Phủ đại tướng quân lúc chiều tà hôm nay vô cùng náo nhiệt. Người người đi đi lại lại, đa số là hạ nhân của Tam Thái viện cùng ảnh vệ của vị vương phi nào đó bị điều đi làm những công việc hết sức vĩ đại.
Đó là...làm điểm tâm, châm nến, rải hoa....
“Ây da, chuyện gì thế này. Sao cái đám ảnh vệ vai u bắp thịt, mặt đằng đằng sát khí đằng kia lại chui vào nhà bếp chúng ta làm gì chứ. Lại còn bên kia nữa. Trời đất ơi phá tan khóa hoa lài đẹp đẽ của Hoắc đại nhân rồi...”
Tiếng quản công tướng phủ đau đớn chua xót. Lại thêm giọng nói đầy tò mò của hai tên vệ binh thân cận bên Hoắc Sinh đang giờ nghỉ được dịp tán phét..
“Những người đó không phải là ảnh vệ hoàng gia sao? Sao lại đột nhiên chịu xuất đầu lộ diện, lại còn làm mấy việc vặt vãnh kia nữa.”
“Hôm nay là ngày lễ đặc biệt gì chăng? Đến mức không đủ người phải điều tới cả ảnh vệ, còn có cả mấy người bên Tam Thái viện.”
“Không đúng, hôm nay chỉ là ngày thường, tiết trời cũng ảm đạm, lễ lược gì chứ. Nhìn đám người kia, ta đoán tám phần là do Giám Quốc Vương phi điều đi rồi.”
“Quả thật là vậy, ở phủ tướng này, ngoại trừ hai vị thiên tuế ra còn ai có thể chỉ đạo họ được chứ. Quốc Công lại chưa về, vậy thì đích thị là Vương Phi nương nương làm rồi. Chỉ có điều.... Người làm chuyện này để làm gì.”
“Ai mà biết được chứ, vương Phi nương nương trước nay hành vi cổ quái, hành tung khó nắm bắt, lại luôn nói những lời kỳ lạ. Nàng làm gì chúng ta làm gì có cửa soi xét.”
“Đúng” Vệ binh gật gật đầu, lại xoa cằm nghi hoặc: “Nhưng mà ngươi có thấy hơi lạ không?”
“Chuyện gì?”
“Mấy ngày hôm nay không thấy nương nương rủ người đánh bạc.”
“A...đúng a, trước đây không phải nói một ngày không đánh bạc không chịu được sao?”
“Còn nữa... Rèn kiếm cũng rất nhanh, chỉ một ngày đã hoàn thành hơn tám mươi bảo kiếm, đốc thúc gay gắt thợ đóm, lại còn chế tạo một lúc cả mấy chục cân thuốc nổ. Năng suất phải nói là tăng gấp mười lần ngày thường.”
“Đúng đúng, từ sau khi nương nương ra ngoài dạo chơi trở về, bỗng dưng lại kỳ lạ như vậy. Thật khó nghĩ a.”
Hai vệ binh không ngừng luyên thuyên đủ điều, tự dưng cảm thấy một luồng khí lạnh nào đó chạy dọc sống lưng.
“Nhiều chuyện!” Giọng nói lạnh lùng của bóng đỏ cao lớn tuấn tú thình lình xuất hiện phía sau hai vệ binh khiến họ giật mình quay đầu.
Chỉ thấy vẻ mặt lãnh đạm của Hoắc Sinh đang chăm chú nhìn đám ảnh vệ rải hoa đăng đèn trong hậu hoa viên rộng lớn kia. Mắt đào ánh lên tia nhìn phức tạp khó hiểu.
“Tướng...tướng quân, chúng thuộc hạ chỉ...chỉ là!” Hai tên vệ binh ấp úng không dám ngẩng đầu.
“Đi làm việc đi.”
“Vâng!”
Vệ binh vội vã thoái lui không dám quay đầu. Tuy rằng được làm thuộc hạ cho một đại mỹ nam, nhận được rất nhiều quà cửa sau của đám tiểu thư danh gia, nhưng mỹ nam kia một lần tức giận đều dày vò người khác thừa sống thiếu chết. Nếu đã không còn vẻ mặt anh tuấn nho nhã, dự cảm bão sắp nổi lên là hoàn toàn có cơ sở.
