Mạc Vân Sam đứng trước gương hít sâu vài hơi, làm tốt công tác củng cố đáy lòng, lúc này mới mở cửa phòng tắm đi ra.
Vừa đi ra liền nhu nhược không xương mà ngã về phía Ân Như Ly.
"phịch" một tiếng treo ở trên cổ Ân Như Ly.
"Cậu có nóng không? Mình tắm xong nóng quá a!" Mạc Vân Sam cố ý phả khí vào nơi thịt mềm trên cổ Ân Như Ly, nghiễm nhiên là một hồ mị tử thời cổ dùng sắc đẹp hoặc chủ.
"Mạc tiểu thư uống say liền thích câu dẫn người khác sao?" Ân Như Ly không chỉ không dao động mà còn lạnh mặt.
Mày đẹp của Mạc Vân Sam nhíu lại, đầy mặt ủy khuất: "Cậu không phải là bạn gái của mình sao?"
"Có cần tôi nhắc lại một lần nữa cho cậu không? Chúng ta đã chia tay từ rất lâu rồi." Ngữ khí Ân Như Ly lượt hiện bực bội.
"Cậu đang trách mình ở ký túc xá cáu kỉnh với cậu có phải hay không?" Mạc Vân Sam rũ mắt, "Mình cũng đã xin lỗi cậu rồi, cậu còn muốn mang thù với mình tới khi nào a?"
Thời điểm học đại học, hai người đã từng cãi nhau một trận rất lớn, chiến tranh lạnh gần một tháng.
Lúc trước là bởi vì chuyện gì mà cãi nhau nhỉ? Hình như chỉ là một ít chuyện lông gà vỏ tỏi.
Cuối cùng, Ân Như Ly lừa Mạc Vân Sam xin lỗi mới chấm dứt.
Tuy rằng sau khi xong việc Mạc Vân Sam tổng cảm thấy không đúng chỗ nào đó, nhưng mà cứ cắn chặt chuyện kia không bỏ lại trông có vẻ bụng dạ hẹp hòi, cho nên đành phải để bản thân ngậm bồ hòn cho qua.
Nàng vô số lần nhắc nhở bản thân phải đề phòng Ân hồ ly bẫy rập, nề hà lại không có một lần thành công, luôn là mở to mắt nhảy vào trong đó, cực kỳ không có tiền đồ.
Mạc Vân Sam trên mặt là giả trang tiểu đáng thương nhưng trong lòng lại hừ lạnh: Hiện tại chính là xưa không bằng nay, tôi thành thục rồi!
Ký ức của Ân Như Ly hiển nhiên cũng bị dẫn đến thời điểm học đại học, động tác cũng có điểm tạm dừng, ánh mắt ngưng trệ.
"Đêm đã khuya, chúng ta ngủ đi." Mạc Vân Sam mặt không đổi sắc mà giữ chặt tay Ân Như Ly đi về hướng phòng ngủ chính.
Ân như Ly cũng không có kháng cự, giống như một con rối gỗ bị giật dây.
Mạc Vân Sam ở một bên môi chậm rãi giương lên.
"Cậu thật sự say?" Thanh âm quỷ mị vang lên bên tai.
Mạc Vân Sam giật mình một cái, thanh âm bóp lại như thiếu nữ nói: "Mình không có say! Mình còn có thể uống!"
Một cánh tay Ân Như Ly từ phía sau vòng qua, chế trụ eo Mạc Vân Sam khiến cho nàng phải dừng lại bước chân, khẩu môi gần sát: "Cậu không phải là giả say muốn dùng sắc dụ tôi đó chứ?"
Thứ này có phải là con người không?!
Mạc Vân Sam nỗ lực ổn định bản thân, tức khắc điều chỉnh sách lược biểu diễn.
"Sao cậu lại biết mình muốn sắc dụ cậu? Mình biểu hiện rõ ràng như vậy sao?" Mạc Vân Sam xoay người ôm lấy cổ Ân Như Ly, "Chúng ta đừng chiến tranh lạnh nữa có được không? Một tháng này mình nhớ cậu muốn chết!"
