Cậu nhóc đáng yêu này xoay đầu cùng Phương Vũ chào hỏi: “Tôi là Sở Khả, anh là….?”
“Tôi là bạn của Minh Du, Phương Vũ.” Phương Vũ lịch sự đáp lời. Nở một nụ cười vừa hữu nghĩ vừa chân thành.
“Phương tiên sinh. Anh cùng Hạ tiên sinh quen biết rất lâu rồi sao?”
“Ừ. 6 năm.”
“Oa~~~. Thật sự là rất lâu.”
“Đúng vậy.”
Hạ Minh Du ở một bên nghe, trong lòng có chút khó chịu. Chả lẽ phương pháp của hắn một chút hiệu quả cũng không có sao? Phương Vũ một tí phản ứng cũng không có, từ đầu đến cuối đều cười.
Vì vậy, hắn đi qua thân mật khoác vai cậu nhóc, cắt đứt đối thoại của hai người. Cậu nhóc vừa khéo rúc nửa người vào vai Hạ Minh Du.
“Được rồi, Tiểu Khả, nói chuyện sau đi, anh đã đặt bàn, chúng ta đi ăn trước đã.”
“Được. Hạ tiên sinh.” Cậu nhóc đỏ mặt gật đầu.
“Anh chuẩn bị rất nhiều quà, đợi lát nữa sẽ đưa cho em.” Nói chuyện với cậu nhóc, ngữ khí thoắt một cái liền trở nên rất dịu dàng. Cùng lúc nói chuyện với Phương Vũ quả thật cứ như hai người.
“Quà?”
“Ừ. Không phải lần trước em bảo thích quần áo của nhãn hiệu kia sao? Anh hôm nay mua rất nhiều cho em.”
“Oa~~~! Hạ tiên sinh, anh thật sự là quá tốt….” Cậu nhóc kinh hỉ đỏ mặt, sau đó nhỏ giọng thẹn thùng nói: “Anh mua quà mắc như vậy cho em, em không biết nên đáp lễ như thế nào, thật sự rất khó khăn vì…..”
“Được rồi.” Hạ Minh Du cưng chiều đưa tay xoa xoa mặt cậu nhóc. “Anh muốn tặng cho em. Em không cần phải suy nghĩ, đi thôi, đi ăn cơm trước.”
“Được.”
Phương Vũ đứng ở bên cạnh, thấy một màn như vậy, trên mặt vẫn giữ nụ cười bình thản, nhưng im lặng quay đầu sang hướng khác.
Hai nhân vật thân mật đã quên mất sự tồn tại của Phương Vũ, phát ra một bầu không khí mờ ám đi vào trong nhà hàng.
Hạ Minh Du lúc này như nhớ ra cái gì. Quay đầu nói với Phương Vũ: “A, đúng rồi. Cậu lên tầng trên cùng trước đi. Tôi đã báo với nhân viên phục vụ ở đây, cậu trực tiếp đến quầy lễ tân lấy thẻ phòng là được. Chúng tôi đi trước.” Lại khôi phục cái khẩu khí lãnh đạm.
“Được.” Phương Vũ vẫn bảo trì nụ cười.
Hạ Minh Du quay đầu dẫn Sở Khả đi.
Phương Vũ vẫn còn đứng tại chỗ, nhìn hai bóng lưng phi thường xứng đôi ôm nhau thân mật dần dần đi xa.
Nhẹ nhàng nói một câu: “Chúc hai người chơi vui vẻ.”
Ba tuần trước, Hạ Minh Du tìm được cậu nhóc Sở Khả này. Blog trên mạng của cậu nhóc toàn bộ đều là ảnh của Stephen, có thể nhìn ra cậu nhóc đối với Stephen vô cùng cuồng nhiệt. Nhưng mà cậu nhóc này cũng không kỳ quặc hay quái gở gì, ngược lại lớn lên còn vô cùng đáng yêu, tính cách cũng rất hoạt bát. Cậu ở trên blog rất thẳng thắn thành khẩn mà thừa nhận, cậu thật sự thích Stephen. Chỉ là bản thân rất bình thường, ở rất xa thành phố, chỉ sợ vĩnh viễn không có cơ hội quen biết Stephen. Mà cậu nhóc này cũng không biết, mình chính là loại hình Stephen đặc biệt thích.