Hạ Chí từ xa đi tới, chỉ thấy hai tên vệ binh hớt hải tháo chạy, hắn nghi hoặc nhìn bóng cô độc của Hoắc Sinh đứng đó, cánh tay bị liệt vẫn buông thõng không chút sinh khí, cánh tay còn lại nắm chặt vỏ kiếm. Dường như tâm trạng không ổn.
“Hoắc tướng quân, đến giờ cơm rồi.”Hoắc Sinh vẫn không quay đầu nhìn Hạ Chí, chỉ lặng lẽ ngắm chân trời xa xôi.
Hạ Chí nhướn mày không hiểu, từ lúc Lưu Dĩ thành thân. Hoắc Sinh trở nên rất kiệm lời, ít nói ít cười. Lại thường xuyên trầm mặc đầy tâm sự. Hoắc Sinh phong lưu đốn hạ bao nhiêu trái tim nữ tử, vì điều gì lại trở nên buồn chán, thiếu sức sống như vậy?
“Tướng quân, ta nghe nói ở Hàm Châu có Vọng Các lâu xuất hiện một mỹ nữ khuynh thành, mỹ nữ này đẹp tựa tiên nhân, khiến cho vạn người say mê nhưng không ai nắm được trái tim nàng. Xem chừng là một con mồi thú vị. Huynh có muốn đến đó phá tan trái tim nàng, góp thành một bộ sưu tầm nữa hay không?” Hạ Chí mỉm cười, tỏ ý muốn cùng Hoắc Sinh dạo chơi thư dãn như trước đây.
Nhưng thật bất ngờ, Hoắc Sinh lại nhẹ nhàng đặt tay lên vai Hạ Chí buông một câu:
“Hoắc Sinh lầm đường lỡ bước đã đủ. Lúc này chỉ muốn yên phận mà sống, Hạ đại ca muốn thì cứ đi. Hoắc Sinh còn có việc.”
Nói rồi xoay gót bước đi, bước chân nhẹ nhàng rời xa, còn Hạ Chí vẫn đực mặt ra như ngỗng.
Hoắc Sinh đã thay đổi rồi.
---
Màn đêm từ từ buông xuống, vẫn là cảnh tượng hạ nhân cùng gia môn tướng phủ đứng ngoài cửa đón Lưu Dĩ từ triều trở về. Có một sự thật khó có thể chấp nhận là Giám Quốc Vương Phi trước nay chưa từng có tiền lệ ra đón trượng phu thiên tuế của nàng khiến cho trên dưới tướng phủ không khỏi nghi hoặc. Nhưng Lưu Dĩ còn chưa lên tiếng, ai dám nhiều lời đặt mồm đặt miệng.
Lưu Dĩ vừa miễn lễ cho chúng nhân tính toán xải bước vào phủ thì bóng dáng Sa Thủy từ xa vội lao đến ôm quyền:
“Bẩm Quốc Công, Vương Phi nương nương có lời muốn chuyển.”
Lưu Dĩ không chút biểu cảm, chỉ hờ hững gật đầu.
“Vương Phi nương nương muốn mời người đến hậu hoa viên thưởng hoa.”
Thưởng hoa? Lúc đêm tối sao?
Lưu Dĩ cũng có chút sững lại, rất nhanh đã lấy lại vẻ lãnh đạm nghiêm túc, hắn tùy ý để cho Sa Thủy dẫn đường. Bản thân hắn cũng không biết, chỉ cần thê tử hắn muốn. Hắn đều có thể dung túng mà không bao giờ khước từ.
Đám người Lưu Dĩ rồng rắn đi đến hậu hoa viên. Cảnh tượng đẹp đẽ bắt mắt liền phơi bày ra.
Chỉ thấy trong hoa viên rộng rãi tràn ngập màn hoa xuân sắc đẹp đẽ, trên những cành đào hoa rộ lên những cánh hoa mỏng manh, từng đợt hoa rải đầy xung quanh mảnh cỏ mềm mại. Đèn hoa đăng sáng rực được đặt trật tự quy củ xung quanh những lối đi, từng bông hoa khe khẽ đưa mình trong gió mát, ánh nến rực đỏ lung linh chiếu sáng đốm hoa lấp lánh. Cách đó không xa là đình viện được ba chiếc đèn cây nhỏ chiếu sáng, một tấm bình phong hình uyên ương đan vào nhau lộ ra giữa những ngọn đèn.