Mười năm trước Mạc Vân Sam được hưởng độc hữu ôn nhu thuộc về hồ ly tinh, có thể không màng bất luận trong tay nải có gì mà làm nũng.
Nương theo cái vỏ này, cho dù là có bị cự tuyệt thì ngày hôm sau tỉnh lại cứ coi như bản thân bị hỏng, cũng không đến mức quá chật vật.
Ánh mắt Ân Như Ly mang theo ý vị nhìn kỹ, đánh giá một lát, nói: "Ảnh hậu lớn quả nhiên kỹ thuật diễn cũng không tồi."
Mạc Vân Sam nhếch môi ngây ngô cười lên: "Sao cậu biết mình sau này có thể làm ảnh hậu vậy? Chờ đến lúc trao giải, mình mời cậu ngồi hàng đầu tiên nhé!"
"Như vậy cậu có thể ngủ cùng mình không?" Nàng nghiêng đầu đô miệng nhỏ.
Ân Như Ly chỉ chỉ phòng cho khách: "Phòng của cậu ở chỗ đó."
"Cậu thật nhẫn tâm! Cư nhiên muốn ngủ riêng với mình!" Mạc Vân Sam bám lấy cổ Ân Như Ly nhảy lên người cô, "Cậu mơ tưởng!"
Ân Như Ly lảo đảo về phía sau một cái, suýt nữa thì ngưỡng mặt té ngã.
Cô đỡ lấy eo, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu có biết người lớn tuổi rồi thân thể rất yếu ớt không?!"
Mạc Vân Sam lắc đầu, hơi chút tiếc nuối: "Vậy sau này cậu chỉ có thể ở trên giường dùng tay."
Ân Như Ly cong môi: "Nếu mỗi một người bạn gái cũ đều giống cậu, tôi ít nhất phải giảm mười năm tuổi thọ."
Biểu tình trên mặt Mạc Vân Sam có chút cương cứng, chôn mặt ở cổ Ân Như Ly, "Sao cậu lại còn có bạn gái cũ, không phải nói tôi là mối tình đầu của cậu sao?" Rất là ai oán.
Ân Như Ly không nói gì, nâng Mạc Vân Sam đi đến trước bàn trang điểm trong phòng dành cho khách.
"Tự cậu xuống hay là tôi ném cậu xuống?"
Mạc Vân Sam hậm hực mà nhảy khỏi người Ân Như Ly.
"Ngồi xuống, sấy khô tóc rồi đi ngủ." Ân Như Ly một bên ra lệnh, một bên cầm lấy máy sấy cắm điện.
Mạc Vân Sam nghe lời ngồi xuống, an tĩnh lại.
Ân Như Ly bật chốt mở máy sấy, dùng tay thử thử gió, vén tóc Mạc Vân Sam lên bắt đầu thổi.
"Tiểu Mạc tổng và tôi có chuyện hợp tác làm ăn, cố ý nhờ vả tôi chiếu cố cậu, tôi cũng không phải là người lòng dạ hẹp hòi, chiếu cố bạn gái cũ một chút mà thôi, nhưng mà Mạc tiểu thư tính tính khó ở như vậy, nếu có thể tra tấn tôi ít một chút thì thật tốt."
Mạc Vân Sam lẩm bẩm nói: "Cậu thật là tên căn bã.".
Đam Mỹ Hài
???
Biểu tình trên mặt của Ân Như Ly không phải rất tốt.
Cô nên ném cái người này ở ngoài đường lớn cho bị đóng băng chết.
Mạc Vân Sam anh anh anh nhún vai: "Sao cậu có thể chiếu cố bạn gái cũ chứ! Mình chết rồi sao?!"
Ân Như Ly không phân được thật giả nhưng chuyện này cũng không đại biểu cô sẽ để cho người cưỡi lên đầu giương oai.
"A!" Mạc Vân Sam kêu thảm thiết một tiếng.
"Xin lỗi, tóc của cậu có chỗ bị rối, lực đạo nắm giữ của chúng ta quá tốt." Ân Như Ly rất bình tĩnh.
Hai mắt Mạc Vân Sam thấm ra nước mắt: "Cậu vì sao luôn khi dễ mình?"