Vì vậy Hạ Minh Du liên hệ với cậu, tạo cơ hội để cậu và Stephen quen biết, hơn nữa quá trình còn rất thuận lợi, Stephen đối với cậu nhóc này đặc biệt hứng thú, vì thế không có thời gian để mà liên lạc với Phương Vũ. Khoảng thời gian trống này đủ để Hạ Minh Du triển khai kế hoạch đoạt lại Phương Vũ.
Cậu nhóc cùng Hạ Minh Du giả vờ thân mật trước mặt Phương Vũ.
Hắn muốn chọc cho Phương Vũ ghen. Cho nên đối xử với cậu vô cùng lãnh đạm, lại đặc biệt thân mật với Sở Khả.
Nhìn Phương Vũ lộ ra thần sắc buồn bã, ảm đạm. Hạ Minh Du trong lòng âm thầm vui vẻ.
Điều này chứng tỏ Phương Vũ đối với hắn vẫn có cảm giác không phải sao!!!
Điều tiếp theo hắn cần phải làm chính là chọc cho Phương Vũ ghen….. đến khi cậu không chịu nổi nữa phải thừa nhận thích hắn mới thôi.
Hạ Minh Du chính là có cái tính tình thối như vậy. Hắn rõ ràng trong lòng thích Phương Vũ muốn chết, nhưng lại không muốn chính miệng thừa nhận. Hắn căn bản không ý thức được hắn như vậy đối với Phương Vũ mà nói là bất công cỡ nào.
Trời dần về khuya, Hạ Minh Du không thể chờ được mà từ nhà hàng trở về, gõ cửa phòng Phương Vũ. Hắn cho rằng hiện tại Phương Vũ nhất định đang đứng ở trong phòng, nói không chừng thấy hắn còn lộ ra vẻ mặt thương tâm, nên liền không thể tiếp tục âm thầm chờ đợi được nữa. Kết quả là, lâu thật lâu vẫn không có người mở cửa.
Phương Vũ không ở trong phòng sao….. Đã trễ như vậy cậu còn có thể đi đâu? Vì vậy, vội vàng bấm số điện thoại Phương Vũ.
“Này, Minh Du.” Trong điện thoại truyền đến âm thanh có vẻ lộn xộn, dường như còn có tiếng âm nhạc hỗn hạp, nhưng mà ngữ khí của Phương Vũ rất vui vẻ….
“………Phương Vũ, cậu đi đâu?” Hạ Minh Du vô thức trầm mặt.
“……..Minh Du, anh ăn cơm xong rồi?” Phương Vũ không có trả lời vấn đề của hắn.
“Tôi hỏi cậu đi đâu?”
“Tôi à, tôi đang trong quán bar ở tầng ba khách sạn.”
“Cậu sao lại đến chỗ đó?” Trong ấn tượng của Hạ Minh Du, Phương Vũ không bao giờ đến những nơi đó.
“Tôi vừa mới gặp được người quen cho nên đi theo.”
“Người quen?! Cậu ở đây thì có người quen gì?” Hạ Minh Du không có phát hiện giọng điệu của hắn bắt đầu sụp đổ.
Kết quả Phương Vũ còn chưa trả lời, điện thoại bên kia đã truyền đến giọng đàn ông xa lạ: “Tiểu Vũ, có muốn nhảy cùng không, tôi có thể dạy anh.”
Toàn bộ tế bào trong cơ thể Hạ Minh Du ngay lập tức bắt đầu cảnh giác.
“Ừm….. Chính là cái người lần trước trong nhà hàng kia làm đổ….” Phương Vũ phía bên kia dừng một chút rồi mới tiếp tục trả lời Hạ Minh Du.
Lại bị Hạ Minh Du tâm phiền ý loạn một hơi cắt đứt: “Tôi lập tức đi tìm cậu.”
– Hết chương 15 –