Đại dịch [12 chòm sao]

Chương 8

"Tôi chỉ muốn bắn thử vài con xác sống thôi, sao phải căng thẳng vậy chứ?"

Kim Ngưu với chiếc súng có ống ngắm đứng bên cửa sổ nghịch ngợm.

"Lần sau đừng làm mọi người giật mình thế nữa"

Hatake khuyên nhủ.

Chúng tôi đều thở phào nhẹ nhõm.

"Mọi người trải qua đủ chuyện rồi Ngưu à"

Tôi nhẹ nhàng nói.

Thế nhưng, Xử Nữ có vẻ vẫn chưa muốn cho qua chuyện, cậu ấy trở nên cáu gắt và mất bình tĩnh hơn bao giờ hết.

"Không đơn giản thế đâu! Nếu như những gì tôi đoán không sai thì..."

Xử Nữ giằng lấy ống nhòm từ tay Dahyun soi ra ngoài cửa.

"Tiếng súng thu hút xác sống. Chúng đang tiến tới khu này. Đi thôi!"

Xử Nữ gấp gáp nói, vơ vét những gì có ích còn sót lại trong kho cùng mọi người. Sau đó chúng tôi nhanh chóng rời khỏi sở cảnh sát ngay lập tức.

Mọi người đều ngạc nhiên, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ban đầu tôi cứ nghĩ xác sống chỉ tấn công khi chúng nhìn thấy con người. Nhưng đâu ai nghĩ mỗi tiếng động thôi cũng đã kích thích thính giác của chúng chứ? Tôi hoang mang tột độ, nhưng vẫn chạy theo Xử Nữ để rời khỏi đây mà không hỏi thêm điều gì, mọi người cũng vậy.

Một sự việc rất tệ đang xảy ra ngay lúc này...

Lũ xác sống đã nhanh chóng ập tới chỉ trong một chớp mắt, kể từ khi tiếng súng vang lên.

Chúng vật vờ quanh xe khiến mọi người không thể ra được. Tôi hoảng hốt, nhìn Xử Nữ với ánh mắt đầy băn khoăn không biết nên làm gì.

Còn Kim Ngưu, hắn có vẻ mất bình tĩnh, sợ hãi khi biết mình là người gây ra rắc rối, đẩy mọi người vào nguy hiểm. Hắn nên cảm thấy có lỗi về hành động ngu xuẩn này. Giờ thì tôi đã hiểu vì sao Xử Nữ không ưa tên khốn này rồi.

Tốc độ của chúng tôi quá chậm khiến xác sống ngày càng thêm đông.

"Xử Nữ? Hatake?"

Tôi cuống quýt hỏi, mong họ có kế hoạch gì đó để giải thoát.

"Chúng ta không thể làm gì được, lũ xác sống quá đông"

Dahyun gần như sắp khóc.

"Ngoài kia phải dưới năm chục con"

Kim Ngưu lo lắng nói.

"Ừ anh nên là người ra xử lý chúng, hoặc làm mồi cho chúng nghe sẽ hợp lý hơn"

Xử Nữ trả lời, đầy lạnh lùng và căm ghét.

"Mày..."

Kim Ngưu gắt lên.

"Thôi, dừng lại đi! Đây không phải lúc để cãi nhau đâu"

Tôi ra hiệu cho họ trật tự.

Tôi ngó đầu, nheo mắt nhìn ra ngoài, cả một vùng đường toàn xác sống là xác sống. Chúng lượn lờ trước mặt, nhưng lại không thể hiện dấu hiệu gì là biết có người đang ở gần, có lẽ là vì chúng tôi ẩn nấp rất kỹ đằng sau cánh cửa ở đồn cảnh sát. Tôi, Xử Nữ và Kim Ngưu nấp một bên, Hatake, Dahyun và Natsuko một bên, ai nấy đều lo sợ không biết phải thoát khỏi đây như thế nào.

Tất cả là tại Kim Ngưu, rõ ràng. Nhưng đây không phải thời điểm thích hợp để đổ lỗi, nên tôi chỉ dám lườm nguýt anh ta trong âm thầm. Đúng là lớn rồi mà chẳng biết suy nghĩ.

Tôi đành bỏ qua trong tức tối, ngó ra ngoài nghĩ kế tiếp. Mọi hành động được thực hiện trong sự yên lặng tuyệt đối.

Vẫn còn một khu vực vắng vẻ trên mặt đường. Lũ xác sống chỉ luẩn quẩn quanh đồn cảnh sát, nơi phát ra tiếng súng, không con nào ở bên đó.

