Vẫn chưa có ai thức dậy ở Rundle Park khi Vanessa ăn xong điểm tâm vào buổi sáng hôm sau trừ Sir Humphrey, người đang chuẩn bị cưỡi ngựa vào làng thăm tử tước Lyngate và Mr. Bowen ở quán trọ. Ông sẽ - ông vừa nói với Vanessa vừa xoa hai bàn tay vào nhau và trông hoàn toàn hài lòng với cuộc đời - mời họ đến nhà ăn tối.
“Có lẽ,” ông nói, “nếu ta gọi được một cỗ xe, con có muốn quá giang không, Nesie, để đi thăm chị gái con. Cô ấy là người dậy sớm hơn cả con, ta dám chắc thế.”
Vanessa sung sướng nhận lời. Cô háo hức muốn tám chuyện về buổi vũ hội với Margaret. Đó là một buổi tối thật tuyệt vời. Cô đã, đương nhiên, thức giấc lúc nửa đêm để nghĩ về điệu nhảy mở màn. Nó là một sự ngạc nhiên khó tả. Không một ai ở buổi tiệc dễ dàng cho phép cô quên đi chuyện đó. Ngài tử tước đã khiêu vũ với cô và chỉ duy nhất mình cô.
Thậm chí trước khi điệu nhảy bắt đầu cô đã liên tục nhắc nhở mình là không được duy trì sự im lặng đầy kính sợ với anh ta. Mặc dù chỉ vài phút sau việc anh không có ý định trò chuyện với cô đã trở nên rõ ràng, cho dù chắc chắn bất cứ quý ông lịch thiệp thật sự nào cũng sẽ cố gắng làm điều đó. Hiển nhiên anh ta không phải một quý ông lịch thiệp cho lắm - một khuyết điểm mà cô nhận ra ở anh mà chẳng cần phải biết rõ anh. Và vì thế cô bắt đầu bắt chuyện với anh.
Họ gần như đã đùa giỡn với nhau khi kết thúc điệu nhảy. Gần như là tán tỉnh. Có lẽ, cô thừa nhận, có nhiều điều ở người đàn ông đó hơn là cô tưởng. Trời ơi, cô chưa bao giờ tán tỉnh bất cứ người đàn ông nào. Và chưa có người đàn ông nào từng tán tỉnh cô.
Mặc dù vậy, một điệu nhảy với cô rõ ràng đã dọa anh ta không dám khiêu vũ với người nào nữa. Anh đã dành cả buổi tối còn lại trong phòng chơi bài. Nó sẽ gây nên bầu không khí u ám nếu cô cho rằng quan điểm đúng đắn của anh ta là xác đáng. Hậu quả là, nó đã gây ra nỗi thất vọng sâu sắc ở nửa tá phụ nữ khác hi vọng được lọt vào mắt anh và được khiêu vũ với anh.
Nhưng chính điều anh nói với cô sau khi điệu nhảy kết thúc mới khiến cô thao thức hơn bất cứ chuyện gì. Lúc ấy cô đã suy nghĩ rất lung và vẫn tiếp tục nghĩ ngợi kể từ đó. Cô tự hỏi liệu Margaret có làm sáng tỏ được không.
“Tử tước Lyngate và Mr. Bowen là những quý ông trẻ tuổi rất hòa nhã, con có đồng ý không, Nessie?” Sir Humphrey hỏi cô khi họ đã ở trong xe ngựa.
“Có ạ, Papa.”
Mr. Bowen đã rất tử tế. Có bao nhiêu điệu nhảy thì anh nhảy từng ấy điệu với các bạn nhảy khác nhau, và anh trò chuyện với họ và với hầu hết mọi người giữa các vũ điệu và trong suốt bữa tiệc. Còn tử tước Lyngate, Vanessa vô cùng nghi ngờ, không thực sự thích buổi tối đó. Và đó hoàn toàn là lỗi của anh ta nếu anh ta không thích, vì anh ta đã đến với ý nghĩ bữa tiệc sẽ nhàm chán. Điều đó cô thấy cực kỳ rõ ràng. Đôi khi người ta có được ấn tượng chính xác như người ta muốn.
“Ta nghĩ, Nessie à,” Sir Humphrey nói, cười lục cục vui vẻ, “ngài tử tước thích con đó. Ngài ấy chẳng nhảy với ai khác trừ con ra.”