Có rất nhiều người uống rượu xong sẽ khống chế không được khóc thúc thít, Mạc Vân Sam đã từng nghiêm túc nghiên cứu qua điểm này.
Ân Như Ly cương thanh nói: "Cậu đã hơn ba mười tuổi rồi, sao lại thích khóc như vậy chứ?"
Mạc Vân Sam: "Hơn ba mươi tuổi thì không thể làm tiểu công chúa sao? Sao cậu còn kỳ thị tuổi tác vậy?
Nước mắt lại càng rơi dữ hơn.
Ân Như Ly lộ ra biểu tình bái phục: "Nếu như cậu đang diễn kịch thì tôi cũng nhận tài, được chưa?"
Tóc đã thổi đến không sai biệt lắm, máy sấy cũng đã dừng lại, dây cắm cũng được cuốn lại cho vào ngăn kéo.
Đột nhiên Mạc Vân Sam ngã xuống, đầu "duang" một tiếng đập xuống mặt bàn.
Sau đó vang lên tiếng ngáy rất nhỏ.
Lúc này là thật sự đau đến muốn rơi nước mắt.
Ân Như Ly há miệng thở dốc, trong mắt hiếm thấy bị biểu tình nghi hoặc lấp đầy.
Vài phút sau Ân Như Ly nhận mệnh vòng lấy eo Mạc Vân Sam, ra sức bế người lên.
Cái người nặng tựa mấy trăm quả cân này một chút cũng không phối hợp, Ân Như Ly phải dùng toàn bộ sức lực từ lúc bú sữa mẹ tới giờ mới có thể đem người chuyển từ bàn trang điểm sang mép giường.
Mạc Vân Sam giống như bùn lầy ngã ra giường, nhân tiện cũng túm Ân Như Ly xuống luôn.
Ân Như Ly đã không còn sức lực giãy giụa nữa, sống không còn gì luyến tiếc ngã xuống theo, giống như một trái cà tím bị rút hết nước.
Trời biết đêm nay cô đã trải qua những gì.
Mạc Vân Sam xoay người một cái, bắt lấy hai tay Ân Như Ly, vây người lại.
Chỉ một động tác này, bầu không khí trong phòng liền thay đổi hương vị.
"Mạc tiểu thư thỉnh tự trọng." Ân Như Ly trầm giọng.
"Sao mình lại nghe không hiểu cậu đang nói cái gì?" Ánh mắt Mạc Vân Sam vô tội, không chỉ không thu liễm mà đầu ngón tay còn chuyển qua trong lòng bàn tay đối phương, nhẹ nhàng xoay vòng mấy cái.
Ân Như Ly lại nở loại nụ cười mà Mạc Vân Sam ghét nhất: "Ý tứ chính là, tôi không có ý định ăn cỏ đã nhả ra, còn mong Mạc tiểu thư vui lòng đừng làm khó người khác."
"Vì sao lại gọi xa lạ như vậy?" Mạc Vân Sam áp mặt xuống một chút, "Trước kia cậu đều gọi mình là Vân tiểu thư, hoặc tiểu bảo bối mà."
Động mạch nơi cổ của Ân Như Ly kịch liệt nhảy lên, cơ bắp trên người cũng căng chặt hơn không ít.
Phản ứng của thân thể là không lừa người được, cho nên cô chỉ có thể đánh đòn phủ đầu.
Ân Như Ly nắm lấy eo Mạc Vân Sam, đột nhiên hoán đối vị trí của hai người.
"Cậu hoài niệm tay của tôi như vậy sao?" Ân Như Ly nhướng mày, ngón trỏ và ngón giữa vê động lỗ tai Mạc Vân Sam, không nhẹ không nặng mà nhéo vài cái.
"Cậu không nhớ vũ lộ* của mình sao?" Hai tay Mạc Vân Sam bắt lấy cổ áo của Ân Như Ly, sự hỗn độn cố tình ngụy trang trong mắt đã dần bị dục vọng xâm lược thay thế.
*Vũ lộ (雨露): là một thuật ngữ mạng Trung Quốc dùng để chỉ sự ưu ái, ân sủng.
