Crush Tuyệt Nhất Thế Giới

Chương 56

Edit: Cải Trắng

Khi nói, Nguyễn Tinh Trầm ngẩng đầu quan sát Cố Húc, khuôn mặt tinh tế căng thẳng thấy rõ, lòng cũng tràn ngập sợ hãi.

Cô… sợ Cố Húc không vui.

Cô cũng đoán chắc Cố Húc không vui, nhưng không thể không nói những lời đó với anh.

Trong không gian xe tối tăm, ôm cảm xúc lo lắng, ngẩng đầu nhìn Cố Húc.

Cố Húc không vui thật. Thậm chí, trái tim ban nãy còn đập loạn xạ cũng vì câu nói kia mà bình tĩnh trở lại. Tay đặt trên vô lăng siết chặt, biểu cảm trên khuôn mặt ảm đạm. Anh mím môi, quay sang phía Nguyễn Tinh Trầm, ẩn trong cặp mắt phượng kia là đôi con ngươi đen nhánh.

Anh biết cô gái nhỏ đang nói gì, biết luôn vì sao cô lại nói như thế.

Là sợ bọn họ ở bên nhau chưa được mấy ngày đã tách xa.

Anh rất muốn nổi nóng, thậm chí còn muốn thử bổ cái đầu nhỏ của cô ra xem rốt cuộc cô đang suy nghĩ cái gì. Có điều, cặp mắt đen láy lẫn vẻ nhút nhát và lưỡng lự hiện lên trên khuôn mặt kia lại khiến tim Cố Húc rung rinh. Khoảnh khắc ấy, tức giận và bất mãn trong anh dắt tay nhau bay sạch. Chẳng nói được gì, anh nhắm mắt, thở dài, kéo mạnh người vào trong lòng, siết chặt.

“Cố Húc…”

Nguyễn Tinh Trầm không kịp phản ứng, chờ hoàn hồn đã thấy mình nằm trong lòng Cố Húc. Cái ôm này chặt quá, chặt tới nỗi cô thở không nổi.

Nhưng, cô không dám giãy dụa.

Cô biết anh đang tức giận nên đâu dám đẩy ra.

Vành tai bị cắn với lực không hề nhẹ, rõ là có ý muốn xả giận, có điều nó không khiến cô đau. Nguyễn Tinh Trầm sợ ngứa. Nói xa hơn một chút thì cô thấy hơi ngại, bởi cô sợ những hành động quá thân mật. Những động tác thân mật trong bóng tối còn sợ gấp đôi. Thế nên, cô phải liên tục thôi miên mình bằng suy nghĩ người đàn ông đang ôm mình là Cố Húc, người đang cắn vành tai mình là Cố Húc.

Quả nhiên, nỗi sợ dần biến mất.

Nguyễn Tinh Trầm hơi rụt bả vai lại, đặt lên lồng ngực Cố Húc, không tránh nữa mà chôn đầu bên vai anh, nói bằng chất giọng nhẹ nhàng hơi run: “Cố Húc, anh, có phải anh tức giận không?”

Tuy là đặt câu hỏi nhưng nói với giọng điệu khẳng định. Nếu không tức giận, sao Cố Húc lại đối xử với cô như thế?

“Biết anh giận mà dám nói thế hả?”

Cố Húc không thèm giấu diếm tâm trạng của bản thân, cau mày, cắn vành tai cô, thấp giọng nói.

Càng nghĩ càng tức.

Lực cắn mạnh thêm một chút, ngay cả giọng nói nghe cũng trầm hơn: “Em sợ anh muốn ở bên em chỉ là hứng thú nhất thời, sợ chỉ mấy ngày sau chúng ta chia tay nên nói như thế, đúng không?”

Thật sự muốn mắng cho cô một trận. Nhưng, anh không nỡ. Đành cắn vành tai cô, tức giận tiếp tục nói: “Nguyễn Tinh Trầm, ở trong lòng em, anh là người như thế à?”

“Không ạ!”

“Đương nhiên không phải rồi!”

Nguyễn Tinh Trầm buột miệng phủ nhận. Đương nhiên cô biết Cố Húc không phải người như thế. Nhưng trên đời này, đâu có mối tình nào không đi đến hồi kết. Một số ít người sẽ vô cùng may mắn khi có thể chọn cho mình người cùng nắm tay đi đến cuối đời.

Nhưng, cô có thể là người may mắn đó không?

