Đứa Trẻ Hư

Chương 35: 35 Thời Gian Còn Lại Dành Để Nhớ Anh

Cuối tháng, Nghiêm Việt đi Mỹ một chuyến.

Ông nội Nghiêm Việt hồi trẻ là một công nhân xây dựng, về sau có hai đứa con trai thành tài, cũng không cần bán mạng kiếm tiền nữa, nhưng lao lực thành bệnh, mắc bệnh bụi phổi, mấy năm nay vất vả qua lại giữa Mỹ và châu Âu để chữa bệnh.

Hình như năm nay tinh thần của ông tốt hơn chút, có thể đi lại, nghe bảo Nghiêm Việt học hành tiến bộ, có lẽ đã lâu không gặp cháu trai nên vô cùng thương nhớ, một ngày giục hắn đến gặp mười mấy lần.

Quan hệ giữa Nghiêm Việt và bố không hoà thuận nhưng rất thân thiết với ông nội.

Mặc dù học hành bận rộn nhưng vẫn xin nghỉ một tuần đi Mỹ thăm ông nội.

Nguyễn Tri Mộ thở phào.

Từ lúc Nghiêm Việt tỏ tình với anh, anh vẫn không biết dùng biểu cảm gì đối mặt với hắn, mối quan hệ của hai người cũng trở nên khó xử, gượng gạo.

Ngày trước còn thỉnh thoảng đấu võ mồm, khoác vai nhau, trêu chọc "một đêm bảy lần", "thuốc Quy Lộc bổ thận", hiện giờ lại cẩn thận từng tí, câu nào cũng phải nhẩm trong bụng ba lần mới dám nói ra.

Nói chung chính là "trong lòng có quỷ".

Hôm đầu tiên Nghiêm Việt đi, Nguyễn Tri Mộ mơ thấy hắn.

Nội dung giấc mơ thật khó tin, trái đất biến thành một hành tinh do mèo cai trị, loài người tín ngưỡng thần giáo meo meo, mà Nguyễn Tri Mộ là con chuột duy nhất trên trái đất, bị toàn thể loài mèo truy sát, lệnh truy nã treo thưởng 50 triệu cho ai bắt được anh.

Anh thân thủ nhanh nhẹn, linh hoạt, mạnh mẽ, trốn được hết tất cả sự ám sát của loài mèo, chỉ không trốn được Nghiêm Việt.

Nghiêm Việt ấn anh trên tường, dùng bẫy chuột thắt cổ anh, mặt không biểu cảm: "Kẻ chiến thắng cuối cùng, sẽ luôn là tôi."

Nguyễn Tri Mộ tỉnh giấc.

Điện thoại ở đầu giường đang đổ chuông, sự buồn ngủ của Nguyễn Tri Mộ bay biến cả, ngáp một cái đi ra tủ lạnh lấy hộp nước hoa quả.

Nghiêm Việt gửi cho anh một tin nhắn.

Không có chữ, chỉ gửi một bức ảnh.

Du khách đến nơi chụp ảnh, thường sẽ chụp kiến trúc, con người cảnh quan, trường học nổi tiếng vân vân, nhưng Nghiêm Việt chỉ chụp bữa sáng.

Bàn ăn tròn màu xanh, trên bàn bày cà phê, sandwich thịt hun khói, salad hoa quả.

Nghiêm Việt không xuất hiện trong ảnh, chỉ lộ tay phải ở góc ảnh, nhàn nhã đặt trên mép bàn.

Giống như vô số buổi sáng họ trải qua trong hơn nửa năm, Nghiêm Việt cách nửa vòng trái đất, chia sẻ bữa sáng cho anh.

Khiến Nguyễn Tri Mộ cảm động.

Anh bỗng nhớ đến trò chơi ếch xanh du lịch mà anh từng chơi trước đây, ếch xanh nhỏ có tấm lòng nhân hậu, ra ngoài chơi sẽ gửi thư về cho gia đình, rất giống hành động của Nghiêm Việt.

Nguyễn Tri Mộ trả lời: [Bữa sáng trông có vẻ rất ngon]

Nghiêm Việt trả lời rất nhanh: [Anh không ngủ à?]