“Con nghĩ, Papa à,” cô nói, cười lại với ông, “ngài ấy thích chơi bài hơn hẳn thích con hay những người khác. Phòng chơi bài mới là nơi ngài ấy ở lì cả buổi tối.”
“Đó là chút ham mê thể thao ở ngài ấy,” ba chồng cô nói. “Những người lớn tuổi rất cảm kích khi ngài hạ cố chơi cùng họ. Rotherhyde đã hỗ trợ ngài ấy hai mươi guinea và sẽ không nói về chuyện gì khác được nữa trong một tháng tiếp theo, ta cá đấy.”
Trời không mưa, mặc dù bầu trời trông như muốn đổ mưa bất cứ lúc nào. Thời tiết cũng lạnh nữa. Vanessa thấy mừng vì đã đi xe ngựa, cô đã bảo với Sir Humphrey điều đó trong lúc người đánh xe của ông đỡ cô ra khỏi chiếc xe đang đỗ ngoài cổng ngôi nhà tranh.
Cô thấy Katherine và Margaret đều ở nhà, hôm nay là một trong những ngày đám trẻ không phải tới trường. Stephen cũng ở nhà, nhưng cậu ở trên gác trong phòng mình, đánh vật với một bản dịch tiếng Latinh vì Margaret đã bảo cậu từ lúc ăn sáng là cậu không được ra ngoài chừng nào chưa làm xong.
Vanessa ôm hôn cả hai chị em và ngồi vào chiếc ghế thân quen của mình cạnh lò sưởi trong phòng khách. Họ nói chuyện, đương nhiên là về buổi tiệc trong lúc Margaret khâu vá một món đồ nào đó cần sửa.
“Chị nhẹ cả người khi trông thấy em bước vào phòng cùng Lady Dew và Henrietta và Eva, Nessie ạ,” cô nói. “Chị nghĩ có thể em đã tự bảo mình không đến được vào phút cuối. Và chị còn vui mừng hơn khi thấy em nhảy tất cả các điệu nhảy đơn. Chỉ nhìn em thôi cũng khiến chị kiệt sức.”
Và chính Margaret cũng nhảy tất cả các vũ điệu trừ các điệu nhảy đôi.”
“Cả buổi tối em cũng không ngồi được tí nào,” Katherine nói. “Một buổi tối tuyệt vời đúng không? Tất nhiên chị là người chiến thắng vĩ đại nhất, Nessie. Chị đã nhảy điệu mở màn, với tử tước Lyngate, người đẹp trai tới mức em dám chắc là không một trái tim phụ nữ nào trong phòng còn đập đều nhịp suốt buổi tối qua. Nếu chị không đến đây sáng nay, thì em sẽ phải đi bộ đến Rundle đấy. Kể hết đi.”
“Không có gì nhiều để kể đâu. Ngài ấy nhảy với chị bởi vì ba chồng chị không cho ngài ấy lựa chọn nào khác,” Vanessa nói. “Ngài ấy, than ôi, không bị chao đảo bởi vẻ quyến rũ của chị, và nếu ngài ấy đến bữa tiệc Valentine để tìm một cô dâu, ngài ấy đã từ bỏ việc tìm kiếm ngay sau một điệu nhảy với chị. Đúng là thất vọng não nề.”
Mọi người cười khúc khích.”
“Em xem thường mình rồi, Nessie,” Margaret nói. “Ngài ấy đâu có ngó lơ em. Ngài ấy nói chuyện với em trong lúc khiêu vũ đấy chứ.”
“Bởi vì em lôi ngài ấy vào,” Vanessa nói. “Ngài ấy bảo rằng em có một sắc đẹp khá mê hồn.”
“Nessie!” Katherine la lên.
“Và rồi ngài ấy nói tiếp là mọi quý cô khác trong phòng đều thế không trừ một ai,” Vanessa bảo với họ. “Câu nói phủ nhận hết lời khen, hai người có bảo là không phải không?”
“Ra đó là lúc em ngả đầu ra sau và cười vang?” Margaret hỏi. “Em đã làm tất cả mọi người trong phòng mỉm cười, Nessie, và ước rằng mình có thể nghe trộm được. Em đã ép ngài ấy nói những chuyện tầm phào như thế à? Sao em làm được vậy? Em đã luôn như một món quà khiến mọi người cười vui vẻ. Thậm chí cả Hedley trong thời gian chú ấy...ốm nặng.”