Lưu Dĩ lặng nhìn khung cảnh đẹp mắt, nghĩ đến những thứ này là Yến Tử chuẩn bị cho hắn, khóe môi cũng tự động nhếch lên.Hắn thong thả một mình bước đến giữa hoa viên xuân sắc.Bóng bạch kim như một tia sáng lấp lánh được bóng đèn cầy bao phủ càng thêm rực rỡ. Chúng nhân ngẩn ngơ nhìn cảnh tượng nam nhân tuấn tú đứng giữa khung cảnh đẹp mê người. Cả người và cảnh đều đẹp tựa như tranh vẽ, khiến cho kẻ khác si mê không nói nên lời.
Bỗng nhiên từ đằng sau tấm bình phong đặt trên đình viện vang lên tiếng cổ cầm nhẹ nhàng cùng tiếng sáo mộc mạc.
Lưu Dĩ quay đầu nhìn về phía đình viện.
Đèn đón được thắp lên sáng rực. Ở giữa tâm đình viện. Một bóng hồng y dài quét đất mỏng manh phiêu dật. Tấm y phục lụa dài mỏng manh vừa tinh tế vừa quyến rũ khoác lên thân thể nõn nà đẹp say lòng người. Trên đầu nàng là cây trâm bạc hoa đỗ quyên lấp lánh. Bàn tay khẽ vươn ra, những ngón tay thon nhỏ như đan thành cánh phượng hoàng. Đôi mắt tròn to tinh anh liếc đến vẻ mặt đăm chiêu nghiêm túc quen thuộc của Lưu Dĩ. Trong mắt nàng tràn ngập ý cười.
“Nhập khúc trận điệu múa, hiến tặng Quốc Công!”
Nhã nhạc trình lên, thân thể ngọc ngà lập tức xoay nhẹ, nâng cánh tay nhỏ nhắn tạo thành những tư thế tao nhã đẹp mắt. Đường cong thân thể ẩn hiện dưới lớp y phục mượt mà, từng điệu từng điệu múa uyển chuyển nhịp nhàng. Hư hư thực thực, không nhanh không chậm, dịu dàng mà mạnh mẽ. Ôn nhu mà cương nghị.
Âm luật từ từng nốt nhạc dập dìu như tiếng gọi của mùa xuân. Hồng y phấp phới, tựa hồ giấc mơ, mắt tròn tinh nghịch lại quyến rũ mê người, điệu múa uyển chuyển, nhịp nhàng hòa ca. Tư thế oai hùng tuyệt mỹ, đẹp như hoa, sáng như ngọc.
Chúng nhân nhất thời bế khí, tựa hồ như ngừng thở, ánh mắt lưu chuyển hút hồn của Yến Tử khiến chúng nhân như chìm trong cơn mê. Không thể thốt nên nửa lời.
Lưu Dĩ không chớp mắt nhìn Tiểu Yến Tử mải mê chìm đắm trong từng điệu múa. Hắn ngẩn ngơ ngắm nhìn từng đường nét trên thân thể mềm mại của nàng, lần đầu trong đời hắn mới biết, thì ra những điệu múa này lại đẹp đến thế.
Chỉ là, nàng đang cười, đang uyển chuyển múa ca, nhưng ánh mắt nàng...rất khác lạ.
Lưu Dĩ nhấc chân lên rảo bước đến đình viện đứng trước mặt nàng.
Nhã nhạc vẫn chưa dừng, Tiểu Yến Tử vẫn bình thản múa, thấy Lưu Dĩ bước đến, nàng nhẹ nhàng xải bước đến gần hắn. Khẽ phất tay cho mảnh lụa hồng y vắt ngang cổ hắn. Thân thể uyển chuyển nhẹ nhàng hút hồn Lưu Dĩ.
Lưu Dĩ nắm lấy eo nàng, đôi con ngươi phủ tầng sương chăm chú nhìn Tiểu Yến Tử.
Tiểu Yến Tử bị đôi mắt đam mê đó nhìn thấu, không khỏi thẹn thùng ngừng múa mà cúi mặt ụp vào lồng ngực hắn.
Lưu Dĩ đột nhiên khẽ đẩy cằm nàng lên nhìn vào mắt hắn. Đôi mắt trầm luân như xuyên suốt nàng nói:
“Đã có chuyện gì xảy ra?”