Nguyễn Tri Mộ: [Đói bụng, dậy uống nước hoa quả]

Nghiêm Việt: [Uống ít thôi, lát nữa lại đầy bụng không ngủ được]

Nguyễn Tri Mộ có thói tham ăn, một mặt không nhịn được sự hấp dẫn của món ngon, một mặt quen tiết kiệm, không nỡ lãng phí đồ ăn.

Một cây kem pudding một tệ năm, anh cũng cẩn thận liếm sạch que.

Nguyễn Tri Mộ: [Cậu càm ràm thật đấy]

Nghiêm Việt: [Ai bảo anh một chút tự chủ cũng không có, tôi không quản anh thì ai quản]

Vì lời nói có chút ám muội, vành tai của Nguyễn Tri Mộ nóng lên.

Anh chuyển đề tài: [Hôm nay định đi đâu?]

Nghiêm Việt: [Đến bệnh viện thăm ông, về nhà làm bài tập, ăn cơm, xem phim, sau đó...]

Nguyễn Tri Mộ: [Sau đó?]

Nghiêm Việt: [Sau đó, thời gian còn lại, dành để nhớ anh.]

Nguyễn Tri Mộ đỏ từ mặt xuống cổ rồi ra tận sau tai.

Tủ đầu giường của anh đặt năm lọ nước hoa kiểu dáng khác nhau, là Nghiêm Việt mua ở trung tâm thương mại từ hôm trước, trước khi đi Mỹ một ngày đã tặng cho anh.

Nguyễn Tri Mộ muốn từ chối, nhưng Nghiêm Việt chỉ nói một câu "Không thích thì vứt đi".

Đây rõ ràng là "quà tỏ tình", dùng có nghĩa là chấp nhận tỏ tình.

Nguyễn Tri Mộ không dám dùng, cũng không vứt, chỉ đành bày ở tủ đầu giường làm đồ trang trí.

Mùi hương như có như không thoảng ra từ nắp lọ, hoà với nhau, có loại giúp tĩnh tâm tạo cảm giác bình an, phù hợp hỗ trợ giấc ngủ.

Nguyễn Tri Mộ ngửi hương thơm, một lát liền ngủ thiếp đi.

——

Thứ sáu, Nguyễn Tri Mộ đến một khách sạn nào đó chuẩn bị cho một đám cưới, trên đường đi ngang qua phòng tập thể hình của Chung Đức Bằng, nhìn một nhóm người vây ở cửa, một người phụ nữ trung niên tóc đỏ đứng ở đằng trước, giọng điệu gay gắt nói gì đó.

Phòng tập thể hình vốn đông đúc chen chúc, nay không còn bóng người, tấm biển trước cửa đã bị người ta dùng búa đập nát một nửa.

Thấy Chung Đức Bằng lặng lẽ chuồn ra từ cửa sau, Nguyễn Tri Mộ bước đến vỗ anh ta một cái.

Chung Đức Bằng giật cả mình.

Đầu tóc anh ta bù xù, vẻ mặt tiều tuỵ, cằm lún phún râu, mắt thâm quầng, không có dáng vẻ hăng hái khí thế ngày trước.

Nguyễn Tri Mộ: "Chuyện gì vậy?"

Chung Đức Bằng đưa anh đến quán cà phê gần đó.

Anh ta cười khổ kể với anh, ngày trước làm công ở một chuỗi phòng tập thể hình, về sau phòng tập thể hình vỡ nợ, dòng tiền có vấn đề, ông chủ trốn ra nước ngoài, anh bèn thôi việc, đến làm việc ở phòng tập thể hình của bạn, cũng là phòng tập bây giờ.

Việc này vốn dĩ rất bình thường, nhưng học viên hồi trước của anh không biết nghe lời đồn đoán ở đâu ra, nhận định anh đã sớm biết phòng tập vỡ nợ, nhưng lại giả vờ không biết, lừa bọn họ đăng ký lớp làm thẻ.

Anh có cổ phần ở phòng tập đó, điều này càng chứng thực cho suy đoán của học viên, cho nên sáng sớm bọn họ đã tập trung gây sự, đập bảng hiệu phòng tập, bắt anh trả tiền.

Chung Đức Bằng sứt đầu mẻ trán, bất đắc dĩ kể cho anh, dạo này có chuyện cần giải quyết, không thể hẹn anh đi chơi.

Nguyễn Tri Mộ cũng không giúp được gì, lực bất tòng tâm, chỉ đành an ủi mấy câu rồi bảo anh ta chú ý an toàn.

