấp nhận

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Đánh! Tôi không muốn nhìn thấy bọn họ

đứng!"

Dương Hạo Quân hút một điếu thuốc.

Năm người Trung Phương lập tức tấn công và

chiến đấu với hơn tám mươi tên bảo vệ.

Hiển nhiên trình độ của những người này

khác với đám người lúc nãy, nên xử lý đám người

này cũng tốn sức hơn rất nhiều.

Dương Hạo Quân đã hiểu tại sao Khách sạn

Hòa Bình có thể đảm bảo chỉ cần khách hàng

bước chân vào đây là sẽ an toàn.

Có nhiều bảo vệ đẳng cấp như thế này bảo

vệ, ai dám động vào bọn họ chứ?

Chưa cần nói đến tám mươi người này, chỉ nói

đến tám người canh gác ngoài cửa thôi, không ai

ở Hải Lâm có thể xông vào được khách sạn Hòa

Bình.

Nhưng lần này người bọn họ gặp phải là

Dương Hạo Quân!

Trận chiến tiếp theo diễn ra vô cùng kịch liệt.

Tất cả các nhân viên của khách sạn Hòa Bình

đều ngẩn ra, đặc biệt là Từ Huân, bộ đàm trên tay

anh ta rơi xuống đất, anh ta mồ hôi nhễ nhại,

không phải vì nóng mà là sợ hãi.

Bởi vì các nhân viên bảo vệ của khách sạn

Hòa Bình từng người từng người bị đá bay ra

ngoài.

Mười phút sau, không một nhân viên bảo vệ

nào trong số tám mươi nhân viên bảo vệ tại

khách sạn Hòa Bình còn đứng vững.

Tất cả đều ngã lăn xuống đất.

"Kích thích quá, còn ai nữa không? Thêm vài

trăm người nữa đit

Tinh thần chiến đấu của Trung Phương rất

mạnh, anh ta không nhịn được lên tiếng hỏi.

Tất cả mọi người:..".”

Khách sạn Hòa Bình không thể ngờ được là

Sáu người trước mặt bọn họ đều là siêu cao thủ,

ngay cả những cao thủ của Khách sạn Hòa Bình

cũng không phải là đối thủ!

Lần này gặp phải đối thủ khó nhẫn rồi!

"Mấy người... mãy người không phải người

gốc Hải Lâm!"

Từ Huân kết luận chắc nịch.

Tại sao Dương Hạo Quân có thể vào đây

được, còn đánh ngã tất cả cao thủ của Khách sạn

Hòa Bình nữa?

"Đừng...

Thẩm Trường Sinh nhìn Dương Hạo Quân và

Sợ hãi hét lên.

Tây Phương nhấc anh ta lên, bắt đến trước

mặt Dương Hạo Quân và ném anh ta xuống đất.

"Làm ơn, cầu xin anh, đừng giết tôi! Tôi đã sail

Tôi đã nhận ra sai lầm của mình!"

Thẩm Trường Sinh khóc lóc nói.

"Xin hãy tha thứ cho tôi!"

Dương Hạo Quân ánh mắt phát lạnh: "Ồ, tôi

không chấp nhận!"

Dương Hạo Quân từ từ nâng nắm đấm lên,

ngay khi anh định giáng nắm đấm xuõng mặt

- -------------------