Defence - Ngày Tàn

Chương 30: Tạm biệt

Hỏa Phượng tung những đòn cước tới Đại Hỏa, tiềm ẩn trong những cước tới này là năng lượng hỏa dồi dào. Đại Hỏa cũng không thua kém gì đỡ được những cước tới, va chạm làm chỗ hai người đứng cực nóng, anh lập tức trả lại những đòn đấm vô lòng bàn chân của Hỏa Phượng, làm cho hai bên bật ra xa.

Sau khi tách ra, hai bên kịch liệt xả quả cầu năng lượng vào nhau, gây nhiều lỗ thủng trên sân đấu, thân pháp bọn họ cũng nhanh nhẹn né được hết những quả cầu. Nhìn về thiệt hại thì phần sân của Hỏa Phượng đang bị tàn phá gần hết, điều này làm bước di chuyển khó khăn hơn, cô ấy bắt buộc phải hóa thân thành phượng hoàng lửa.

Đại Hỏa có nở một nụ cười bé, những quả cầu anh có sức ăn mòn ghê hơn bởi vì tâm nó có dung nham, nên khi chạm mặt sân nó tiếp tục đục thủng sâu hơn. Nói thêm, sân đấu này có lớp băng dày hơn cả 1 mét, cộng thêm có sức mạnh hàn khí trong đó nên những ngọn lửa bình thường rất khó làm chảy nó.

Đại Hỏa di chuyển qua phần sân đấu của Hỏa Phượng, lúc này có ấy đang trên không, bay thành hình vòng tròn bao quanh lấy chỗ Đại Hỏa đang đứng. Từ từ tạo thằng một cơn lốc từ trên cao đổ xuống mặt đất, Đại Hỏa thử một chưởng vào thành lốc thì bị cản lại. Nhất Tôn đứng bên ngoài thắc mắc bước di chuyển lạ lùng của Đại Hỏa lúc nãy, nếu anh ta không thoát ra nhanh thì mặt sân sẽ bị bào mòn hết, lúc đó sẽ bị xử thua.

Đại Hỏa tích tụ một khối thiên thạch trong bàn tay phải và một khối năng lượng ở bàn tay trái, anh ta ghép chúng lại rồi bắn nó lên bầu trời. Đòn này nếu chỉ để nhằm vào Hỏa Phượng thì có lẽ quá đơn giản, cô dễ dàng né được thiên thạch đang tới. Khi nó bay qua người Hỏa Phượng thì lập tức phát nổ, hàng loạt dung nham bay tứ phía trúng vào người cô, đòn này làm hành động cô khựng lại và gây một ít sát thương, nhưng cơn lốc không đủ tốc độ để tiếp tục chạm xuống mặt đất.

Hỏa Phượng lúc này thấy hành động mình bị phá, lập túc thu hồi những năng lượng xoáy lại gom thành một mũi khoan bắn thẳng về phía Đại Hỏa. Lúc này, Đại Hỏa đã lùi lại về nửa phần sân của mình tạo ra một khối thiên thạch bằng một tay, một tay kia sau lưng đang chuẩn bị làm một điều gì đó.

“Đi” Hỏa Phượng hô một cái thì mũi khoan tích tốc lao thẳng về phía đối phương, A Huy nhìn mũi khoan này liền cảm thấy kinh khủng. Mọi người theo dõi cũng cảm thấy sức mạnh áp đảo của nó, Hắc Nhân bây giờ hắn mới cảm nhận được “bây giờ nếu là hắn ở đó thì cũng không đỡ được chiêu này”. Đại Hỏa cũng phát động thiên thạch trong lòng bàn tay của mình đối kháng lại đòn của đối thủ.

Hai chiêu va chạm vào nhau, khối thiên thạch như một miếng gỗ bị mũi khoan sắt cắm vào, nó dễ dàng bị phá vỡ, một luồng ánh sáng làm lòe mắt mọi người vì nhiệt độ tâm phá vỡ quá cao (hình ảnh như lóe sáng lúc hàn xì). Mũi khoan tiếp tục lạo tới lập tức phá nát phần sân đấu còn lại, khói bốc lên mù mịt.

Mọi người đang đăm đăm là Đại Hỏa chắc chắn không còn chỗ đứng trên sân đấu, nên sẽ thua thì một quả thiên thạch từ đâu xuất hiện, Hỏa Phượng cũng bất ngờ nên bị nó đánh rớt xuống mặt đất. Đòn thiên thạch này tuy không làm cho Hỏa Phượng bị thương nặng nhưng nó cũng làm cô rơi xuống mặt đất, mặc dù đã trúng đòn nhưng cô vui vẻ vì mình đánh rơi đối thủ trước.

Nhất Tôn bắt đầu tuyên bố “Đại Hỏa thắng”, lời này của anh làm cho Hỏa Phượng và mọi người xung quanh vô cùng bất ngờ. Nhất Tôn không để cho Hỏa Phượng phải hỏi, anh liền chỉ tay về phía xa sân đấu làn xương mù vẫn chưa tan. Đại Hỏa đang đứng trên một phần sân bị tách ra, Nhất Tôn cũng giải thích “Lúc một chưởng của em chạm xuống mặt sân thì anh ta đã tách một phần sân đấu của mình ra từ trước nên không chịu ảnh hưởng. Đồng thời, anh ta đã ầm thầm để em mất phòng bị mà bị đánh trúng một chiêu.”

