Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Lão Ngô đúng thật rất để bụng tới Đào Châu.
Dĩ vãng gặp mấy cô nương gia có nhan sắc, nhìn không thôi trong lòng cũng thấy cao hứng, người xưa chẳng có câu ‘cảnh đẹp ý vui’ đấy thôi, ai lại không thích nhìn thấy người đẹp bao giờ.
Lão Ngô cũng hiểu được bản thân chỉ là người thô thiển, kiều hoa tuy đẹp nhưng đâu phải để cho thường nhân đến hái.
Thế nhưng từ lúc quen biết Đào Châu, lão Ngô liền cân nhắc, nha đầu kia có nhan sắc, cũng không yếu ớt, lại chăm chỉ ở bên cạnh giúp đỡ Vương phi rất nhiều việc. Mấu chốt là, nàng có thể một cước đá bay nam tử bình thường, không cầm lo lắng phải có người bảo vệ, che chở.
Lão Ngô càng nhìn càng thấy thích, qua lời say của Thẩm Tam Nhi, hắn cảm tháy việc này có thể sẽ được. Không tới hai ngày, Đào Châu lại tìm hắn đi thả ưng.
Cái gọi là ‘thả ưng’ chính là để tránh cho Hải Đông Thanh bị mất đi dã tính, nếu có thời gian rảnh sẽ đưa nó ra ngoài săn chim trĩ hoặc thỏ rừng.
Đào Châu thả Hải Đông Thanh vào tay lão Ngô, xoay người rời đi.
“Ai! Cái kia…” Lão Ngô gọi nàng.
“Cái gì vậy?” Đào Châu chớp mắt hạnh hỏi: “ Có chuyện gì thì nói đi, Vương phi đang chờ ta đó.”
“Vậy ta đây liền nói thẳng! Nàng không thích nghe thì đừng để ý, cứ coi như ta phóng rắm vậy!” Giọng lão Ngô vốn đã vừa to vừa thô, hôm nay lại bày đặt trầm giọng nói. (MTLTH.dđlqđ)
Đào Châu thấy hắn như vậy, trong lòng cảm thấy buồn cười nhưng trên mặt vãn giả vờ tức giận: “Nói cái gì khó nghe vậy! Mau nói đi!”
“Cái kia…Nàng cảm thấy lão Ngô ta là người thế nào?” Lão Ngô nhức đầu, hắn cảm thấy khá là ngượng ngùng, cũng may da mặt hắn vốn đen, có hồng cũng không ai nhìn ra.
“Huynh tốt đó!” Đào Châu vốn cũng là cô nương vô tâm vô phế, trong lòng nghĩ cái gì liền nói thẳng tuột ra: “Đừng nhìn huynh là thô nhân nhưng thật ra rất thiện tâm, cũng rất trung tâm với Vương gia và Vương phi.”Sau đó còn nhất quyết gật đầu một cái. Lại nói: “Nếu huynh hỏi xong rồi ta liền đi, Vương phi vẫn còn đang chờ ta đó!” Dứt lời, nàng không thấy lão Ngô đáp lời liền tiêu sái đi về.
Lão Ngô hạ đôi mắt trâu, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm: “Thế này là vẫn chưa ưng lắm đúng không?” Sau lại nghĩ, bất kể nàng có không ưng thế nào, cưới vợ phải như lên chiến trường giết địch, động thủ trước nói sau.
Nghĩ ký rồi, hắn liền huỳnh huỵch chạy đi tìm Vương gia.
Buổi chiều, đợi đến khi Lung Nguyệt gọi Đào Châu đến hỏi, nha đầu kia lộ ra biểu cảm choáng váng: “Nô tỳ lúc nào nói nguyện ý? Ngô ngốc tử chỉ hỏi nô tỳ nghĩ hắn là người thế nào, nô tỳ liền trả lời hắn. Sao lại thành nô tỳ nguyện ý lấy hắn vậy?”
“Phải, lão Ngô đúng là một nam nhân tốt.” Lung Nguyệt cười nhạt nhìn Đào Châu: “Ngươi cũng chớ đỏ mặt tía tai, nếu không muốn gả, ta liền nói với Vương gia một tiếng. Bên cạnh Vương gia chính là không thiếu người, ngươi chỉ cần chậm rãi chọn là được rồi, lão Ngô bên kia thì…”Lung Nguyệt kéo dài âm cuối: “ Ta nhìn nha đầu Bàn Nha Nhi phòng bếp, dáng người cao to, trông như một viên thịt, rõ là người có phúc tướng, đúng là rất hợp với lão Ngô…”
“Ai ai!” Đào Châu bị dọa cho dậm chân bình bịch, Bàn Nha Nhi tuy là khuê nữ nhưng trước đây sốt cao đến hỏng cả đầu, nay vừa ngốc lại vừa béo: “Vương phi, ngài đừng đùa nữa!”