Nhã nhạc lập tức dừng lại, ánh nến rực rỡ khẽ kêu tách một tiếng, bông hoa nhỏ ngoài kia lững lờ rơi xuống.
Trong đình viện, chỉ có ánh mắt sửng sốt của Tiểu Yến Tử cùng khí thế cường đại vô hình của Lưu Dĩ làm bao nhiêu lãng mạn, bao nhiêu đẹp đẽ tan biến.
Nàng đã trải qua bốn năm đào tạo ở học viện nghệ thuật. Múa ca đàn hát ngay cả đóng kịch cũng rất giỏi. Biểu cảm của nàng vừa rồi còn rất tốt. Tại sao Lưu Dĩ lại nhìn ra?
“Bổn vương không cho phép nàng che dấu bất cứ điều gì.” Lưu Dĩ khẽ cúi đầu phát ra tia nộ khí đăm đăm nhìn nàng.
Tiểu Yến Tử chớp mắt liền thu lại bộ dạng sửng sốt, nàng khẽ giãn ra một nụ cười đáp: “Quốc Công nghĩ nhiều rồi, thần thiếp nào có chuyện gì dấu người. Hôm nay tâm trạng đặc biệt tốt, nên mới có nhã hứng bày ra những thứ này.”
Lưu Dĩ đẩy mạnh bàn tay nắm eo nàng, kéo nàng sát vào ngực hắn, trầm giọng:
“Nàng nhất quyết không chịu nói?”
Tiểu Yến tử vẫn mỉm cười ngọt ngào: “Quốc Công có vẻ mệt rồi.”
Lưu Dĩ hừ lạnh buông thân thể nàng ra, mắt hắn vẫn không rời khỏi vẻ mặt ôn nhu giả tạo của nàng. Nàng hôm nay đặc biệt cười ngọt ngào, nhu mì lễ độ, lại có nhã hứng bày biện. Rõ ràng khóe miệng mỉm cười nhưng ánh mắt lại không dấu bi thương. Nàng có thể qua mặt bất cứ ai nhưng không thể qua mặt hắn.
“Sa Hỏa, Sa Thủy!”Sa Hoả, Sa Thuỷ đang ngẩn ngơ ngắm cảnh lập tức giật mình phi thân đến.
”Có!”
”Hôm nay vương phi làm gì, gặp ai? Các ngươi mau kể rành rọt không được bỏ xót dù chỉ là một hạt cát cho bổn vương!”
Nghe giọng nói uy lực của Lưu Dĩ, hai người không khỏi giật mình vội vã kể lại sự tình, đặc biệt nhấn mạnh sự vụ lúc sáng.
Tiểu Yến Tử đứng bên cạnh cúi gằm mặt.
”Một đạo sĩ dáng vẻ như chân nhân?” Lưu Dĩ dùng đôi mắt nghiên cứu lần nữa chiếu mục quang vào Yến Tử khiến nàng giật thót lùi lại vài bước. “Ông ta khiến tất cả bất tỉnh?”
”Vâng!” Sa Hoả cung kính đáp.
”Kể cả nàng?” Mục quanh vẫn không rời khỏi Yến Tử, mắt phượng nheo lại, khí thế cường đại điên cuồng phát ra khiến chúng nhân sợ hãi lùi lại ba bước.
Sa Hoả như sực nhớ ra điều gì, hắn đưa mắt nhìn Yến Tử đáp:
”Vương phi! Vị chân nhân lúc đó hình như nhằm vào người.”
Đám Sa Hoả từ lúc bị chân nhân kia làm bất tỉnh, khi tỉnh lại thì người đác đi mất. Tiểu Yến Tử thì vẫn bình yên lành lặn mới không để ý. Nàng lúc đó thật sự cũng bị bất tỉnh?
Tiểu Yến Tử cười gượng hai câu xua tay:
”Nào đâu, Hoả huynh có lẽ hoa mắt, vị kia nhằm vào ta làm gì chứ. Lúc đó ta cũng như các người, bị bất tỉnh một lúc mới tỉnh lại.”
Ánh mắt Lưu Dĩ lập tức loé lên hàn quang sáng bóng, hắn gầm lên.
”Người đâu!”
Ảnh vệ từ trong không trung như một bóng ma lao tới:
”Có!”
”Mang hai tên bất tài họ Sa kia bẻ gãy tay chân chúng cho bổn vương!”