——

Hai ngày sau, Nghiêm Việt trở về.

Nguyễn Tri Mộ trốn môn học tự chọn buổi chiều, ra sân bay đón hắn.

2 giờ 40 phút chiều, Nghiêm Việt mặc một chiếc áo phông rộng kẻ đen trắng, quần ngố màu be, kéo chiếc vali đen nhám bước ra từ lối ra.

Dáng vẻ phong trần, sắc mặt thiếu kiên nhẫn, tóc hơi rối, nhưng vẫn trở thành tâm điểm của đám đông ngay khi xuất hiện.

Giây phút chạm mắt với Nguyễn Tri Mộ, sự mệt mỏi trên mặt Nghiêm Việt liền tan biến, thay vào đó khoé miệng hơi nhếch lên.

Nghiêm Việt bước nhanh đến trước mặt hắn: "Tôi tưởng anh bảo đến đón tôi là nói đùa thôi."

"Tôi không nhạt nhẽo như vậy." Nguyễn Tri Mộ kéo vali của hắn, dùng sức nhưng không kéo được: "Đệt, sao nặng thế."

"Mang đặc sản của Boston về." Ánh mắt của Nghiêm Việt rơi lên mái tóc mềm mại của anh: "Để tôi."

Lúc Nghiêm Việt kéo hành lí rõ ràng trông rất nhẹ nhàng mà.

Nguyễn Tri Mộ hơi mất mặt, không tin lại dùng thêm sức, lần này kéo được nhưng ngón tay mở ra không cẩn thận chạm vào lòng bàn tay Nghiêm Việt.

Hơi nóng tức thì bốc lên, lập tức rút tay về.

Ánh mắt Nghiêm Việt dừng ở mu bàn tay anh mấy giây, nhàn nhạt đáp: "Vali của tôi ăn thịt người à?"

Nguyễn Tri Mộ: "..."

Nghiêm Việt: "Hay là, anh..."

Nguyễn Tri Mộ giả vờ bận xem điện thoại, vội vàng cắt ngang: "Đi thôi, tôi gọi taxi, sắp đến rồi."

Nghiêm Việt: "...!Ừm."

Hai người lên taxi, mỗi người lại ôm tâm tư riêng và đều im lặng.

Bác tài là một ông chú Đông Bắc nhiệt tình, nhìn qua gương chiếu hậu thấy hai anh chàng đẹp trai, thuận miệng nói: "Hai cậu là sinh viên đại học gần đây à?"

Nguyễn Tri Mộ đang thất thần, không nghe rõ ông ta hỏi gì.

Nhưng tiếp lời là phản ứng bản năng của cơ thể, vô thức: "Ừm."

Bác tài: "Cháu gái tôi ngày trước từng học ở đại học X, ngành máy tính, giờ 28 tuổi rồi vẫn chưa yêu đương, bố mẹ sốt ruột chết đi được, lần nào nghỉ phép cũng bảo nó đi xem mắt."

Nguyễn Tri Mộ cười haha: "28 vẫn còn trẻ, không cần vội mà, cháu gái chú ưu tú như thế, đối tượng cũng không thể chọn bừa."

Bác tài: "Nó yêu cầu cao quá, haiz, năm ngoái mẹ con bé hỏi nó thích kiểu người nào, vậy mà nó chỉ minh tinh trên ti vi, nói ít nhất cũng phải đẹp trai như thế...!Cậu xem, thế có phải chặn họng bọn tôi không."

Nguyễn Tri Mộ cười cười.

Bác tài chuyển chủ đề: "Cậu xem bạn cậu đẹp trai như thế, có bạn gái chưa?"

Nguyễn Tri Mộ: "...!Cậu ấy vẫn chưa thành niên."

Bác tài hơi tiếc nuối, nhưng lập tức đáp: "Vậy cậu thì sao, tôi thấy cậu mặc áo có huy hiệu đại học X, chắc chắn cậu là sinh viên đại học X đúng không?"

Nguyễn Tri Mộ: "Vâng..."

Bác tài lập tức hăng hái.

Nghiêm Việt luôn im lặng bỗng lên tiếng: "Anh ấy có bạn gái rồi."

Nguyễn Tri Mộ liếc hắn một cái.

Ông đây có bạn gái lúc nào.

Còn nữa, có thể đừng im hơi lặng tiếng rồi đột nhiên mở miệng được không, rất doạ người đó.

