Đứa Trẻ Hư

Chương 23: 23 Tự Dìm Tình Địch

Nguyễn Tri Mộ vốn định giữ lời hẹn, sáng sớm dậy làm bánh trứng giăm bông.

Nhưng tối hôm trước bị dày vò quá mệt mỏi lại ngủ muộn, sáng hôm sau còn dậy muộn hơn bình thường 20 phút.

Vội vàng xuống giường, phát hiện Nghiêm Việt đã ngồi vào bàn ăn sáng.

Nguyễn Tri Mộ: "Đồ ăn sáng ở đâu ra đấy?"

Anh nhớ rõ trong tủ lạnh không còn đồ dự trữ.

Nghiêm Việt: "Vừa nãy chạy bộ, tiện mua trên đường."

Nguyễn Tri Mộ mở túi bóng ra xem, toàn bánh bao với há cảo.

Tuần này bọn họ ăn bánh bao đến buồn nôn luôn rồi.

Nguyễn Tri Mộ: "Tôi đặt báo thức rồi, sao cậu không gọi tôi dậy?...!Hay là tôi làm bánh trứng để cậu mang đi học nhé?"

Nghiêm Việt lấy giấy lau miệng: "Không cần, tôi ăn xong rồi."

Nguyễn Tri Mộ ngẫm nghĩ: "Vậy tôi rửa mấy quả táo cho cậu cầm đi, vừa hay tối qua còn thừa."

Anh đi vào phòng bếp, Nghiêm Việt kéo anh lại: "...!Không cần."

Nguyễn Tri Mộ: "?"

Mắt Nghiêm Việt không nhìn anh mà nhìn chiếc bàn: "Ban ngày bận lắm, không có thời gian ăn hoa quả đâu...!không phải rửa."

Nguyễn Tri Mộ nhìn hắn đăm đăm một lúc.

Ánh mắt anh quét phòng bếp một lượt, nhìn tứ phía, cuối cùng cũng phát hiện ra chỗ nào sai sai.

Ban ngày ban mặt, vậy mà rèm bếp lại được kéo xuống.

Trong trạng thái bình thường, Nguyễn Tri Mộ lười quản việc rèm bếp, đa phần cũng chỉ có anh trong bếp, nhiều nắng ít nắng cũng không thành vấn đề.

Vậy rèm bếp này, là Nghiêm Việt cố ý kéo xuống.

Bên ngoài có thứ gì, Nghiêm Việt không muốn để anh nhìn thấy.

Nguyễn Tri Mộ sải bước đến cửa sổ, dứt khoát kéo rèm lên, nhìn xuống dưới...

Giữa bãi cỏ của tiểu khu, Triển Tử Hàng đỡ trán, ngồi bên bàn gỗ, bên cạnh là chiếc vali xanh lá cỡ lớn.

Bên phải của anh ta có cả chục mẩu thuốc lá vương vãi tứ tung.

Cách rất xa nhưng vẫn có thể thấy dáng vẻ mệt mỏi, chán chường hiện lên khuôn mặt của Triển Tử Hàng.

Xem ra, đã ngồi chầu một đêm dưới tầng.

Nguyễn Tri Mộ sững người.

Nghiêm Việt bước đến, kéo rèm xuống: "Có gì hay để xem đâu.

Tôi sợ nắng chiếu chói mắt nên mới kéo xuống."

Nguyễn Tri Mộ trầm mặc chốc lát: "Cậu đi học đi."

Nghiêm Việt: "Anh đợi tí nữa gặp gã hả?"

Nguyễn Tri Mộ: "..."

Anh nghiêm mặt: "Bớt lo chuyện bao đồng đi.

Mấy giờ rồi, mau đi đi, đừng đến muộn."

Sợ Nghiêm Việt lề mề, anh cầm chìa khoá cùng hắn ra ngoài.

Xuống dưới tầng, khó tránh oan gia ngõ hẹp.