Chúng nhân kinh hãi xanh mặt hít vào một ngụm khí lạnh.
Sa Hoả, Sa Thuỷ kinh hồn lạc phách ngẩn ngơ như trời trồng không biết chuyện gì. Tựa hồ vừa nghe sét đánh ngang tai, hồn phách đã bay xa đến nơi nào.
Tiểu Yến Tử chấn kinh vội vã hét lớn:
”Quốc Công! Sao người lại làm vậy, họ đâu có làm gì sai?”
”Không làm gì sai?” Lưu Dĩ gằm mặt: “Bổn vương để thuộc hạ theo nàng là để bảo vệ nàng, vậy mà một lão đạo sĩ cũng có thể khiến tất cả bất tỉnh. Nếu như lão ta có ý mang nàng đi, liệu nàng còn đứng đây hay không? Lũ giá áo túi cơm đó. Phế!”
Đám ảnh vệ thân cận của Lưu Dĩ bình thời cũng là huynh đệ của Sa Hoả, Sa Thuỷ nên nhất thời hồ đồ không dám manh động, lại nghe giọng điệu lạnh lẽo của Lưu Dĩ đành cắn răn kéo Sa Hoả, Sa Thuỷ đang cắn môi chịu đựng tính toán rời đi.
Tiểu Yến Tử hai mắt sáng lên, lập tức chạy tới đá văng ảnh vệ đang kéo tay Sa Hoả, Sa Thuỷ ra, đứng chắn trước mặt hai người, mắt tròn trợn trừng nhìn Lưu Dĩ nói:
”Quốc Công! Tiểu Yến Tử cũng vô dụng không bảo vệ được mình. Người đã muốn chi bằng phế thiếp luôn đi!!!”
Mắt phượng Lưu Dĩ toé lửa
Hừ, nàng dám đứng ra bảo vệ cho nam nhân khác.
Không khí xung quanh đã lạnh đến âm độ. Những đám hoa đẹp đẽ bị gió lạnh tàn nhẫn càn quét, đèn cầy leo lắt xiên vẹo bập bùng, mây đen vần vũ che lấp ánh nguyệt. Chúng nhân nhất thời rùng mình co ro, mồ hôi thi nhau chạy dọc sống lưng.
Lưu Dĩ xải một bước đến nắm chặt cổ tay Yến Tử trầm giọng:
”Được, bổn vương sẽ để nàng toại nguyện.”
Nói rồi hắn kéo tay nàng đặt xuống nền đất khiến cả thân thể nàng ngã nhào ra nền đất lạnh. Nàng chỉ kịp A lên một tiếng rồi sợ hãi nhìn vẻ mặt tàn nhẫn của Lưu Dĩ. Bàn tay to lớn của hắn như gọng kìm giữ chặt tay nàng sát đất không cho nàng cơ hội vùng vẫy. Cánh tay còn lại siết thành nắm đấm vung lên trời.
Sa Hoả, Sa Thuỷ kinh hãi hét lên:
”Vương phi!!!!”
”Rầm!!!”
Một tiếng nổ vang trời dội lên, với sức lực của Lưu Dĩ thành công khiến cho nền đất đình viện nổ tung sụt thành một hố lớn, bụi mù bao vây thân ảnh phu thê Lưu Dĩ khiến cho chúng nhân thót tim mở căng mắt chờ bụi mù tan đi xem xét tình hình.
Tiểu Yến Tử kinh hoàng mở mắt, thấy cổ tay nàng vẫn bị tay Lưu Dĩ nắm chặt không chút thương tổn, còn nền đất cách bàn tay nàng một tấc đã hoàn toàn thánh động vụn vữa không rõ hình thù. Trên mu bàn tay Lưu Dĩ xuất hiện vài vết sước nhỏ, ở giữa chầm chậm chảy ra chất dịch đỏ tanh nồng, bàn tay vẫn còn siết lại. Sức mạnh của Lưu Dĩ quả thật không thể đùa.
Nàng mở căng mắt kinh hãi, vừa rồi nàng còn tưởng hắn sẽ phế nàng thật.
Liếc đến vẻ mặt Lưu Dĩ. Yến Tử không khỏi bất ngờ. Hắn đang nhịn, nhịn cơn tức giận vì nàng.