Vanessa đã dùng nguồn năng lượng dự trữ còn lại của cô trong suốt những tuần lễ ngắn ngủi cuối cùng đó, để làm anh cười, để giữ cho nụ cười của anh không tắt. Sau đó cô đã suy sụp hoàn toàn. Cô gần như không thể kéo mình ra khỏi giường trong vòng hai tuần lễ sau đám tang.
“Ôi,” cô nói, chớp mắt để ngăn những giọt lệ, “nhưng chính tử tước Lyngate mới khiến em cười đấy.”
“Ngài ấy có giải thích,” Katherine hỏi, “lí do ngài ấy đến Throckbridge không?”
“Không,” Vanessa đáp. “Nhưng ngài ấy nói điều gì đó rất khác thường. Ngài ấy hỏi em về cô em gái thứ ba nhà Huxtable, vì đã được giới thiệu với hai người rồi. Papa có nhắc đến sự tồn tại của em khi ông giới thiệu tử tước Lyngate với chị tối qua không?”
“Chị không nhớ nữa,” Margaret nói, ngẩng lên từ chiếc áo gối cô đang sửa.
“Ông không nói,” Katherine nói chắc chắn. “Có lẽ ông đã nói gì đó khi họ quay đi khỏi bọn em, hoặc khi ông đang giới thiệu Stephen. Chị có trả lời ngài ấy không?”
“Chị bảo ngài ấy chị chính là cô em gái thứ ba,” Vanessa nói. “Và ngài ấy nhận xét là ngài ấy không được thông báo là một trong ba chúng ta đã lấy chồng. Rồi ngài ấy đổi chủ đề và hỏi chị về Hedley.”
“Quả là khác thường thật,” Katherine nói.
“Chị tự hỏi,” Vanessa nói, “Tử tước Lyngate đang làm gì ở Throckbridge - nếu ngài ấy không chỉ tình cờ đi ngang qua. Nhưng ngài ấy đã nói với ba chồng chị là có công chuyện ở đây. Làm sao ngài ấy biết nhà Huxtable có ba chị em gái? Và tại sao sự thật ấy lại khiến người đàn ông đó quan tâm?”
“Tò mò vu vơ ấy mà, chị dám chắc vậy,” Margaret nói. “Không hiểu Stephen làm gì mà rách hết mấy đường khâu ở tất cả áo gối chị đặt ở giường cậu ta thế này?” Cô nhặt một cái áo gối khác lên và xử lí nó với lũ kim chỉ của mình.
“Có lẽ không phải là tò mò vu vơ,” Katherine nói, đột nhiên nhảy dựng lên, mắt dán vào cửa sổ phòng khách. “Người đó đang đến kìa, cả hai người họ.” Giọng cô vút lên thành một tiếng tương tự như tiếng thét.
Margaret vội vã đặt mớ đồ sang bên cạnh và Vanessa quay phắt đầu nhìn ra cửa sổ và thấy đúng là tử tước Lyngate và Mr. Bowen đang đi qua cổng vườn và sắp sửa bước lên lối đi dẫn đến cửa trước. Ba chồng cô hẳn đã có một chuyến thăm ngắn ngủi trái với đặc trưng của ông đối với họ.
“Em nói này!” Họ có thể nghe tiếng Stephen chạy lóc cóc xuống cầu thang, gọi to khi cậu xuống tới nơi, rõ ràng là hoan nghênh bất kỳ cái cớ nào giúp cậu thoát khỏi đống sách vở được một lúc. “Meg? Chúng ta có khách tới thăm. A, chị cũng ở đây à, Nessie? Em dám chắc ngài tử tước bị tác động sâu sắc trước sự quyến rũ của chị tối qua và đến đây để dạm hỏi chị đó. Em sẽ hỏi ngài ấy rất ư nghiêm khắc về khả năng ngài ấy có thể chu cấp cho chị trước khi nói lời ưng thuận.” Cậu cười toe toét và nháy mắt với cô.
“Ôi, em thân yêu,” Katherine nói khi tiếng gõ vang lên ngoài cửa, “Người ta nói gì được với một tử tước?”