Triển Tử Hàng vốn đang nhìn mặt đất, nghe thấy tiếng cửa sắt va đập, mặt mệt mỏi ngẩng đầu.

Khoảnh khắc nhìn thấy Nguyễn Tri Mộ, ánh mắt sáng bừng.

"Nguyễn...!Mộ Mộ."

Theo sau anh là Nghiêm Việt, ánh mắt ghét bỏ rõ ràng không che giấu.

Nguyễn Tri Mộ day trán: "Anh về đi."

Triển Tử Hàng tiến lên một bước: "Em không nghe anh giải thích, anh không về."

Nguyễn Tri Mộ: "Tối qua không phải anh đã nói rồi sao, "không ngoại tình", "Chân Linh có bạn trai", tôi nghe hết rồi, anh có thể về."

Triển Tử Hàng ngây người: "Vậy sao em không tha thứ cho anh?"

Nguyễn Tri Mộ không trả lời ngay lập tức, mà hỏi Nghiêm Việt: "Sao cậu còn chưa đi học hả?"

Triển Tử Hàng cũng nói móc: "Nhóc con chen vào chuyện người lớn làm gì, vấn đề tình cảm giữa bọn tôi, liên quan gì đến cậu."

Nghiêm Việt lạnh lùng nhìn hắn.

Một bước ba lần quay đầu, không tình không nguyện đi học.

Đợi Nghiêm Việt đi khuất khỏi tầm mắt, Nguyễn Tri Mộ quay đầu, nói: "Tối qua anh giải thích nhiều như vậy, chỉ duy nhất không dám giải thích cốc nước cam, vì sao?"

Triển Tử Hàng giả ngốc: "Nước cam gì cơ?"

Nguyễn Tri Mộ cười một tiếng: "Bởi vì căn bản không có cách nào giải thích, đúng không."

Anh chỉ cảm thấy chạnh lòng.

Đến tận giờ Triển Tử Hàng vẫn coi anh là đồ ngốc.

"Nam nữ không phải quan hệ yêu đương sẽ hút chung một ống, uống chung một cốc sao, anh coi tôi là đồ ngốc à."

Nguyễn Tri Mộ mệt mỏi: "Anh muốn tìm lý do thì cứ tìm đi, ví dụ hôm đó bán hết nước cam, chỉ còn lại một cốc; hoặc là ống hút bỗng có ý thức tự chủ, tự nó chạy đến cùng một cốc nước.

Nghĩ xong thì nói cho tôi, giờ tôi gọi cho Đổng Lương, hỏi xem có phải vậy không."

Đổng Lương là bí thư đoàn lớp bọn họ, hôm đó chụp Triển Tử Hàng và Chân Linh uống cùng một cốc nước đăng lên vòng bạn bè.

Ảnh chụp trùng hợp bị Nguyễn Tri Mộ nhìn thấy.

Triển Tử Hàng không ho he gì.

Nguyễn Tri Mộ mặt không biểu cảm: "Về ký túc ngủ đi, cả đêm không ngủ, anh không mệt à."

Triển Tử Hàng hơi ngạc nhiên: "Em, em vẫn còn quan tâm anh, đúng không?...!Em quan tâm anh không ngủ..."

"Nghĩ nhiều rồi." Nguyễn Tri Mộ cắt ngang anh ta: "Tôi lo anh đột tử ở đây, ảnh hưởng đến cảnh sắc tiểu khu."

Triển Tử Hàng: "..."

——

Trung học Thực nghiệm, sân vận động.

Nghiêm Việt ngồi cạnh bàn bóng bàn chơi bắn súng trên điện thoại.

Bạch Xuyên ngồi bên cạnh nhìn gương cắt tóc mái.

Nghiêm Việt liếc cậu ta một cái: "Cậu cắt gì mà cắt tận mười phút vậy."