”Nàng chưa từng thành thật với bổn vương.” Hắn quay đầu chạm vào ánh mắt ngơ ngác của nàng: “Cải trang nam, giả làm Triệu Phạm Hoa, đánh bạc xây viện phủ...Nàng chưa từng bộc lộ cho bổn vương rõ, nàng là ai, muốn làm gì?!”
Lưu Dĩ buông tay nàng ra, hắn lặng mình đứng dậy quay lưng về phía nàng. Ánh mắt đăm chiêu nhìn vệt trăng mỏng manh còn xót lại.
”Bổn vương rốt cuộc là gì của nàng?”
Tiểu Yến Tử nhìn bóng lưng của Lưu Dĩ, lòng nàng lạnh đi mấy phân.
Những chuyện hôm nay nàng làm là vì tin lời lão chân nhân, ở bên cạnh Lưu Dĩ nàng sẽ sớm chết. Vì vậy mà nàng quyết định trân trọng từng giây phút ở bên hắn, khiến hắn hạnh phúc mà sống. Chỉ là không ngờ lại thành ra thế sự này.
Nàng không thể nói rằng, nàng đang sợ hãi. Sợ rằng một ngày nào đó vì ngăn cản lịch sử, vì nghịch lý thời gian mà chết bất đắc kỳ tử, mãi mãi không được hồi sinh. Nhưng so với cái chết, điều khiến nàng sợ hãi nhất là rời xa hắn.
Tiểu Yến Tử cúi gằm mặt không nói, nàng nằm úp mặt xuống đất, như cố đè nèn nỗi sợ hãi trong tâm can.
Lưu Dĩ xoay đầu cúi người vươn tay ra bế sốc Yến Tử lên tay, khẽ khàng đặt nàng ngồi lên đùi hắn. Bàn tay to lớn nhẹ nhàng phẩy đi cát bụi trên mặt nàng.
Tiểu Yến Tử từ tốn nhận lấy sự quan tâm dịu dàng của Lưu Dĩ. Hắn càng như vậy, nàng càng đau lòng.
Tại sao hắn không ghét bỏ nàng, không dùng lời cay nghiệt miệt thị nàng, không quay mặt bước đi để nàng tự hối lỗi. Mà lại bế lên, ôm ấp, chăm sóc nàng.
Tiểu Yến Tử nắm lấy bàn tay đang lau mặt nàng của Lưu Dĩ, nhướn cổ hôn lên môi hắn, mắt tròn khẽ nhắm để mặc một dòng nước mặn chát lăn xuống.
”Xin lỗi! Lưu Dĩ. Xin lỗi chàng!”
Nàng gục mặt vào tấm ngực rộng rãi, thân hình nhỏ bé run rẩy theo từng tiếng nấc.
Mày Lưu Dĩ cau lại, hắn kéo cằm nàng lên, cúi đầu xuống hút lấy từng giọt nước mắt tinh khiết mặn chát của nàng, liếm đến từng giọt không để bất cứ giọt nào rơi xuống, hút đến tận mi mắt, giọng hắn trầm trầm đọc lệnh:
”Không cho phép khóc nữa.”
Nhìn nàng khóc, lòng hắn rất khó chịu.
Tiểu Yến Tử khịt khịt mũi nằm trong lòng Lưu Dĩ như một tiểu oa nhi. Hai mắt đỏ ngầu đã ngưng khóc, nàng khẽ khàng mỉm cười, nụ cười rạng rỡ như một đoá hoa.
”Ừm, cười là tốt.”
Lưu Dĩ hài lòng xoa má nàng, môi cũng khẽ nhếch lên.
Cứ từ từ dẫn dụ nàng, khiến nàng bị thu phục dưới thiên la địa võng của hắn, còn sợ nàng dấu diếm hắn chuyện gì hay sao?
Chúng nhân xung quanh nhất thời cảm nhận được bão đã đi qua, mưa thuận gió hoà, không khí cũng ấm áp hơn rất nhiều.
Đám ảnh vệ buông Sa Hoả, Sa Thuỷ ra nháy mắt một cái liền biến mất.
Sa Hoả, Sa Thuỷ đưa mắt nhìn nhau, tự động lùi xa vài bước để cho hai vị kia không gian riêng tư mặn nồng.
”Bẩm, Mạc đại nhân cầu kiến!”