Như nảy ra ý tưởng trong đầu... Tôi nhếch mép cười.

"Ai chạy nhanh nhất ở đây?"

Tôi hỏi.

Mọi người đều nhìn nhau khó hiểu, thắc mắc, không hiểu ý tưởng.

"Chúng ta chỉ cần lấy xe thôi đúng không?"

Tôi nói hết sức nhỏ, gần như là không phát ra tiếng.

"Tôi đã từng thi chạy giải trẻ ở toàn thành phố. Tôi sẽ chạy ra đằng kia dụ chúng. Trong khi đó mọi người hãy ra lấy xe và lái qua đó đón tôi."

Tôi quả quyết nói, dù sâu bên trong có đôi phần sợ hãi khi đảm nhận trách nhiệm quan trọng như vậy. Nhưng ngoài cách đó ra, tôi e rằng không còn lựa chọn nào khác. Vả lại, tôi cũng không thể bắt ai trong số đồng đội của mình chạy ra làm mồi nhử cho xác sống, trong khi tôi lại là người chạy rất nhanh.

"Thiên Yết, tôi đã nói thế nào rồi?"

Xử Nữ giữ tay tôi, nhưng tôi đã kịp giằng ra. Cậu ấy luôn cho rằng tôi hành động thiếu suy nghĩ và bồng bột theo cảm xúc, nhưng lần này, tôi sẽ thể hiện tài năng cho cậu ta phải chống mắt lên xem.

"Hứa là sẽ đón tôi nhé"

Tôi nháy mắt tinh nghịch.

Chưa kịp để Xử Nữ ngăn cản, hay mọi người chần chừ thêm phút giây nào nữa, tôi mạnh dạn mở cửa bước ra ngoài. Lũ xác sống phát hiện ra tiếng động, tất cả ngoái đầu nhìn về phía này.

Thấy tôi như thể bắt được vàng, chúng lao tới theo đàn.

Đúng theo kế hoạch, tôi liền ba chân bốn cẳng phi như tên lửa ra mặt đường. Cứ thế tôi cắm mặt xuống chạy thục mạng, không cần biết trời đất gì nữa.

Sau một hồi, tôi quay đầu lại nhìn, chúng cách còn khá xa. Công nhận tốc độ chạy của tôi rất tuyệt đó chứ, những năm làm học sinh được đi thi chạy Marathon toàn thành phố là niềm vinh hạnh lớn và duy nhất của tôi.

Nửa tự hào, nửa sợ hãi, giờ đây tôi như miếng mồi sắp bị xâu xé.

Ngoài trời nắng đẹp, không khí trong lành, nhưng tôi lại chẳng được tận hưởng nó. Thay vào đó là chơi trò đuổi bắt sinh tử với lũ xác sống này.

"Ôi...không"

Hai con xác sống chết tiệt bất ngờ xuất hiện làm cản trở lối đi. Chúng đang tiến ngược lại về phía tôi.

Tôi đã bị bao vây, giờ cách duy nhất để thoát là xử lý một trong hai bên xác sống. Và tất nhiên, tôi sẽ chọn bên ít hơn, là bên có hai con.

Tôi hy vọng đồng đội mình có thể đẩy nhanh tiến độ lên và qua đón tôi ngay lập tức. Nơi đây quả thực rất đáng sợ. Tôi không muốn cơ thể mình bị xé xác, moi móc gan, phổi, tim, dạ dày và những nội tạng khác ra làm bữa ăn nhẹ cho chúng đâu.

Ngoái lại nhìn về phía sau mà sợ phát khiếp, lũ xác sống rất đông. Hai con phía trước đang tiến đến gần hơn, tôi rút khẩu súng Xử Nữ đưa cho mình ra chuẩn bị tư thế bắn.

"Pằng pằng"

Viên đạn trúng cả hai con, chúng ngã gục xuống, kêu lên.

"Thiên Yết, mau lên xe"

Hatake phi xe tới, mở cửa sổ vẫy gọi.

Không biết phải diễn tả niềm hạnh phúc sung sướng này thế nào nữa. Tôi chạy vào trong xe với tốc độ ánh sáng, trước khi lũ xác sống kia kéo tới.

Trong xe có tôi, Hatake và Xử Nữ. Tôi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng được yên thân.

"Chị giỏi hơn tôi tưởng đấy"

Xử Nữ mỉm cười khen ngợi.

