Tần Thư Dao khinh thường nhìn thoáng qua Hàn Thế Quân, trào phúng nói: "Hàn công tử có Tiết biểu muội còn không thỏa mãn? Chính vì vậy mà nhìn trúng nha hoàn bên người ta, ngươi quang minh chính đại đến nơi này của ta cần thân là được. Làm sao phải khổ lại làm ra loại chuyện vụng trộm này, thứ xuất chính là thứ xuất, cho dù là được nuôi dưỡng ở bên người Tam phu nhân Hàn gia thì như thế nào, còn không phải giống nhau không lên được mặt bàn!"
Đời này Hàn Thế Quân hận nhất người khác nói hắn là thứ xuất, Tần Thư Dao trước mặt nhiều người châm chọc hắn như vậy. Hắn vừa tức vừa hận, nhưng hiện ở trong này không chỉ có Trịnh Anh Anh, mà còn có tam hoàng tử Mộ Thiếu Dục, hắn còn muốn đầu nhập vào Mộ Thiếu Dục, cho nên tuyệt không thể làm ra chuyện Mộ Thiếu Dục chán ghét.
"Tần cô nương oan uổng tại hạ rồi, rõ ràng là nha hoàn này dây dưa không rõ, lại gạt ta đến bên trong núi giả." Hàn Thế Quân không lưu tình chút nào lấy Ngụy Tử làm lá chắn.
Ngụy Tử nghe vậy vẻ mặt kinh ngạc, ngơ ngác nhìn Hàn Thế Quân.
Tần Thư Dao đã sớm dự đoán Hàn Thế Quân sẽ nói như vậy, hừ lạnh một tiếng: "Tuy rằng nha hoàn ta đây tâm thuật bất chính*, nhưng nếu Hàn công tử là người hiểu tri lễ nghĩa, thì làm sao có thể chờ nghe nha hoàn này nói xong được!"
*Tâm thuật bất chính: ý nói trong lòng có ý nghĩ đen tối, không tốt
Trịnh Anh Anh cũng cảm thấy Tần Thư Dao nói rất có đạo lý, vội vàng gật đầu nói: "Đúng vậy, đây là Tần phủ cũng không phải Hàn phủ."
Hàn Thế Quân nhìn thoáng qua, Mộ Thiếu Dục đứng ở một bên mặt không biểu cảm, cảm thấy hung ác, nhìn Tần Thư Dao nhẹ giọng nói: "Thực không dám giấu diếm, tại hạ quý Tần cô nương đã lâu. Tại hạ gặp nha hoàn này là do đó là nha hoàn bên người Tần cô nương, cho nên mới tin lời của nàng ta."
Nếu là nữ tử khác nghe thế, sợ đã sớm ngượng ngùng không thôi. Nhưng cố tình Tần Thư Dao nghe những lời này xong, chỉ khẽ hừ một tiếng, sau đó lạnh lùng nói: "Hàn công tử và Tiết biểu muội đã sớm có hôn ước, chẳng lẽ Hàn công tử không sợ bị Tiết biểu muội nghe thấy? Hơn nữa người ở kinh thành đều biết hai người Hàn công tử và Tiết biểu muội hẹn hò, ngay cả vật đính ước cũng đã tặng rồi. Hiện tại Hàn công tử lại nói quý ta đã lâu, chẳng lẽ không sợ bị người ngoài nhạo báng?"
Hàn Thế Quân bị Tần Thư Dao nói xấu hổ vô cùng, hắn có thể cảm giác được Tần Thư Dao oán hận hắn sâu nặng thế nào, cũng có thể cảm nhận được Mộ Thiếu Dục khinh thường hắn. Chỉ là hắn vẫn không cam lòng như trước, hắn không biết đến cùng là sai ở chỗ nào, vốn tràn đầy tự tin, cuối cùng lại biến thành như vậy.