Lung Nguyệt cười nói: “Ngươi không nguyện ý gả cho hắn. Với lại, nếu như lão Ngô mà có nhìn trúng nha đầu Bàn Nha Nhi thì cũng sẽ thưa chuyện với Vương gia.”
Đào Châu vội vàng la lên: “Nhưng…nhưng ngài nói Ngô ngốc tử kia để ý nô tỳ mà! Nô tỳ không đồng ý ngài liền cứng rắng nhét nha đầu ngốc cho hắn, hắn….”
“Nếu như hắn muốn thì đâu có liên quan gì đến ngươi? Vả lại có khi sau này gặp nhau còn khó nữa là.” Lung Nguyệt liếc qua mặt Đào Châu, thấy nàng biến sắc.
“Rõ ràng hắn ở trong phủ, ngẩng đầu thấy, cúi đầu cũng thấy…”
Lung Nguyệt xua tay, ý bảo nàng hãy nghe mình nói hết: “Ta đã nghe Vương gia nói qua, thân vệ đi theo bên cạnh cháng đều là những người tốt, chỉ thiếu một cơ hội kiến công mà thôi. Chàng định qua hơn nửa năm nữa liền phái hắn tới biên quan. Đến lúc đó làm sao mà gặp?”
“Kia…này…” Đào Châu há miệng thở hắt.
“Tất nhiên là không thể tránh khỏi bị thương, có khi còn phải bỏ mạng, ngươi nghĩ lập công dễ như vậy sao? Trên người Vương gia cũng có đôi ba chỗ vẫn còn sẹo, càng đứng đề cập đến thương lớn thương nhỏ hồi ấy.” Lung Nguyệt tất nhiên hiểu Đào Châu muốn nói cái, chỉ là nàng muốn hù doa nha đầu này một chút. Nha đầu Đào Châu này đúng là có chút ý tứ với lão Ngô, chỉ là nàng vẫn chưa thông suốt, chỉ cần thử nàng một chút liền biết ngay.
“Cái kia…có thể không đi không?” Đào Châu do dự. (MTLTH.dđlqđ)
“Có mấy nam nhân lại không muốn kiến công lập nghiệp, thê tử hưởng đặc quyền, quang diệu môn mi chứ?” Lung Nguyệt hỏi nàng.
“Không có.” Đào Châu lắc đầu: “Nhưng mà…”
“Ai nha! Nha đầu này, nếu lo lắng thì tự đi mà khuyên hắn, ở đây nói với ta làm cái gì?” Lung Nguyệt đảo mắt nói.
“À!” Đào Châu gật đầu đáp ứng, hầu hạ Lung Nguyệt tháo trâm cài tóc rồi lui ra ngoài.
Đợi rửa mặt sạch sẽ, hai vợ chồng nằm trên giường, Lung Nguyệt cầm lấy bàn tay Bùi Nguyên Tu, chơi đùa ngón trỏ của hắn, nói nhỏ: “Thiếp đã hỏi nha đầu Đào Châu rồi, nàng đúng là có chút ý với lão Ngô, chỉ là nàng chưa thông suốt mà thôi. Thiếp nghĩ nàng có thể sẽ đi tìm lão Ngô, đến lúc đó chàng phải nói với hắn…”
Lung Nguyệt nói với Bùi Nguyên Tu phải dạy lão Ngô nói thế nào mới có thể lừa nàng dâu về tay. (MTLTH.dđlqđ)
Bùi Nguyên Tu nghe xong, cười nhéo mũi Lung Nguyệt: “Nàng thân làm chỉ tử mà lại đi tính kế nha hoàn mình vậy sao?”
Lung Nguyệt chun mũi: “Thiếp còn dám tính cả thân tín của Vương gia đó!”
“Đúng vậy đó. Như vậy sau này muốn giấu Cửu nhi chuyện gì cũng không thể được rồi!” Bùi Nguyên Tu cười nói.
“Vương gia muốn giấu thiếp chuyện gì?” Lung Nguyệt giả bộ thành phụ nhân đanh đá, thoát ra khỏi lòng hắn, chống nạnh ngồi lên bụng hắn.
“Không dám! Không dám!” Bùi Nguyên Tu tỏ vẻ chính mình thực sợ hãi, hào hứng xua tay, sau đó đè nàng dưới thân nói: “Để gia xem mùi vị của phụ nhân đanh đá này thế nào nào.”
“A…Nguyên Tu..chàng nhẹ chút…”
Tiểu phụ nhân đanh đá đêm nay không ngừng kêu rên…