Nguyễn Tinh Trầm không biết.

Chưa bao giờ dám hi vọng xa vời.

Đối với cô mà nói, được ở bên Cố Húc là một chuyện rất vui vẻ. Đến nỗi được bên anh bao lâu thì chưa nghĩ sâu vậy.

Huống hồ… cô rất sợ những lời gièm pha từ những người đứng ngoài, từng câu nói của họ sẽ ép người khác thở không nổi. Giới giải trí quá phức tạp. Một câu nói vu vơ đơn giản thôi cũng có thể bị suy diễn thành đủ lớp nghĩa. Cô mong mình và Cố Húc có thể vui vẻ ở bên nhau. Nếu có chia tay, cũng không muốn bị người khác nói lung tung sau lưng.

Cô cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Em sợ những người khác sẽ nói lung tung. Hơn nữa, em lo bên công ty em mà biết, sẽ dùng mọi cách để bấu chặt lấy anh.”

Nghe vậy, tay Cố Húc đang bóp eo cô bỗng khựng lại.

Hóa ra là vậy…

Anh ngạc nhiên và cũng thông suốt mọi chuyện. Sao lại quên được chứ? Cô gái nhỏ của anh luôn đứng trên lập trường của anh mà suy nghĩ, mọi thứ đều vì anh.

Thật ra, anh không ngại công khai với mọi người, không màng cả việc buộc chặt hay không. Người trên đời này có thể ràng buộc được anh không nhiều. Giải trí Kim Thịnh có to gan đến đâu mà chưa có sự đồng ý của anh cũng không dám náo loạn.

Có điều, nhìn cô gái nhỏ đang lo lắng bất an trong lòng mình, anh không nỡ. Không nỡ mắng cô.

Cô có thể đến trước mặt anh tỏ tình đã là chuyện khiến anh vô cùng ngạc nhiên rồi. Ban đầu, anh cứ tưởng mình phải đợi rất lâu. Có khi, còn không đợi được.

Mọi chuyện bất ngờ ập tới hôm nay khiến anh rất ngạc nhiên, vui sướng.

Thật ra, anh cũng rất hiểu cho nỗi lo của cô.

Nhìn vẻ bề ngoài, cô gái của anh rất giống một người nói được làm được, cực gan dạ nhưng sâu bên trong lại yếu đuối vô cùng.

Lo được lo mất.

Trước kia, bước cùng đường với anh chỉ dám đi đằng sau, nói chuyện sẽ đỏ mặt.

Dĩ nhiên, anh có thể cho cô một lời hứa hẹn đảm bảo. Thậm chí, giờ anh muốn công khai, dám cá là với tính tình này, cô sẽ không từ chối.

Nhưng, không nỡ.

Cô bước được một bước đã rất khó khăn, thôi thì 99 bước còn lại để anh đi.

Những lời hứa hẹn và cam đoan ấy quá thừa thãi, không cần thiết. Anh sẽ dùng thực tế để xóa bỏ hoàn toàn nỗi lo của cô. Đời này, khó khăn lắm anh mới phải lòng một người, muốn ở bên cô mỗi giây mỗi phút, thích đến độ quãng đời sau này sẽ tiếp diễn ra sao đã tưởng tượng ra hết.

Sao anh có thể bỏ rơi cô chứ?

Anh rất muốn nắm tay cô, công khai với toàn thế giới, nói cho bọn họ biết: “Đây là bạn gái của tôi.”

Anh muốn tất cả mọi người đều nhìn thấy cô.

Cô nên được đứng trước mặt công chúng, đứng bên cạnh anh, nhận được lời chúc phúc của mọi người.

Nhưng mà, vẫn từ từ thì hơn.

Nỡ mắng cô không?

Không!

Dám tức giận với cô không?

Càng không!

Thế phải làm sao bây giờ? Thích cô, trong trí óc chỉ vương vấn hình bóng cô, không dám tức giận, không nỡ mắng mỏ, thậm chí mình chỉ hơi lớn tiếng thôi cũng sợ dọa tới cô… Thôi vậy, cứ nuông chiều đi. Mấy năm nay, cô đã không được hưởng thụ yêu thương, ấm áp rồi.

Anh cho cô hết.

Rồi sẽ có một ngày, anh đuổi được hết bệnh lo được lo mất của cô đi.

Có lẽ phải cần một thời gian rất dài.

Nhưng thế thì sao chứ?