Áo tắm Ân Như Ly bị nới lỏng.
"Vậy nếu như tôi không vì cậu cống hiến sức lực, người bạn gái cũ này cũng coi như quá mức tuyệt tình rồi."
Ân Như Ly theo ký ức trong quá khứ khơi dậy mấy ngọn lửa.
Mười ngón tay của Mạc Vân Sam càng nắm càng chặt, đốt ngón tay cũng trở nên trắng bệch.
Ngay một khắc sắp trải qua mưa rền gió dữ, Ân Như Ly đột nhiên đứng dậy, không chút lưu luyến mà rời khỏi phòng, còn dùng chìa khóa khóa trái cửa lại.
Ngay cả một câu cũng không lưu lại.
?!?!?!
Mạc Vân Sam như lò xo bật dật, mặt đỏ bừng, miệng cũng mở lớn.
Đây có nghĩa là để cho mình một người bị than lửa nướng chín sao.
Đây là chuyện mà người có thể làm ra sao?!
Mạc Vân Sam ở trên giường làm một hồi cá chép lộn mình lừa con duỗi chân, cuối cùng bao bản thân thành một cái bánh chưng, để phòng ngừa chính mình khống chế không được mà phá cửa xông ra ngoài.
Nếu được hưởng thụ thì đáng quý, nhưng cái giá phải trả là tôn nghiêm lại quá lớn.
Nhưng khi gặp được hồ ly tinh, hai thứ đó đều có thể bị vứt bỏ a.....
Mạc Vân Sam vùi đầu vào trong chăn, cực kỳ giống bộ dáng một con rùa đen rụt đầu vào mai.
........
Ân Như Ly trở lại phòng ngủ chính trên lầu, lại một lần nữa vọt vào phòng tắm, tần suất hô hấp so với ngày thường nhanh hơn rất nhiều.
Kim đồng hồ trên tường đã chỉ qua 12 giờ đêm, người ở trong phòng lại không một chút nào buồn ngủ.
Ân Như Ly đi đến ghế nhung đặt bên cửa sổ ngồi xuống, từ trên cửa sổ bằng kính có thể thấy được hình dáng của mình.
Nếu như từ góc độ của một người kinh doanh tự hỏi, hôm nay nên ỡm ờ cùng Mạc Vân Sam cộng độ lương tiêu.
Thỏ con đưa tới cửa còn không ăn thật sự là vi phạm thiên tính của hồ ly.
Huống chi có chút đồ càng chiếm không được càng là vô pháp quên đi.
Ân Như Ly nhìn bản thân trong kính, nhẹ lẩm bẩm: "Nhiều năm như vậy, ngươi vẫn không thể tiến bộ."
Dứt lời liền nhắm mắt lại.
Trong đầu đột nhiên hiện khuôn mặt gần trong gang tấc của Mạc Vân Sam.
Trái tim của Ân Như Ly co rút một cái, ngoài miệng phảng phất như còn lưu lại xúc giác mềm mại và nóng bỏng từ cái chạm nhẹ kia.
Người bên cửa sổ mở hai mắt ra, đứng dậy, bước nhanh xuống lầu.
........
Mạc Vân Sam rút người trong chăn, khó khăn lắm mới có chút buồn ngủ, mới vừa mơ mơ màng màng nhắm mắt lại liền nghe thấy thanh âm vang lên từ cửa, sợ tới mức mí mắt lập tức mở lớn.
Một cái bóng đen nhanh chóng tới gần, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng.
Hai mắt Mạc Vân Sam trừng lớn, sau khi phản ứng lại, nhất thời không biết nên hay không nên rụt rè chống đẩy một phen.
Nhưng mà không đợi nàng có cơ hội dục cự hoàn nghênh, bóng đen kia lại biến mất ở cửa, thật giống như chưa bao giờ tới qua.
Mạc Vân Sam không khỏi hoảng hốt.
Vừa rồi mà ngủ mơ mơ hồ?
Nàng giơ tay sờ sờ ướt át còn lưu lại trên môi, hình như không giống nằm mơ lắm.
Mạc Vân Sam ngồi dậy, trăm cay ngàn đắng mà áp xuống dục niệm lại một lần nữa từ bàn chân nhảy lên.