Bạch Xuyên không chớp mắt, chăm chú nhìn vào gương: "Người theo chủ nghĩa hoàn mỹ như bọn tớ là như vậy đó."

Mấy cậu con trai cùng lớp thở hồng hộc chạy đến, gọi Nghiêm Việt đi đánh bóng, chỉ còn thiếu một mình hắn.

Nghiêm Việt ngắm trúng mục tiêu, bằng bằng bằng bắn tan đầu thây ma, cáu kỉnh đáp: "Không đi."

"Nay tôi đọc tin tức, có phải tiểu hành tinh sắp va vào trái đất không, hôm nay là ngày gì hiếm lạ mà Nghiêm tổng không thèm đánh bóng vậy?"

Bạch Xuyên cười: "Không thấy hôm nay cậu ấy đang buồn phiền à, ai da, nỗi sầu thiếu niên."

Nghiêm Việt: "Cút."

Đợi mọi người đi hết, Bạch Xuyên hỏi hắn: "Có chuyện gì à, kể với tớ đi?"

Lần trước tỏ tình bị từ chối, Bạch Xuyên vẫn tuân thủ ước hẹn, sảng khoái làm bạn với hắn.

Sau khi thân nhau, Bạch Xuyên bắt đầu bung xoã, không che giấu bản tính của mình, thường xuyên xoa bóp cơ mặt, cắt tỉa tóc mái trước mặt hắn.

Trong giờ học lén ngắm mấy anh cơ bắp cao to trong tạp chí thời trang, kêu ca với Nghiêm Việt vụ diễn viên GV mà cậu ta thích rời khỏi giới.

Bạch Xuyên có một nick Weibo không đăng trạng thái bao giờ, chuyên dùng để liếm ảnh mấy anh đẹp trai trong và ngoài nước.

Có một lần Nghiêm Việt liếc tên Weibo của cậu ta là "0 cô đơn thở dài thườn thượt" *.

* 0 cô đơn thở dài thườn thượt, dịch văn vẻ thôi chứ câu của nó là 0丁洋里叹0丁 ý chỉ 0 nhiều, mà 1 ít nên 0 phải than thở.

Câu này chế từ câu gốc 惶恐滩头说惶恐,零丁洋里叹零丁(零 cũng có nghĩa là 0), thơ thời Tống, đại ý cũng chỉ sự than thở vì cô đơn.

Nghiêm Việt hỏi có nghĩa gì.

Bạch Xuyên than thở: "Chính là, trường bọn mình thoạt nhìn toàn 1 mạnh mẽ, nhưng nhìn kỹ thì rất ít chất lượng tốt, tỷ lệ 1 mạnh mẽ gần bằng không."

Khiến người ta thương tiếc, khiến người ta chán chường.

Bạn học Bạch Xuyên đã nhiều lần bày tỏ sự quan tâm sâu sắc đến tỷ lệ nên người của Trung học Thực nghiệm.

Nghiêm Việt bắn nổ một cái đầu thây ma, chẳng thấy chút sảng khoái, thậm chí suýt nữa đập điện thoại.

Tắt điện thoại, mặt đờ đẫn xị ra.

Bạch Xuyên cũng không giục hắn, tập trung chiêm ngưỡng dung nhan tuyệt thế của cậu ta trong gương.

Một lát sau, Nghiêm Việt hạ giọng nói: "...!Nếu một đôi tình nhân, một người nghi ngờ đối phương ngoại tình, muốn chia tay, đối phương lại muốn cứu vãn, có khả năng làm lành không?"

Bạch Xuyên không chút đắn đo: "Đương nhiên rồi."

Nghiêm Việt: "..."

Bạch Xuyên: "Chỉ là nghi ngờ, chứng tỏ không bắt quả tang tại trận, mọi chuyện vẫn có cơ hội xoay chuyển.

Chỉ cần lời giải thích của anh ta đủ để thuyết phục người yêu, ví dụ bất cẩn, không chú ý, bị người khác cố ý hãm hại, chỉ cần vài phút là làm lành được."