Anh buông vành tai cô ra.

Trong xe rất tối nhưng Cố Húc vẫn nhìn được dấu răng mờ mờ trên vành tai mềm mại của cô. Anh rút giấy lau sạch vệt nước dính trên đó rồi dùng tay xoa nhẹ, thấy cô run lên mà vẫn ngoan ngoãn không né.

Anh không nói gì nữa, chờ xoa bóp xong mới mở lời: “Được rồi, em lên nhà đi.”

Nguyễn Tinh Trầm chớp mắt, có vẻ không ngờ Cố Húc lại buông tha cho mình nhanh thế. Không tức, không giận, không nói lời thừa thãi mà chỉ bảo cô lên nhà? Cô mấp máy miệng một lúc mới cất tiếng hỏi Cố Húc, giọng lưỡng lự: “Cố Húc, anh không giận em à?”

Tay Cố Húc vẫn bám lấy eo Nguyễn Tinh Trầm, trầm giọng đáp: “Em nói xem?”

Anh giữ nguyên tư thế cúi đầu, đôi mắt phượng hẹp dài nhìn thẳng vào ánh mắt nhút nhát của cô, thầm thở dài, u ám quấn quanh dần vơi đi, đưa tay ra vén mấy sợi tóc lòa xòa trên mặt cô ra sau tai, mở miệng nói: “Anh rất giận. Nhưng anh cũng hiểu tại sao em lại có suy nghĩ như vậy.”

“Em là bạn gái của anh. Anh tôn trọng ý kiến của em.”

“Nhưng…” Nói đến đây, anh tiến sát lại, dùng ngữ điệu “hung dữ” tiếp tục nói: “Anh có thể đồng ý với em trước mắt không công khai, ngoài mặt tiếp tục duy trì mối quan hệ giống như trước kia nhưng em mà lén tránh anh, trốn anh thì em cứ đợi xem anh xử lý em thế nào đi.”

“Có nhớ trước kia anh từng nói gì với em không?”

Cố Húc từng nói rất nhiều, Nguyễn Tinh Trầm sao nhớ được anh đang muốn nhắc tới câu nào. Cô chớp mắt nhìn anh, nhỏ nhẹ hỏi: “Nói gì ạ?”

“Anh nói rồi, anh rất xấu tính, còn hung dữ nữa.” Cố Húc vừa nói vừa đùa nghịch mái tóc cô, trong xe không còn âm thanh nào ngoài tiếng anh thả chậm theo từng câu chữ: “Em đoán xem, anh sẽ làm gì nếu em dám trốn anh?”

Tay anh như mang theo điện vậy…

Nguyễn Tinh Trầm cảm nhận được sự tê dại lan toàn thân. Nếu không phải phần eo có anh đỡ, chắc chắn cô đã mềm nhũn cả người. Dù không mềm oặt người thì cô cũng đứng ngồi không yên, hơi thở có phần gấp gáp, cố gắng biện giải cho mình: “Không, không đâu.”

Nghe vậy, Cố Húc biết ngay cô muốn nói gì nhưng cố tình hỏi: “Không gì?”

“Không, em không trốn anh đâu.”

Nguyễn Tinh Trầm đỏ mặt, nói hết lời cần nói.

Cô cũng thích anh mà. Trốn tránh làm sao được? Hơn nữa, bảo Cố Húc đồng ý điều kiện trên đã làm anh ấm ức lắm rồi, sao cô nỡ để anh chịu thêm ấm ức.

Cô nhéo nhẹ ngón tay mình, đánh bạo ngẩng đầu lên. Khoảng cách giữa hai người rất gần nên chỉ cần ngẩng đầu, sẽ đụng ngay bờ môi mỏng gần trong gang tấc cùng cặp lông mi dài. Lòng thẹn thùng nhưng không trốn tránh. Cô cứ thế nhìn anh, mềm mại nói: “Cố Húc, cảm ơn anh nhé!”

Nhìn dáng vẻ của cô, ngọn lửa giận dữ bừng lên trong Cố Húc bỗng biến mất không còn tăm hơi.

Anh xoa đầu cô: “Được, em xuống xe đi.”

“Vâng.”

Nguyễn Tinh Trầm nhẹ giọng đáp, chờ Cố Húc buông tay ra, xuống xe đi sang mở cửa cho mình thì hỏi: “Anh định về thế nào?” Gọi lái xe bên ngoài tới đón, cô không yên tâm.

