Đếm Ngược Đau Thương

Chương 23: Đến lúc được bảo kê

Mười phút sau Lý Thấm quay lại, anh chui vào trong xe, người run lên cầm cập: "Phía trước xảy ra tai nạn, một bà cụ bị ô tô đâm vào, vốn tôi chỉ đến xem có việc gì không, ai ngờ bị người khác kéo đến, đành phải bế bà cụ lên xe cho người khác trở đến bệnh viện. Đúng là xui xẻo đủ đường. Giờ cảnh sát vẫn đang giải quyết, có lẽ phải tắc đường nửa tiếng nữa. "

Trên quần áo của Lý Thấm có dính đầy máu, mùi tanh nồng nặc nhanh chóng lấn át mùi hương dịu nhẹ trong xe. Lục Dương khó chịu, anh không ngửi được mùi như vậy, lên tiếng nhắc nhở: "Anh đi mua tạm bộ quần áo khác thay đi, trên người toàn là máu me, không hợp vệ sinh. "

Lý Thấm ngửi người mình, thấy quả thật là khó ngửi, anh lại xuống xe, đi mua tạm bộ quần áo.

Quay trở lại xe, Lý Thấm thấy Lục Dương đã ngủ, sắc mặt có hơi kém.

Anh lo lắng, đi ra ghế sau, sờ trán Lục Dương thấy rất nóng. Lý Thấm lay người Lục Dương: "Này, Lục Dương! Lục Dương! "

Người đàn ông mở mắt, Lý Thấm lo lắng hỏi: "Anh bị sốt cao như vậy sao không nói với tôi một tiếng? "

"Tôi không sao. Phía trước bắt đầu thông thoáng rồi kìa, anh mau lái xe đi. "

Lý Thấm 'haiz' một tiếng, đi lên phía trước, khởi động xe: "Anh cũng phải biết chăm sóc sức khỏe của bản thân một chút chứ, sắp cuối năm rồi, lịch làm việc sẽ rất dày đặc. "

Lục Dương không đáp lại, anh với lấy chai nước ở phía sau, uống một ngụm. Dòng nước mát tràn vào cổ họng khiến anh đau xót, đầu càng lúc càng đau. Anh lấy hai tay xoa vùng thái dương. Lý Thấm ngồi phía trước thấy hành động của anh, một tay vừa xoay vô lăng, một tay mở tủ nhỏ, lấy ra một vỉ thuốc, đưa ra sau: "Anh uống tạm thuốc đau đầu này đi, nghỉ ngơi một lúc. Từ đây đến sân bay còn nửa tiếng nữa. "

Lục Dương nhận lấy vỉ thuốc, anh cũng không muốn bản thân đổ bệnh vào lúc này.

___

Tiêu Nguyệt cùng Giang Thành Xuyên đi đến trường, hôm nay diễn ra trận thi đấu bóng rổ.

Đi đến sân vận động, trận đấu giữa trường trung học Vạn Khanh và Tấn Trung đang diễn ra, trận sau sẽ là trường cô cùng trường trung học số 2.

Giang Thành Xuyên theo đồng đội vào phòng thay đồ, chuẩn bị cho trận đấu.

Tiêu Nguyệt đi đến hàng ghế khán giả, tìm Tiểu Mai.

Cô nàng ngồi ở hàng ghế đầu tiên, đang nói chuyện cùng hai anh chàng ở lớp nào đó, thỉnh thoảng còn cười e thẹn. Tiêu Nguyệt chứng kiến cảnh ấy không khỏi nổi da gà, ra dáng gái nhà lành cho ai xem chứ!

Cô bước tới, không hề khách khí vỗ một cái thật mạnh vào vai Tiểu Mai, cúi mặt xuống sát chóp mũi Tiểu Mai: "Cục cưng, em đợi anh lâu rồi phải không? "

Anh chàng đứng bên cạnh ngạc nhiên: "Mai Mai, cậu... Cậu... " chưa nói hết câu thì anh ta đã vội vã đi, còn khoa trương nhún nhún vai, xoa xoa tay.

Tiểu Mai tức hộc máu, Tiêu Nguyệt này lại dám phá hỏng chuyện tốt của cô: "Cậu chán sống hả? "

Tiêu Nguyệt ngồi xuống ghế kế bên, khoác vai cô nàng, giọng nũng nịu: "Mai Mai~~"

Tiểu Mai rùng mình, đẩy Tiêu Nguyệt ra: "Cậu chuyên phá đám nhân duyên của mình. "

Tiêu Nguyệt dí một ngón tay vào trán Tiểu Mai: "Cậu bày cái bộ dạng thỏ ngọc yếu đuối cho ai xem, còn định cưa đổ anh nào nữa hả? "

Tiểu Mai trong trường được mệnh danh là Lão Bà Tình Trường, cô nàng luôn dễ dàng chinh phục trái tim của bao thiếu niên áo trắng, từ đàn anh khóa trên mấy năm trước cho đến mấy em tiểu bạch kiểm non nớt mới vào, tốc độ thay người yêu phải nói là ngang với tốc độ ánh sáng.