Tần Thư Dao lại cười lạnh nói: "Hiện tại Hàn công tử lén lút cùng nha hoàn của ta, Hàn công tử lại lấy ta làm cái cớ. Đây gọi là phong thái quân tử ư!" Sau đó lại nhìn Ngụy Tử nói: "Công tử đã thích nha hoàn này, ta đây sẽ bán nàng cho ngươi là được. Chỉ là Tiết biểu muội đã là thiếp của ngươi, vậy Ngụy Tử vạn không thể cao hơn Tiết biểu muội!" Nói xong lại nói với Tĩnh Nguyệt: "Ngươi đi lấy khế ước bán mình của Ngụy Tử đến đây, coi như nhìn nàng hầu hạ ở bên người ta nhiều năm, ta cũng không cần tiền chuộc gì, coi như là tặng cho ngươi. Chính là Hàn công tử đừng nói lung tung khắp nơi như vừa nãy, ngươi đã hủy trong sạch của hai nữ tử, ta không trèo cao nổi!"
Quỳ trên mặt đất, Ngụy Tử nghe vậy trong lòng vui mừng một trận, nhưng lúc nghe được không thể cao hơn Tiết Nhã, lại im lặng một trận. Nàng ta quay đầu nhìn về phía Hàn Thế Quân, lại phát hiện Hàn Thế Quân không nhìn nàng ta, hơn nữa vẻ mặt còn lúng túng. Trong lòng Ngụy Tử lại lo lắng một hồi cùng sợ hãi, đi theo qua như vậy cũng chỉ là một cái thông phòng, địa vị sợ còn thấp hơn một chút so với nha hoàn bình thường.
Chuyện đó và dự tính ban đầu của Ngụy Tử không giống nhau, vốn nàng ta cho rằng chỉ cần Tần Thư Dao gả cho Hàn Thế Quân, vậy bản thân cũng nhất định sẽ đi theo của hồi môn, đến lúc đó lại cho Hàn Thế Quân làm thiếp, vậy địa vị cùng thân phận đều sẽ cao hơn rất nhiều. Nhưng mà không nghĩ tới cuối cùng lại là kết cục như vậy.
Trịnh Anh Anh nghe đến đó cũng không nhịn được nói: "Nếu là chính nhân quân tử nên mời bà mối tới cửa cầu hôn, nào có ở sau lưng người khác làm ra loại chuyện vụng trộm này. Khó trách Tần cô nương không thích ngươi, tác phong ngươi như vậy cũng quả thật không lên được mặt bàn."
Nói xong lại nói với Mộ Thiếu Dục một bên: "Biểu ca, người như thế huynh vẫn ít tiếp xúc với hắn đi, rất âm hiểm đó!"
Hàn Thế Quân bị nói á khẩu không trả lời được, hắn vội vàng nhìn về phía Mộ Thiếu Dục, chỉ thấy Mộ Thiếu Dục thế nhưng lại nghiêm cẩn gật gật đầu, trong lòng hắn ảo não một trận, cũng càng thêm oán hận Ngụy Tử.
Sau một lúc lâu, Tĩnh Nguyệt đi lấy khế ước bán mình của Ngụy Tử đã trở lại, Tần Thư Dao đưa khế ước bán mình cho Ngụy Tử, lạnh lùng nói: "Tuy ngươi từ nhỏ đi theo ta cùng lớn lên, nhưng con đường này cũng chính ngươi chọn. Chính ngươi làm chuyện gì, trong lòng của chính ngươi rõ ràng. Trong phòng ngươi có gì ngươi cứ lấy tùy thích, nhưng đồ gì đó trong viện thì không thể lấy ra khỏi phủ."
Đây là Tần Thư Dao đề phòng nàng ta, Ngụy Tử sợ hãi ngẩng đầu nhìn Tần Thư Dao, quỳ trên mặt đất lê hai bước, khóc nói: "Tiểu thư... Nô tì..."
"Hàn công tử, dù sao nơi này cũng là Tần phủ, mà yến hội cũng đã kết thúc, kính xin Hàn công tử mang theo Ngụy Tử rời đi!"