Cố Húc biết cô lo lắng điều gì, mỉm cười xoa đầu, thay cô đội mũ lên, kéo khóa áo xong xuôi mới nói: “Anh gọi ông Trương tới đón, chắc là sắp đến rồi.”

Dứt câu, anh lại nói: “Anh đưa em lên nhà nhé?”

Trùng hợp thay, anh vừa nói xong thì cách đó không xa có một chiếc xe quen thuộc đến gần. Biết là ông Trương đến đón Cố Húc, Nguyễn Tinh Trầm yên tâm hơn nhiều, lắc đầu, dịu dàng nói: “Không cần, anh mau về đi.”

Muộn lắm rồi, cô muốn Cố Húc về sớm để nghỉ ngơi.

Biết hôm nay trong nhà cô gái nhỏ còn người khác, Cố Húc cũng không đòi lên nhà cùng cho bằng được nữa mà giao chìa khóa trong tay cho cô, nói: “Anh nhìn em lên nhà.”

Nguyễn Tinh Trầm há miệng, muốn bảo anh nhanh lên xe đi nhưng nghĩ tới tính tình Cố Húc lại không cố nữa: “Vậy em lên nhà đây.” Nói xong, sợ anh đứng dưới gió lạnh quá lâu nên cô chỉ muốn nhanh nhanh lên nhà.

Vậy thì Cố Húc có thể về nhà sớm hơn một chút.

Đi chưa được mấy bước, âm thanh phía sau liền vang lên: “Cô gái nhỏ, có phải em quên gì rồi không?”

Gì thế?

Nguyễn Tinh Trầm dừng bước, quay đầu nhìn thì thấy Cố Húc đang bước nhanh về phía cô. Anh đi rất nhanh, áo choàng màu kaki bị gió thổi ngược góc áo ra sau, để lộ áo sơ mi trắng đẹp bên trong.

“Em quên gì?”

Nguyễn Tinh Trầm ngẩng đầu, hỏi. Cái gì cần mang theo cô lấy hết rồi mà.

Cố Húc dừng lại trước mặt cô với khoảng cách chỉ với tay là có thể ôm choàng lấy nhau, cúi đầu. Dưới ánh trăng, sắc mặt anh không còn vẻ phóng khoáng mà thay vào đó biểu cảm hơi tủi thân: “Em chưa hôn anh mà.”

Cái, cái gì?

Nguyễn Tinh Trầm cứ tưởng mình nghe nhầm, hai mắt mở lớn, mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch từng nhịp nhanh dần như đang ca hát.

Cô chưa thấy vẻ mặt này của Cố Húc bao giờ.

Vô cùng đáng thương, thoạt nhìn trông rất tội nghiệp. Cô đau lòng, đón lấy ánh mắt anh, nhón chân lên hôn nhẹ một cái vào má.

Vầng trăng cong cong lơ lửng trên bầu trời.

Gió thổi tới từ hai phía mang theo cảm giác lành lạnh. Nhưng, Nguyễn Tinh Trầm không thấy lạnh, tim như được rót mật, lâng lâng say mê. Một giọt thôi cũng đủ làm cô vui vẻ híp mắt lại.

Nhìn vào cặp mặt sáng bừng của Cố Húc, Nguyễn Tinh Trầm không nén nổi cảm giác thẹn thùng trong lòng, lui về, cúi đầu nói với anh: “Em đi đây.”

“Khoan đã!”

Cố Húc lấy lại tinh thần, thu hồi suy nghĩ, tóm lấy cánh tay cô, tay kia thì thay người vuốt những sợi tóc bị gió thổi tán loạn vào nếp, sau đó ngắm khuôn mặt đỏ bừng của cô.

Chẳng biết vì sao, anh đã thấy cực kỳ thỏa mãn.

Nụ hôn thuần khiết chẳng vương chút ham muốn, có khi giờ bọn trẻ ở trường học cũng chẳng đơn thuần bằng. Nhưng, anh lại thấy rất hài lòng. Thỏa mãn đến độ cả người như đang lâng lâng giữa tầng không.

Cả người tràn đầy năng lượng.

Anh không làm loạn nữa, chỉ ôm mặt cô, thay cô xử lý má tóc rồi khom lưng, kề sát mặt, thấp giọng cười nói: “Thế thì, về sau hãy quan tâm anh nhiều hơn nhé, bạn gái của anh.”