Tiểu Mai bĩu môi, nhét một miếng hạt dẻ vào miệng: "Mình cũng chỉ xem anh ta học lớp nào thôi mà. "

Tiêu Nguyệt vòng tay qua, lấy cho mình một chai nước ngọt, cô bật nắp, nước bọt màu trắng sùi lên: "Cậu định như vậy đến khi nào? "

Tiểu Mai dừng lại động tác nhai hạt dẻ trong miệng lại, nhưng cũng chỉ là một lúc, cô nàng lại tiếp tục ăn: "Nói đi, cậu định nghiêm túc với Giang Thành Xuyên lớp 1 thật sao? "

Tiêu Nguyệt biết Tiểu Mai sẽ né tránh vấn đề này, cô cũng không bám mãi vào một chuyện, ngửa cổ uống nước ngọt, có vài giọt men theo khóe môi, chảy xuống cằm, cô lấy tay lau đi.

"Mình chưa bao giờ đem tình cảm ra đùa giỡn. "

"Vậy tại sao tháng trước hai người còn như nước với lửa, lại chỉ qua một vụ nổ mà qua lại với nhau. Cậu đừng nói với mình là cái gì mà tình yêu sét đánh, mình không tin. "

"Cậu biết không, hôm xảy ra vụ nổ ấy, mình bị đưa đến bệnh viện, vô tình bị cứa một nhát dao vào cổ tay. Lúc ấy, Thành Xuyên đã lao đến chỗ mình, việc đầu tiên cậu ấy làm mà xem vết thương ở cổ tay, không phải là chửi mắng người phụ nữ kia. Mình vẫn là thích kiểu người lí trí như vậy. "

Tiểu Mai dùng ánh mắt dò xét: "Chỉ có vậy?"

Tiêu Nguyệt với lấy một ít hạt dẻ, cho vào miệng, vị ngọt bùi của hạt dẻ lan tràn khắp khoang miệng cô: "Cậu nghĩ gì vậy! Thật ra khi bố mẹ mình đến, lúc đó họ có tranh cãi với Thành Xuyên, mình vẫn vờ ngủ trên giường. Bố mẹ mình là người như thế nào thì cậu biết rồi đấy, họ có bao giờ chịu nhún nhường trước bất kì ai, độc đoán. " Nói đến đây, khóe miệng Tiêu Nguyệt nhếch lên.

"Chắc chắn sau hôm đó, họ đã đi điều tra Giang Thành Xuyên, hẳn là gây áp lực cho nhà trường. Mấy hôm sau mình ra viện, đến trường quả nhiên nghe mọi người nói Giang Thành Xuyên bị chuyển sang lớp 6."

Tiểu Mai gật đầu: "Chuyện này mình có biết. Hôm đấy cả khối xôn xao mà, một người đứng top đầu của lớp 1 lại bị chuyển sang lớp 6, ai cũng ngạc nhiên. Mới đầu mình còn tưởng do cậu ta có liên quan đến vụ nổ kia nên bị chủ nhiệm Mạnh phạt cơ. "

Dưới sân, vang lên tiếng tuýt còi của trọng tài, một cậu bạn nào đó bị ngã xuống sàn, chấn thương, trận đấu bị ngừng lại năm phút.

Tiêu Nguyệt thấy đội của Giang Thành Xuyên đã ngồi vào hàng ghế chuẩn bị, huấn luyện viên đang bày ra chuến lược nào đó, chân tay khua loạn xạ.

"Hôm đấy mình đã đi gặp Giang Thành Xuyên, cậu ấy đối với mình vẫn như cũ, trầm mặc, ít nói. Mình chỉ hỏi cậu ta, chuyện này có phải do mình mà ra không. Cậu ấy không ngập ngừng đáp phải. "

Nghe đến đây Tiểu Mai bật cười: "Cậu ta cũng thành thật thật đấy. Mà sao cậu vốn biết rõ mọi chuyện lại còn mất công đi hỏi lại? "

"Mình chỉ là vẫn mong có ít hy vọng xuất hiện thôi. "

"Giang Thành Xuyên đáp xong câu ấy thì quay người vào lớp, mình lại hỏi cậu ta chẳng nhẽ nhẫn nhịn học ở lớp 6 sao?"