Hỏa Phượng cười lên một trận “Haha gặp được một đối thủ như Đại Hỏa, em thua cũng đáng”

Đại Hỏa cũng tiến tới cám ơn “Lâu lắm rồi tôi mới có một cuộc chiên căng não như vậy!”

A Huy rất vui vẻ với kết quả trận đấu, ông ta liên tục khen Đại Hỏa với mọi người. Nhất Tôn cũng chúc mừng chiến thắng của đội A Huy, ngoài ra anh sắp xếp chữa trị cho cả hai người thi đấu.

Nham Nham xuất hiện đưa hai người vào phòng nghỉ để kiểm tra, còn mọi người sắp xếp nơi trao thưởng. Khi chỉ còn hai người, A Huy quay qua Nhất Tôn nói “Tôi rất mến nơi này và anh, nhưng sau lễ trao giải này bọn tôi chắc phải lên đường luôn. Công việc Tổ chức rất nhiều, đội của tôi đã ở lại quá lâu. Còn về việc Hạo Xích anh nghĩ sao?”

Nhất Tôn suy nghĩ lý do anh ta ở lại hợp lý, anh ta ở lại để tìm hiểu thông tin của thành thì cũng không đúng, sau một lúc “Tôi đồng ý nhưng phía trên thì sao?”.

A Huy “Chuyện này chúng tôi đã thảo luận rồi nên anh đừng lo lắng”.

Lung Linh biết mình sắp phải về nên chạy tới ôm Nhất Tôn “Em không muốn về huhu”

Trúc Thanh đứng bên khuôn mặt hăm dọa, ý như “Lại gái theo. Tí về chết với bà”

Nhất Tôn cười khổ về hướng Trúc Thanh rồi quay lại Lung Linh “Em còn anh trai đợi ở nhà, em không về thì anh em lo chết”

Lung Linh lại nhõng nhẽo “Không, không chịu đâu”, cô bé cứ thế ôm vào người Nhất Tôn gỡ không ra.

Hỏa Phượng chữa trị những vết thương xong, bước ra thì nhìn thấy con bé ôm thật chặt Nhất Tôn liền hét lớn “Con bé kia bỏ ra mau!”. Cô hùng hụt lao tới gỡ con bé ra nhưng không được, cô tức giận nhảy qua phía tay khác ôm cho bỏ ghét.

Trúc Thanh thấy màn này, tức giận nhiệt độ xung quanh bỗng nhiên hạ thấp cây cỏ bị đóng băng, mọi người liền né ra xa cô ấy. Nhất Tôn biết không cản lại sẽ hậu quả lớn, anh dùng sức mạnh không gian dịch chuyển ra chỗ Trúc Thanh xoa dịu cô ấy, để lại hai người ôm vào hư không. Hai cô gái ngã xuống đất, gương mặt tỏ vẻ không chịu, A Huy liền nở nụ cười lớn “Người trẻ thật sảng khoái haha”. Bên cạnh đó một số người Tổ chức nói chuyện với nhau “Anh ta dùng cách di chuyển gì vậy?”….

…..

Buổi trao giải và đồng thời cũng là chia tay, nó diễn ra ngay trước cổng thành. Nhất Tôn bước lên đeo bộ giáp cho Đại Hỏa và đưa một chiếc vào tay anh. Bộ giáp tự co giãn theo cơ thể của Đại Hỏa, còn chiếc nhẫn cũng to ra theo ngón tay.

Nhất Tôn “Anh hãy đưa sức mạnh mình vào bộ giáp và chiếc nhẫn, nó trở thành một phần cơ thể anh tùy hứng điều khiển”.

Nhất Tôn lại đi tới chỗ A Huy giao cho ông ta 10 chiếc nhẫn “Đây là giao dịch của chúng ta”

A Huy vui vẻ ra lệnh mang hai rương đồ “Trong đây là 1 vạn cao cấp 1 kinh nghiệm”, nghe tới đây mọi người đều lạnh xương sống. Để có được số lượng nhiều như vậy, bọn họ phải tốn bao nhiêu thời gian mới được đây.

Sau khi hai bên kiểm tra hàng hóa xong, A Huy và Nhất Tôn bắt tay nhau “Giao dịch thành công. Hẹn sau này gặp mặt”.

A Huy dẫn đội của mình đi, Lung Linh quay mặt lại một cái rồi vững bước tiến thẳng. Trước lúc đó, Nhất Tôn âm thầm đưa cho Lung Linh một chiếc nhẫn và một viên ngọc màu đen, anh dặn dò “Em hãy sử dụng chiếc nhẫn không gian, còn viên ngọc đen này khi nào em gặp nguy hiểm thì hãy bóp nát nó”.