"Cậu hạ thấp tôi quá rồi"

Tôi bật cười. Trong lòng cảm thấy sung sướng và mãn nguyện vô cùng, ít nhất thì bản thân cũng đã đóng góp công sức vào cho tập thể.

Kim Ngưu, Dahyun và Natsuko ở xe bên kia. Chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình, lái vòng xe về phía sau, rời khỏi khu phố Hadong.

Ánh nắng hoàng hôn chiếu vào khung cửa kính, bầu trời đổi màu, ánh sáng trở nên dịu dàng hơn. Tôi ngó ra ngoài, từng đám mây như tô lên những sắc cam, sắc vàng, sắc hồng, thật ngọt ngào biết bao. Ngọn núi đằng xa như muốn nuốt trọn vầng hào quang còn lé loi chưa muốn vụt tắt của mặt trời. Hoàng hôn xuất hiện là thời khắc kết thúc của một ngày. Tôi như vừa chết đi sống lại.

Hít một hơi thật sâu, tôi thở phào nhẹ nhõm, mở cửa sổ tận hưởng chút không khí trong lành. Mọi thứ trở nên yên bình đến lạ thường. Tôi dựa lưng vào ghế, thả lỏng cho bản thân được nghỉ ngơi.

Tưởng như mọi thứ đã chấm dứt, giờ chúng tôi có thể vui vẻ đi tới Ulsan mà chẳng phải lo nghĩ gì, nhưng không...

Trước xe xuất hiện những con xác sống đang bước tới.

Không đông bằng lúc nãy, nhưng cũng phải dưới hai mươi con. Tôi hoảng hốt, tay cầm chặt khẩu súng, chẳng hề run sợ đắn đo như trước nữa. Xử Nữ cũng trong tư thế sẵn sàng rút kiếm ra chiến đấu.

Hatake bất ngờ đánh vô lăng sang bên phải để vượt khỏi đám xác sống. Tiếng va chạm ma sát của bánh xe và mặt đường vang lên. Sự dịch chuyển nhanh chóng đó khiến tôi và Xử Nữ đều chưa kịp chuẩn bị tâm lý. Lực đẩy tôi nghiêng hẳn sang một bên, đầu đập mạnh vào cánh cửa xe. Xử Nữ ngã vào người tôi trong trạng thái bất tỉnh, đầu cậu ấy dính máu.

"Ôi không!"

Tôi hốt hoảng nhìn máu đang tuôn ra trên đầu Xử Nữ mà quên mất mình cũng đang bị đau.

Hatake dường như không kiểm soát được tay lái nữa, chiếc xe lao vồ vập vào bụi cây. Sự đột ngột này khiến đầu tôi bị va chạm mạnh với cánh cửa thêm lần nữa. Kết quả là đầu tôi đau điếng, choáng váng, cơ thể trở nên yếu dần. Tôi cảm nhận được thứ chất lỏng ấy đang chảy rất nhiều từ đầu mình ra... Dần dần, tôi mất hết ý thức...

.

.

.

"Thiên Yết! Xử Nữ! Hatake! Xin mọi người, tỉnh lại đi!"

Tôi mơ màng từ từ mở mắt.

Cảnh tượng qua đôi mắt mờ hiện giờ thật khốc liệt, kinh khủng.

Xử Nữ, Hatake và tôi đang kẹt trong chiếc xe bị lật ngược. Tai nạn khá nghiêm trọng khiến đầu tôi đau đớn và choáng váng vô cùng.

"Aaa..."

Tôi khẽ kêu lên, nhẹ chạm tay vào vết thương trên đầu. Nó như bị ngàn kim tiêm đâm vào, càng khiến tôi thêm đau.

Tôi cố gắng không khóc trước hoàn cảnh này, khóc chẳng giúp ích được gì cả.

Tôi khó khăn nghiêng sang nhìn Xử Nữ, cậu ấy vẫn đang trong trạng thái hôn mê bất tỉnh. Khá chắc là cú va chạm vừa rồi Xử Nữ bị thương nặng hơn tôi.

Tôi cảm nhận được bàn tay đang kéo cơ thể mình ra ngoài, là Dahyun.

"May quá chị vẫn sống, chúng ta mau rời khỏi đây, xác sống đang đến đông hơn"

Dahyun gấp gáp nói, cố gắng kéo tôi ra khỏi chiếc xe. Tôi mệt mỏi lết ra ngoài, hoa mắt, chóng mặt vô cùng.