Đây là sách lược hồ ly tinh sao? Muốn cho mình nổ tan xác mà chết à?!
Cũng thật đủ biến thái!
..........
Sáng sớm.
Người đang nằm trên giường mở to hai mắt, trong đôi mắt tinh tế xuất hiện thêm mấy sợi tơ máu.
Mạc Vân Sam nhìn ánh mặt trời bên ngoài, lộ ra nụ cười thắng lợi vui vẻ.
Rốt cuộc cũng chịu đựng được đến trời sáng.
Nàng một đêm không ngủ, dưới mắt cũng xuất hiện quầng thâm nhợt nhạt, trên môi còn có một lớp da khô.
Không được! Không thể để cho hồ ly tinh nhìn thấy bộ dáng như quỷ này của mình!
Mạc Vâm Sam nhảy xuống giường, muốn trước khi Ân Như Ly rời giường rửa mặt xong, còn phải trang điểm thật tinh xảo.
Nhưng sau khi dùng tốc độ trăm mét lao ra ngoài.....
Ân Như Ly đã ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách uống cà phê.
Mạc Vân Sam theo bản năng che mặt lại, tiếp tục chạy vội về hướng nhà vệ sinh.
Bộ dáng có chút buồn cười.
Ân Như Ly không nhịn được, cười thành tiếng.
Nhưng chỉ một giây sau đã thu hồi tầm mắt, thu hồi nụ cười.
Trái tim Mạc Vân Sam "thịch thịch thịch" kinh hoảng vài cái.
Thật sự là bởi vì tiếng cười của hồ ly tinh quá dễ nghe.
Dễ nghe đến nỗi....có chút cảm giác.
.........
Sau khi Mạc Vân Sam rửa mặt xong lại không tìm được đồ trang điểm ở nhà vệ sinh, nghĩ đến việc đi trở về lại phải ngang qua Ân Như Ly, liền dùng hai tay ngăn trở đôi mắt, chỉ chừa lại một khe hở nho nhỏ để nhìn đường.
"Mạc tiểu thư xin đợi một chút." Ân Như Ly gọi lại cái người đang lén lút đi qua kia.
"Ân tổng có chuyện gì sao?" Mạc Vân Sam quay lưng đáp lại.
"Mạc tiểu thư một chút cũng không cảm thấy kỳ quái tại sao cô lại tỉnh dậy ở trong nhà của tôi sao?" Ân Như Ly hỏi.
"Sao không kỳ quái chứ? Tôi lại thấy quá kỳ quái!" Mạc Vân Sam khí thế lên, "Cô nói xem tối hôm qua cô vác tôi về nhà đã làm cái gì?!"
Ân Như Ly: "Mạc tiểu thư không nhớ rõ chuyện tối hôm qua?"
Mạc Vân Sam: "Tôi nhớ rõ chứ, có phải cô cưỡng hôn tôi không? Môi tôi sưng lên nè!"
Ân Như Ly đứng dậy, chậm rãi đi tới bên người Mạc Vân Sam, tiến đến bên tai nàng nói: "Tối hôm qua Mạc tiểu thư quỳ gối ở trước cửa nhà tôi cầu xin tôi tha thứ cho cô, không nhớ sao?"
Trên đời này sao lại có người mặt dày vô sỉ như vậy chứ!
Ỷ vào người khác không nhớ rõ liền ba hoa chích chòe sao?
Mạc Vân Sam cười gượng vài tiếng: "Ân tổng đừng nói bừa, tôi có thể làm loại chuyện này hay không trong lòng tôi hiểu rõ, tốt xấu gì cũng đã từng là người yêu, cô không thể nương theo chuyện tôi không nhớ được mà khi dễ tôi a."
Ân Như Ly tiếp tục nói bên tai: "Cô còn cầu tôi giúp cô thông cừ, cũng quên rồi sao?"
"Cô sợ mình không phải là biến thái sao!"
Mạc Vân Sam quay đầu lại, không nghiêng không lệch mà chạm phải môi Ân Như Ly.
- --------
Editor:
( ̄ε ̄@).