Nghiêm Việt khó chịu ra mặt: "Có thằng ngốc nào lại tin tưởng lời giải thích luyên thuyên đó?"

Bạch Xuyên: "Luyên thuyên hay không không quan trọng, tình cảm không phải luật pháp, không cần bằng chứng thuyết phục, miễn hai bên tin là được rồi.

Càng huống hồ đầy người mù quáng, phát hiện đối phương ngoại tình vẫn không nỡ chia tay."

Nghiêm Việt: "..."

Bạch Xuyên: "Người đó, là người cậu thích à?"

Nghiêm Việt không nói rõ cho cậu ta người hắn thích là ai.

Bạch Xuyên chỉ biết, hắn có một đối tượng yêu thầm, là nam, còn lớn tuổi hơn hắn.

Thì ra Nghiêm Việt thích con trai lớn tuổi.

Ngay lập tức Bạch Xuyên cảm thấy thoải mái.

Vậy là rõ rồi, chẳng trách bà đây dã tràng xe cát, quả nhiên không phải vấn đề ta đây không đủ mị lực.

Nghiêm Việt không phản bác, ánh mắt nhìn vọng ra sân bóng rổ xa xa, tay sắp cậy luôn vỏ điện thoại.

Bạch Xuyên an ủi hắn: "Nếu đã chia tay, chứng tỏ trong tim đã có rạn nứt.

Không lập tức quay lại, cũng chứng tỏ anh ấy không tin lời giải thích của đối phương.

Chỉ cần là người thành niên lý trí, sẽ không làm chuyện ngu ngốc đâu."

Nghiêm Việt: "Nếu có ý muốn làm chuyện ngu ngốc thì sao."

Bạch Xuyên: "Hmm..."

Nghiêm Việt úp ngược điện thoại xuống bàn bóng: "Vậy thì phải nghĩ cách, để anh ấy muốn làm cũng không làm nổi."

Ánh mặt trời chiếu rọi, hoa nở rực rỡ.

Rõ ràng là một khung cảnh ấm áp tươi đẹp nhưng Bạch Xuyên bỗng nổi da gà.

——

Tan học về nhà, Nghiêm Việt tưởng sẽ gặp Triển Tử Hàng ở dưới tầng, vậy mà không thấy ai.

Đến nhà, Nguyễn Tri Mộ đang bận rộn làm bữa tối.

Anh thò đầu từ trong bếp: "Bỏ balo xuống đi rửa tay đi, canh trứng cà chua sắp xong rồi, rửa tay xong thì giúp tôi dọn cơm."

Nghiêm Việt nghe lời.

Lúc ăn cơm tối không có gì khác thường, Nguyễn Tri Mộ không nhắc đến chuyện của Triển Tử Hàng, Nghiêm Việt cũng giả vờ không biết.

Xem ra, Triển Tử Hàng bán thảm không hiệu quả, biết khó mà lui.

Nhưng Nghiêm Việt luôn cảm thấy, không đơn giản như vậy.

Buổi tối đang viết phương trình hoá học, Nghiêm Việt viết chữ H, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng huyên náo.

Hắn có một dự cảm không lành.

Đặt bút xuống, đi ra bếp, trên đường ra thấy cửa phòng tắm đóng chặt, bên trong có tiếng nước chảy, chắc là Nguyễn Tri Mộ đang tắm.

Nghiêm Việt thu ánh mắt, đến bên cửa sổ phòng bếp, nhìn xuống...

Trên khoảng đất trống giữa bãi cỏ có một vòng tròn nến được thắp sáng, những ngọn nến xếp thành hình trái tim, ánh nến lung linh trong đêm.

Triển Tử Hàng đứng ở giữa vòng nến, ôm bó hoa bách hợp, dáng vẻ thâm tình.

Người dân đứng xung quanh đứng xem náo nhiệt, còn có người lôi điện thoại ra chụp.