Bên ngoài la liệt những con xác sống, Kim Ngưu là người đã tiêu diệt chúng. Tiếng súng nổ và tiếng đạn rơi xuống mặt đường ngày một nhiều. Anh ấy đang cố gắng giết xác sống trong khi Dahyun và Natsuko cứu chúng tôi.

"Grr..."

Một con xác sống lọt khỏi tầm nhìn của Kim Ngưu, tiến được vào gần nơi xảy ra tai nạn. Tôi trong trạng thái mệt mỏi rã rời, vẫn run rẩy cầm khẩu súng lên bắn.

"Pằng"

Con xác sống ghê tởm ấy đã nhanh chóng bị hạ dưới tay tôi, trong khi Dahyun và Natsuko vẫn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

"Nhanh lên Dahyun, tôi không cầm cự được nữa đâu, chúng càng ngày càng đông!"

Kim Ngưu gào lên.

Dù có mệt tới cỡ nào, tôi vẫn cố gắng giúp Natsuko và Dahyun kéo Xử Nữ ra khỏi chiếc xe.

"Ban đầu chỉ là dưới hai mươi con, nhưng có vẻ tiếng súng đã ..."

Chưa kịp để Dahyun giải thích lý do, tôi khua tay ra hiệu cho cô ấy im lặng, lắc đầu mệt mỏi tỏ ý không muốn nghe. Tôi hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng tại thời điểm này thì nó chẳng còn quan trọng hay có ý nghĩa gì nữa. Những gì tôi quan tâm hiện giờ là, nếu không rời khỏi đây nhanh, khả năng tất cả chết chung sẽ rất cao.

"Xử Nữ, tôi xin cậu, tỉnh lại đi"

Tôi gần như sắp khóc, khổ sở vật vã chui vào trong xe kéo cậu ấy ra. Vết thương ở khắp nơi trên người tôi, tới nỗi bộ quần áo mới thay sáng nay đã nhuốm đầy máu.

"Nhanh lên được không???"

Kim Ngưu gào lên. Xác sống ngày một đông hơn, khiến cho ai cũng hoảng sợ và mất bình tĩnh.

Cuối cùng cũng lôi được một trong hai người ra khỏi xe, tôi và Dahyun cố gắng vực Xử Nữ dậy.

"Th....iên... Y....ết? D...ahyun?"

Giọng nói yếu ớt vang lên, Xử Nữ tỉnh dậy trong trạng thái mệt mỏi, đau đớn, đầu đầy máu, chân đi không vững, đôi mắt lim dim như sắp ngất đi lần nữa. Thậm chí tay cầm kiếm của cậu ấy còn không chắc, Natsuko phải cầm hộ.

"Natsuko, em đưa Xử Nữ vào xe hộ chị nhé. Em làm được điều đó mà đúng không?"

Tôi nói.

Xử Nữ bị thương nặng tới mức còn không đi vững được, tôi rất lo cho cậu ấy. Nhưng hiện giờ thì chạy thoát vẫn là ưu tiên hàng đầu, nên tôi không còn lựa chọn nào khác là giao cho Natsuko công việc này.

"Dahyun, còn Hatake. Hãy giúp anh ấy"

Tôi nói.

"Không, mọi người đi đi. Chân anh bị kẹt trong này rồi, không thể thoát ra được"

Hatake lên tiếng khiến cả tôi lẫn Dahyun đều hoảng sợ, quay sang nhìn Hatake đang đau đớn vật lộn với cái chân bị mắc kẹt trong xe.

"Không, bọn em sẽ không đi đâu hết nếu như không có anh"

Tôi quả quyết nói, chạy tới kéo người Hatake ra khỏi chiếc xe để giải thoát. Dahyun cũng giúp đỡ. Chúng tôi đều dùng hết sức lực, mồ hôi mồ kê thi nhau đổ xuống, răng tôi nghiến vào nhau, các đường gân trên tay và cổ lần lượt nổi hết lên, nhưng không tài nào kéo được anh ấy ra khỏi đó. Tôi thở hổn hển không ra hơi, thậm chí còn hoa mắt chóng mặt như sắp ngất, nhưng vẫn phải cố hết sức để cứu sống đồng đội của mình.

"Aaaaaa"

Tôi gào lên, bật khóc, cảm thấy nặng trĩu tới mức rụng rời chân tay, nhưng vẫn không giúp được anh ấy. Tôi thấy mình thật yếu ớt và vô dụng. Dahyun cũng đang cố gắng kéo trong vô vọng.

Kim Ngưu dường như không thể tiếp tục cầm cự lũ xác sống đông đúc đang ập dần tới nữa...