Giọng nói thấp không thể thấp hơn nữa của Lam Thất thành công cắt đứt bầu không khí ấm áp, hai thân ảnh đăng say xưa chìm đắm trong nụ hôn cuồng nhiệt kia.
Lưu Dĩ hừ một câu, có vẻ không hài lòng, mặc kệ Lam Thất đang cúi đầu chờ đợi, hắn vẫn tiếp tục giữ chặt gáy Yến Tử, quét lấy khoang miệng ngọt ngào, khiến cho nàng mụ mị không biết trời đất gì.
Lam Thất có chút kinh ngạc. Lưu Dĩ trước nay công tư phân minh. Cho dù là đang làm gì, khi công vụ xảy ra đều tự mình ra tay xử lý, chưa từng vì ai mà phân tâm, lúc này lại...
”Mạc đại nhân bẩm báo Hạ thừa tướng có động tĩnh!”
Lưu Dĩ thoáng dừng động tác, hắn tiếc nuối quét quanh miệng Yến Tử một vòng mới chịu rời khỏi môi nàng. Chậm rãi hôn lên từng tấc trên gương mặt đã ửng đỏ của nàng, liếm quanh đôi môi đã bị hắn làm cho sưng vù. Giọng hắn khàn khàn:
”Nàng ngủ trước đi, đêm nay bổn vương sẽ về muộn.”
”Vâng!” Tiểu Yến Tử ngẩn ngơ đáp một tiếng, xem chừng hồn phách vẫn còn bị nụ hôn cuồng nhiệt của Lưu Dĩ tha đi.
Khoé môi hắn nhếch lên, ngón tay thon dài chỉ lên mi tâm nàng nói:
”Tỉnh!”
Tiểu Yến Tử chớp mắt hai cái, mắt liền trở nên trong veo sáng suốt như thường ngày. Vội vã rời khỏi đùi hắn. Nàng cung kính đứng lên thi lễ:
”Thần thiếp đợi người.”
Lưu Dĩ xoa đầu nàng hai cái, không đáp lời ung dung rời đi. Vẫn là tư thái một tay chắp sau lưng, vẻ mặt bất chấp với đời ngạo nghễ hệt như một ông cụ non khiến Yến Tử bất giác mỉm cười.
Đột nhiên sau lưng nàng vang lên tiếng bịch bịch. Vừa xoay lưng đã thấy hai thị vệ họ Sa kia quỳ xuống đất cung kính ôm quyền.
”Vương phi nương nương. Kể từ nay trở đi, sa Hoả, Sa Thuỷ dù có phải lao vào biển lửa, lên rừng xuống biển, chúng thuộc hạ cũng không từ nan. Nguyện bảo vệ người chu toàn.”
Tiểu Yến Tử hơi sững người đáp:
”Thế hoá ra trước nay mấy người không bảo vệ ta chu toàn?”
Hai vị kia nghệt mặt ra như ngỗng. Sa Hoả nghiêm mặt đáp:
”Trước đây chúng thuộc hạ không toàn tâm toàn ý, khiến cho nương nương bao lần nguy hiểm. Nhưng hôm nay người đã vì chúng thuộc hạ mà chống lại Quốc Công. Mạng này của chúng thuộc hạ là do người mang về, vì vậy...”
Không để cho Sa Hoả nói hết câu, Tiểu Yến Tử liền cắt ngang:
”Bớt nói nhảm đi. Nếu ta để các người chết đến lúc đó linh hồn các người sớm tối ám ta. Thế có phải vận ta đen hơn than rồi không?”
Sa Hoả Sa Thuỷ vạch đen đầy mặt. Người ta đang bày tỏ tấm lòng, có nhất thiết phải phũ phàng vậy không?
Tiểu Yến Tử bỗng nhiên dãn ra một nụ cười, nàng đặt tay lên vai Sa Thuỷ Sa Hoả nói:
”Bằng hữu tốt.” Nói rồi để mặc cho hai người kia ngẩn ngơ, chỉ phất tay rời đi: “Ta đi ngủ đây.”
“Bằng hữu sao?” Sa Thủy ngu ngơ nói.
Sa Hỏa khẽ dãn ra một nụ cười hiếm có: “Đúng vậy, vương phi xem chúng ta là bằng hữu của người.”
Sa Thủy nhìn bóng nàng dần khuất. Khuôn mặt cũng dần rạng rỡ. Cám ơn nàng. Triệu Mẫn.