Tiểu Mai khoác tay cô: "Cậu ta trả lời sao? "

"Cậu ấy nói đúng. Nhưng cậu biết không, tối hôm ấy mình bắt gặp cậu ta lẻn vào phòng làm việc của của chủ nhiệm Mạnh, cậu ấy muốn đổi lớp của Bối Lâm- cháu của chủ nhiệm Mạnh. Mình ngăn cậu ấy lại, bản thân mình cũng không ngờ là cậu ấy lại nham hiểm đến vậy, mình vẫn luôn tưởng một người như cậu ấy hẳn phải ngoan ngoãn học hành, tuân thủ kỉ luật, thật không ngờ cậu ấy lại có thể làm việc này. "

"Trước khi cậu ấy lẻn vào phòng Mạnh Khiếu, mình vỗ vai cậu ấy, nói một câu: "Nếu chuyện này bị bại lộ, lão nương đây sẽ bảo kê cho cậu. " Giang Thành Xuyên không nói gì, lẻn vào phòng. "

Tiểu Mai bên cạnh rõ ràng hóa đá, miệng mở to, bên trong còn hạt dẻ chưa nhai hết. Tiêu Nguyệt lấy tay đóng miệng cô nàng lại: "Về sau mình hỏi Thành Xuyên sao lại làm như vậy thì cậu ấy nói gậy ông đập lưng ông. "

Tiểu Mai không tiêu hóa hết nổi đống thông tin siêu cấp này, lắc lắc đầu: "Cậu nói là thật? "

"Mình không rảnh để lừa cậu. "

Tiểu Mai hoàn hồn, tiếp tục nhai hạt dẻ: "Vậy là cậu qua lại với cậu ta? "

"Ờ, về sao là mình bắt đầu trước, ngày ngày mặt dày bám theo cậu ấy. Có một ngày, cậu ấy dừng lại, nói thầm vào tai mình: đến lúc cậu phải bảo kê mình rồi. Lúc ấy, sợ rằng trái tim thiếu nữ của mình đã bay đi theo tiếng nói của cậu ấy rồi. " Sắc mặt Tiêu Nguyệt hiện rõ sự ngọt ngào, cô không biết lí do tại sao Giang Thành Xuyên lại đột nhiên đồng ý hay đúng hơn là cô không muốn biết đến nó.

Rung động đầu đời không phải vậy sao? Thanh xuân nồng nhiệt không phải vậy sao? Yêu bất chấp, yêu điên cuồng mà không cần lí do.

Trận đấu đã kết thúc, trường Tấn Trung thắng, được đi vào trận chung kết.

Năm phút nữa là diễn ra trận đấu giữa trung học số 1 và số 2. Hai đội đều đang bàn chiến lược.

Giang Thành Xuyên mặc trên người bộ đồ màu trắng, đứng giữa đám người, cùng huấn luyện viên 'bày binh bố trận', trong trận này anh là đội trưởng của đội bóng rổ.

Đây là bóng rổ thi đấu, hoàn toàn khác với hình thức bóng rổ đường phố của lần trước. Mỗi đội có năm người, xếp thành hai hàng trên sân. Trọng tài đứng ở giữa, một tay cầm bóng rổ, một tay đưa còi lên miệng. Một tiếng 'tuýt' vừa vang lên, hai đội nhanh chóng dành lấy bóng.

Người chạm được bóng đầu tiên là Bách Kiến, cậu ta nhanh chóng dẫn bóng về bên đối phương.

Đội trung học số 2 cũng không thua kém, chạy đến muốn cướp lại bóng.

Phía trước Bách Kiến là hai người đứng chặn, cậu đưa tay làm động tác giả, ném bóng qua bên Giang Thành Xuyên.

Giang Thành Xuyên ở chếch phía bên phải bắt được bóng, chạy về phía trước, tiến vào hình thang cân. *

*Hình thang cân: một khái niệm trong thi đấu bóng rổ. Mỗi bên một vòng tròn lớn xung quanh cột rổ. Bên trong vòng tròn hình thành cân.

Đối phương ở phía sau đuổi sát nút, vươn tay ra định cướp lại bóng nhưng Giang Thành Xuyên nhanh hơn một bước, vượt lên phía trước, anh vươn tay chạm đến lưới, tay của đối phương chặn ngang phía trước, nhưng anh dùng cách ném ngang, vòng tay xuống dưới, đưa bóng vào rổ một cách hoàn hảo. Anh vỗ tay với Bách Kiến, hai người chạy lại về đội hình.

Bên đối phương vang lên tiếng chỉ huy: "Kéo giãn đội hình ra! "

Trung học số 2 chơi dựa vào một cầu thủ mũi nhọn và phòng thủ 2-3, giữ chặt phía trong. Ba người đứng ở gần vòng tròn ném phạt, hai người còn lại đứng phía trước, ngay sát vạch ba điểm. Cầu thủ số 21 lên tiếng: "Chú ý kèm chặt Giang Thành Xuyên và Bách Kiến, hai người họ là cầu thủ chủ chốt. "

Cứ như vậy, hai bên giao đấu một lúc, tỉ số lúc này đang hòa nhau 25-25.

Trọng tài thổi còi, tuyên bố trận đấu kết thúc, hai phút sau bước vào hiệp hai.

Giang Thành Xuyên lấy khăn lau người, mồ hôi đã thấm khắp người anh. Anh cầm một chai nước, ngửa cổ uống: "Các cậu tí nữa phải chú ý đội hình của họ, đừng quá chú tâm vào bóng. "

"Được. "

Trận đấu lại bắt đầu.

Hết chương 23