Em, Em Là Của Anh

Chương 3

Bữa cơm đoàn viên đêm đó đặc biệt khó chịu.

Trì Uyên suýt chút nữa là lật bàn, cha Trì nổi giận đùng đùng hận không thể đánh chết anh, thằng quỷ ngỗ nghịch không chịu sinh con nối dõi tông đường.

Dì Trương ôm lấy Hàng Tuyên trốn cách đó vài mét, sợ Trì Uyên giận chó đánh mèo, làm bị thương người vợ phải bỏ số tiền lớn cưới về.

Trì Uyên hét, “Con chỉ mới 26! Sự nghiệp vừa mới có tiến triển, cha liền bắt con gánh cái chuyện xấu này!”

Trì cha gào, “26! Thì sao! Mày còn muốn đợi tới 62 mới chịu sinh con? Mày nhìn nhà người ta, đừng nói 26, 16 đã sinh con rồi, còn mày thì sao! Chỉ biết sự nghiệp sự nghiệp, sự nghiệp có thể đẻ ra con hả?”

Trì Uyên la, “Bây giờ đã là xã hội có luật pháp, phải kết hôn trước mới có thể sinh con! Ngày mai con đưa Hàng Tuyên về nhà, hai đứa con không lãnh giấy kết hôn thì không thể sinh, chuyện này coi như không có.”

Cha Trì vẫn không thể hạ hoả giận đến nổi xoay mòng mòng, cầm cái kéo gắp than đang cháy vung về phía Trì Uyên, “Mày là thằng khốn! Đồ súc sinh! Bây giờ nhà này chính là nhà của Hàng Tuyên! Nó là con dâu nhà này! Mày dám đòi trả về? Đêm nay hai đứa bây phải sinh con cho tao!”

Trì Uyên giận phát run, tông cửa đi, bước nhanh về phòng nhỏ của mình, đóng sầm cửa lại, đáng tiếc ngay cả cái khoá cửa cũng không có, khung cửa còn rơi xuống bột phấn.

Cha Trì thở hồng hộc, ném cái kéo gắp than, vẫy tay với Hàng Tuyên còn đang sợ hãi, “Con lại đây.”

Hàng Tuyên bị dì Trương đẩy ra.

Cha Trì nắm lấy Hàng Tuyên, đưa tới phòng Trì Uyên.

Trì Uyên ngồi ở mép giường, đang ngậm điếu thuốc trong miệng, hai tay ấn huyệt thái dương.

Cha Trì ném Hàng Tuyên về phía anh, Hàng Tuyên không dám nhúc nhích, vội vàng ngồi dậy, co rúm người đứng sang một bên, vừa sợ vừa tủi thân.

Cha Trì nói, “Đứa nhỏ này, xung quanh đây đều biết, nếu không phải mày cho tao tiền mỗi năm, tao cũng không thể cưới nó về cho mày.”

Trì Uyên cười khổ, “Con mua cho cha TV, mua di động, mua xe máy, cho cha tiền, là muốn cha sống thoải mái, không phải để cha cưới vợ cho con”

Cha Trì tự nhủ, “Mày mà đưa nó về, nửa đời sau của nó sẽ chẳng có ngày nào yên thân, không ai muốn nó, ai cũng biết nó bị nhà chồng ‘ lui hàng ’, mọi người sau lưng nó xì xào bàn tán.”

Trì Uyên: “……”

Cha Trì nói, “Ở đây, chúng ta cho tiền, cho heo, cho trâu, như vậy là kết hôn, mày muốn tiền heo tiền trâu của cha mày đều đổ sông đổ biển?”

Trì Uyên không thể nhịn được nữa, “Cha biết hiện tại con không muốn kết hôn, không muốn sinh con! Cha biết mà còn làm như vậy! Cha muốn có con tới như vậy?”

Cha Trì bị nói trúng tim đen, “Tao biết mày không muốn sinh! Mày muốn nhà ta tuyệt tử tuyệt tôn*!”

*không con không cháu nối dõi tông đường

Trì Uyên đứng lên, ném điếu thuốc, “Cha muốn thì tự mình sinh đi!”

Trì cha tức giận dậm chân, “Tao sinh! Được rồi! Con sẽ do tao sinh! Ngày mai mày phải sửa miệng kêu nó là ‘ mẹ ’!”

Trì Uyên tức muốn nổ phổi.

Hàng Tuyên yên tĩnh cả đêm, rốt cuộc khóc nức nở, cậu hoảng sợ, run rẩy túm lấy góc áo của Trì Uyên, “Không… Em, em là của anh… Em là, là của anh…”

===================