"Ba mẹ... Sư Tử... Bây giờ con phải làm sao? Bây giờ chị phải làm gì?!!"

Tôi gào lên, kéo tay Hatake trong sự bất lực, bế tắc, nước mắt tuôn rơi lã chã, đầm đìa khắp khuôn mặt.

"Đi đi, kệ anh! Từ khi thế giới thay đổi anh đã biết mình chẳng thể sống được lâu."

Hatake bình thản nói, nhưng tôi biết anh ấy đang sợ hãi. Đâu có ai muốn bị xé xác và nhai một cách ngon lành trong cái miệng hôi thối kinh tởm của những con xác sống đó đâu.

"Không! Anh đã cứu sống em, không có lý do gì để em bỏ anh ở lại cả!"

Tôi đau lòng nói, cố gắng kéo mạnh hơn. Nhìn khuôn mặt đáng thương máu me be bét của Hatake hiện giờ khiến tôi càng không thể bỏ anh ấy lại.

"Hatake, xin lỗi anh"

Kim Ngưu bất ngờ chạy tới, kéo tôi và Dahyun đi. Tay cầm súng vẫn liên hồi bắn những con xác sống đang đuổi theo.

"Anh làm gì thế, chúng ta phải cứu anh ấy!"

Tôi quay đầu lại, chạy về cứu Hatake, nhưng Dahyun và Kim Ngưu đã giữ tay tôi rất chặt để ngăn cản ý định.

Lũ xác sống vồ vào ngày một gần Hatake hơn, khuôn mặt tái mét sợ hãi của anh ấy khiến tôi vô cùng đau lòng thương xót.

"Chúng ta không thể. Thiên Yết, đừng làm gì dại dột"

Dahyun nói trong cơn nấc nghẹn, giọt nước mắt lăn dài trên khóe mi.

"Em xin lỗi Hatake!"

Tôi cắn chặt môi tới nỗi bật máu, tự trách bản thân rằng tại sao không thể cứu được những người mình yêu thương, hay thậm chí là cả ân nhân của mình. Hatake ở trước mặt tôi, anh ấy đang phải chịu đựng cơn đau xé gan xé ruột, tại sao sự việc lại xảy ra nhanh vậy chứ?

Bạn sẽ chẳng bao giờ ngờ được rằng lần cuối sẽ là lần cuối...

Tôi luôn nghĩ mình sẽ có thêm thời gian...

Nhưng sự thật là...

Tôi chẳng có gì cả.

Tôi còn chưa kịp trả ơn anh ấy tử tế, hay đơn giản là nói một lời tạm biệt. Và giờ tôi sẽ bỏ đi như kẻ thua cuộc, sau khi chứng kiến ân nhân của mình bị xác sống đánh chén một cách no nê, ngon lành.

"AAAAAAAA"

Xác sống ập tới, chúng lao vào cắn Hatake như thể anh ấy là miếng thịt tươi ngon chào mời. Da Hatake bị cắn mạnh và lôi ra, máu bắn tung toé.

Mảng da trên cơ thể bị xé tơi bời tạo thành những đường dây thịt người lủng lẳng kinh dị. Con ngươi lòi ra ngoài bị chúng nhặt lên bỏ vào miệng ăn.

Hatake gào lên đau đớn, nhưng chúng tôi lại chẳng thể làm gì được.

"Thiên Yết! Đi thôi!"

Kim Ngưu giục, quay mặt đi không muốn chứng kiến cảnh tượng đau thương đó.

"Thiên Yết, chúng ta thật sự không có thời gian đâu!"

Dahyun nói, cô ấy cũng đang hoảng sợ không kém.

Tôi nhìn anh ấy lần cuối, thật cắn rứt lương tâm, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác.

"Hatake, cảm ơn anh..."

Tôi chấp nhận buông bỏ, đau lòng quay lưng bước tiếp mà không ngoảnh lại dù chỉ một lần.

Sau tất cả, tôi nhận ra lời xin lỗi sẽ không thể khiến anh ấy ra đi thanh thản được. Vì người sống mà hứng chịu những mất mát đau thương bao giờ cũng khổ hơn người chết rất nhiều. Và người tốt bụng biết điều như Hatake sẽ không bao giờ muốn chúng tôi cảm thấy có lỗi, hay dằn vặt về cái chết của anh ấy.

Đôi khi chính lời cảm ơn lại thay một lời xin lỗi...

Tôi nợ anh một lời cảm ơn...

Hatake Subaru.