Nghiêm Việt: "..."

Đúng lúc này, cửa phòng tắm mở ra.

Nghiêm Việt quay người, vô thức đứng chắn cửa sổ.

Nguyễn Tri Mộ mặc bộ đồ ngủ trắng, tóc ướt bước ra, oán trách: "Vừa nãy tự dưng nước chảy nhỏ đi, có phải cậu dùng nước trong bếp không?"

Đường nước trong nhà nối liền với nhau, một bên dùng nhiều thì bên kia sẽ bị ít đi.

Nghiêm Việt nhìn cổ áo mở hững hờ của anh, đôi mắt híp lại: "Không."

"Vậy kỳ lạ..."

Đột nhiên Nguyễn Tri Mộ nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài: "Bên ngoài có gì mà ồn thế?"

Nghiêm Việt: "Có người cướp chỗ để xe, đánh nhau rồi."

Tiểu khu này được xây dựng từ lâu, các toà nhà đã cũ, không có tầng hầm gửi xe, chỉ có một số cư dân mua vị trí đỗ xe dưới tầng một, chỉ đủ đỗ một chiếc ô tô.

Nhưng chỗ để xe quá ít, 90% cư dân không có chỗ đỗ xe sẽ đỗ gần bãi cỏ công cộng và khoảng đất trống.

Nghiêm khắc mà nói là vi phạm quy định nhưng nhiều người làm nên quy định cũng không trị được, ban quản lý đành mắt nhắm mắt mở.

Vì tranh chỗ để xe, có khi các chủ xe sẽ xảy ra tranh chấp, nghiêm trọng hơn sẽ xông vào ẩu đả, sau đó có người thua sẽ lén lút cạo cửa xe trả thù.

Nguyễn Tri Mộ gật đầu, coi như chuyện thường thấy: "Tôi về phòng đây, cậu ngủ sớm đi nhé."

Nghiêm Việt nhìn anh rời đi: "Ừm."

Ánh mắt hắn rơi vào lưng Nguyễn Tri Mộ, từ vai trở xuống, cuối cùng dừng dưới eo anh.

Chiếc áo rộng thùng thình che đi phần dưới thắt lưng nhưng vẫn có thể thấy nếp gấp hơi gồ lên.

Mông của Nguyễn Tri Mộ nhô lên, rất cong, sống lưng thẳng, vóc dáng rất rõ ràng.

Không biết khi chạm vào sẽ có cảm giác như thế nào.

Nghiêm Việt thản nhiên nghĩ.

Bóng dáng của Nguyễn Tri Mộ khuất sau cánh cửa, Nghiêm Việt thu ánh mắt.

Tiếng ồn ào dưới tầng vẫn tiếp tục, Triển Tử Hàng cố chấp đứng giữa vòng nến, thâm tình nhìn vọng lên cửa sổ tầng bốn.

Nghiêm Việt ngẫm nghĩ, đổ đầy nước ra chậu, mở cửa sổ, hất xuống dưới.

Ào.

Dưới tầng kinh ngạc.

Triển Tử Hàng đứng giữa vòng nến ướt như chuột lột, các ngọn nến đều bị dập tắt.

Vì đứng ở xa nên những người hóng hớt xung quanh không bị ướt.

Đám đông nhìn tình tiết drama này, tưởng anh trai tỏ tình bị từ chối, càng thấy thú vị.

Đây không phải còn kích thích, cẩu huyết hơn mấy bộ phim lúc 8 giờ sao?

Ánh đèn lấp lánh, không gian vốn tối om của tiểu khu đột nhiên sáng như ban ngày.

Triển Tử Hàng ngẩng đầu, không trông thấy Nguyễn Tri Mộ mà lại thấy vẻ mặt thờ ơ của Nghiêm Việt, giận đến tím người.

Nghiêm Việt đóng sầm cửa sổ lại.

Hết chương 23..