Ngụy Tử còn chưa nói hết lời đã bị Tĩnh Nguyệt đánh gãy.
Trong lòng Hàn Thế Quân buồn bực không thôi, nhưng cũng không thể tránh được, cuối cùng chỉ có thể cúi người chào đám người Tần Thư Dao và Mộ Thiếu Dục, sau đó không thèm để ý Ngụy Tử, xoay người rời đi.
Ngụy Tử si ngốc quỳ trên mặt đất, lại thấy Tần Thư Dao đã không để ý đến nàng ta, cũng biết hiện tại duy nhất chỉ có thể đi theo Hàn Thế Quân ra ngoài. Nàng ta đứng lên, cúi người thi lễ với Tần Thư Dao, sau đó vội vã đuổi theo Hàn Thế Quân.
Tần Thư Dao nhìn bóng lưng Ngụy Tử, trong lòng cười lạnh, kiếp trước Hàn Thế Quân chướng mắt Ngụy Tử, kiếp này Hàn Thế Quân cũng vẫn chướng mắt như trước. Cho dù hiện tại đi theo Hàn Thế Quân đến Hàn phủ lại như thế nào, ngay cả thiếp cũng không phải, lại không phải là thân bên đồ cưới, cuối cùng còn không phải bị Hàn Thế Quân vứt bỏ.
Đợi sau khi hai người kia đi xa, Mộ Thiếu Dục mới đi về phía trước hai bước, khóe miệng nâng lên một chút tươi cười như có như không: "Tần cô nương thật sự là hào phóng, sợ là cũng đã sớm phát hiện rồi!"
Tần Thư Dao không muốn tiếp xúc nhiều với Mộ Thiếu Dục, nàng bày ra một chút cười yếu ớt, trả lời một nẻo, nói: "Cái loại nha hoàn giống Ngụy Tử này, cho dù là dân nữ giữ ở lại đây cũng vô dụng. Còn không bằng đưa cho Hàn công tử, miễn cho về sau lại sinh ra chuyện gì!"
Trịnh Anh Anh cũng nói phụ họa theo: "Đúng vậy, nam tử thế này ta vừa thấy đã cực kỳ chán ghét. Còn mỗi ngày đi theo sau mông của Đại hoàng tử và Tứ hoàng tử, chẳng qua là một thứ tử, mỗi ngày nghĩ như thế nào để hướng lên trên, còn không bằng kiên định thi công danh."
Tần Thư Dao cũng không muốn nói nhiều với bọn họ, chính là việc hôm nay cũng may mắn có bọn họ ở đây, bằng không nàng còn sợ Hàn Thế Quân càn quấy.
"Nhị vị chậm rãi đi dạo, ta còn có việc đi trước!" Nói xong Tần Thư Dao xoay người mang theo Tĩnh Nguyệt rời đi.
Lúc này, Trịnh Anh Anh cũng không có hứng thú đi dạo, nàng lôi kéo Mộ Thiếu Dục nói: "Biểu ca, chúng ta cũng đi thôi. Khẳng định là mẫu thân muội tìm muội đã mệt mỏi rồi!" Trong mắt lộ ra một chút tươi cười nghịch ngợm.
Mộ Thiếu Dục cũng thu hồi ánh mắt, hắn luôn cảm thấy Tần Thư Dao không dịu dàng động lòng người như bề ngoài nhìn thấy vậy, hơn nữa vừa rồi hắn đã sớm nhìn thấy Tần Thư Dao tránh ở sau lưng núi giả, nhưng mà cuối cùng vẫn còn muốn cố ý đi vòng một vòng mới xuất hiện. Có thể thấy được nữ tử này dè dặt cẩn trọng, hơn nữa sớm đã có dự tính trước đối với việc hôm nay. Ngay cả bọn họ cũng có thể là bị Tần Thư Dao dẫn tới nơi này, có bọn họ đến làm chứng, vậy Hàn Thế Quân càng hết đường chối cãi