Bác tài biểu cảm nghi ngờ: "Thật à?"

Nghiêm Việt: "Bạn gái anh ấy là phú nhị đại, rất xinh đẹp, biết đánh bóng rổ, tháng sau kết hôn rồi..."

Nguyễn Tri Mộ: "..."

Bác tài lại hỏi thêm vài câu, Nghiêm Việt bình tĩnh chém gió, cuối cùng bác tài cũng chết tâm.

Bác tài lại thở dài: "Mấy cậu nhóc ngày nay chà...!sao đẹp trai toàn kết hôn sớm vậy..."

Xuống xe, Nghiêm Việt xin lỗi Nguyễn Tri Mộ: "Tôi không có ý khác, chỉ giúp anh giải vây thôi, vì xem ra chú ấy có ý định giới thiệu cháu gái cho anh."

Nguyễn Tri Mộ không để tâm lắm, dù sao xu hướng tính dục của anh cũng không phải là nữ.

Có điều anh hơi thấy khúc mắc một chút: "Cậu vừa bịa chuyện...!Sao lại nói bạn gái tôi biết đánh bóng rổ."

Nói dối phải cố gắng chân thật chút, con gái biết đánh bóng rổ cũng hiếm thấy.

Nghiêm Việt nhìn vào mắt anh: "Anh thấy sao."

Giọng hắn nhẹ nhàng, ánh mắt lại rất chuyên chú, con ngươi đen sẫm, nhìn thêm một lúc sẽ bị đắm chìm trong đó.

Nguyễn Tri Mộ không dám nhìn hắn.

Anh dời mắt: "Không có gì...!Về nhà thôi."

Tiểu khu này đã xây từ lâu, không có thang máy, tầng nào cũng phải tự đi bộ lên.

Trước khi lên tầng, Nguyễn Tri Mộ nhìn vali trong tay Nghiêm Việt.

Nãy kéo thôi còn dễ, nhưng giờ là xách lên, cho dù Nghiêm Việt khoẻ lắm thì cũng không vác được nhỉ...

Quả nhiên, Nghiêm Việt nói: "Mình tôi không xách được."

Nguyễn Tri Mộ chỉ đành lùi lại, cùng Nghiêm Việt mỗi người đứng một bên, cùng nắm tay xách.

Tay xách nhỏ, hai bàn tay không thể thoải mái nắm, chỉ đành cuộn lại thành nắm đấm.

Như thế, tay hai người không tránh được đụng chạm.

Cầu thang yên tĩnh chỉ có tiếng bước chân của hai người.

Bộp bộp, bộp bộp.

Da áp vào da, nóng dần lên.

Nguyễn Tri Mộ trải qua hai phút bối rối và dằn vặt, cuối cùng cũng lên đến tầng bốn.

Cuối cùng cũng có thể thoát khỏi không khí ngột ngạt này.

Nguyễn Tri Mộ kích động, buông tay.

Không ngờ một bên vali còn trên không chưa hạ xuống, anh vừa buông ra, Nghiêm Việt không dùng sức kịp, vali nặng nề đổ ra sau.

Nguyễn Tri Mộ vội vàng đỡ lấy.

Mấy giây sau, cộc một cái, anh và vali cùng ngã nhào xuống giữa cầu thang.

Nguyễn Tri Mộ bị vali đè ở dưới, ngã đến choáng váng.

Anh nghe thấy cầu thang phía trên truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, ngay lập tức chiếc vali trên người anh bị đẩy ra.

"Có bị đập ở đâu không, có bị thương ở đâu không?!"

Nghiêm Việt nửa quỳ trên đất, dùng lực nắm cổ tay anh, cúi đầu kiểm tra người anh, hai mày nhíu chặt, giọng điệu sốt ruột.

Hai người cách nhau không đến mấy cm, Nguyễn Tri Mộ có thể nhìn thấy sống mũi cao, quai hàm sắc nét, làn da trắng bợt, gân xanh nổi hằn trên trán và những giọt mồ hôi nhỏ xíu của hắn.

Còn có rất nhẹ rất nhẹ, hương nước hoa quả sung.

Lát sau, dây thần kinh đau đớn quay lại, Nguyễn Tri Mộ kêu thảm như bị chọc tiết lợn.

"Áu áu áu áu áu áu, cổ tay của ông!!!".