Hai quý ông đó đến Throckbridge, Vanessa đột ngột nhận ra trong sững sờ, là vì gia đình cô. Họ chính là công chuyện mà ngài tử tước nhắc tới. Anh đã biết về họ trước khi đến đây, mặc dù anh không được báo là một người trong số họ đã kết hôn. Đây là một điều bí ẩn hấp dẫn và kì lạ làm sao! Cô rất mừng vì đã tới đây sáng nay.
Họ đợi cho Mrs. Thrush mở cánh cửa trước. Và họ đợi cho cánh cửa phòng khách mở ra, giống như họ đang trình diễn một màn kịch câm trên sân khấu. Sau một thời gian chỉ vài khắc nhưng cảm tưởng như nhiều phút, nó mở ra và tên hai quý ông được xướng lên.
Lần này người bước vào đầu tiên là ngài tử tước.
Không có sự nhân nhượng với vùng quê trong diện mạo của anh sáng nay, Vanessa rất nhanh chóng nhìn ra. Anh mặc một chiếc áo choàng tối màu dài đến bắp chân, nó phải có giá trị bằng một tá cái áo choàng không tay khác, một chiếc mũ cao thành bằng lông hải ly, mà anh đã bỏ ra khỏi đầu, đôi găng tay da màu nâu vàng, thứ mà anh đang tháo dở, và đôi ủng màu đen bằng da mềm, thứ hẳn phải đáng giá một gia tài. Trông anh to lớn hơn, oai vệ hơn, nguy hiểm hơn - và đẹp trai hơn đến mười lần - so với buổi tối hôm qua khi anh nhìn quanh phòng khách bé nhỏ trước khi nghiêng đầu chào Margaret. Anh cũng đang cau mày nữa, như thể đây là chuyến viếng thăm anh không hề thích thú. Sáng nay trông anh còn lâu mới giống vẻ cười đùa và tán tỉnh.
Sao anh ta lại đến đây? Thế quái nào vậy?
“Miss Huxtable,” anh nói, lần lượt quay sang từng người. “Mrs. Dew? Miss Katherine? Huxtable?”
Mr. Bowen nghiêng đầu với tất cả mọi người, mỉm cười cởi mở.
“Các quý cô? Huxtable?” anh nói.
Vanessa cố nhắc nhở mình, khi mà cô đã trải qua một buổi tối trước đó, rằng cô sẽ không bị choáng ngợp bởi một cái áo choàng thời trang và một đôi ủng đắt tiền và một tước hiệu. Hoặc bởi một gương mặt đẹp trai tăm tối, tinh tế như điêu khắc và lạnh lùng. Trời ơi! Ba chồng cô đâu phải một kẻ vô danh. Ông là một tòng nam tước cơ mà!
Tuy nhiên cô vẫn thấy khiếp sợ. Nhìn Tử tước Lyngate áp đảo hẳn trong căn phòng khách nhỏ bé và xoàng xĩnh của Meg. Anh khiến nó trông nhỏ hơn gấp mấy lần so với ngày thường. Dường như anh hút đến một nửa lượng không khí của nó.
“Đức ngài? Mr. Bowen?” Margaret nói với sự điềm tĩnh đáng khâm phục khi cô chỉ vào hai chiếc ghế nằm bên hông lò sưởi. “Mời các ngài ngồi? Làm ơn mang lên một khay trà nhé, Mrs. Thrush?”
Tất cả cùng ngồi xuống khi Mrs. Thrush, trông rõ là nhẹ nhõm khi được cho đi, biến mất khỏi phòng nhanh như gió.
Mr. Bowen ca ngợi vẻ đẹp như một bức họa của ngôi nhà tranh. Anh đoán rằng khu vườn là một bức tranh của màu sắc và vẻ đẹp trong cả mùa hè. Anh nhận xét dân làng đã có một buổi tiệc thành công tốt đẹp vào tối qua. Anh đã có một buổi tối vô cùng đáng nhớ, anh cam đoan với họ.
Tử tước Lyngate lên tiếng khi khay trà đã được mang tới và trà đã được rót ra.
“Tôi là người đem tới một tin tức có liên quan đến tất cả các vị,” anh nói. “Tôi e rằng nó là một nhiệm vụ đáng buồn khi tôi phải thông báo cho các vị về sự qua đời mới đây của bá tước Merton.”
Họ nhìn anh trân trân trong một lát.
“Đó quả thực là một tin buồn,” Margaret nói, phá vỡ sự im lặng, “và tôi vô cùng biết ơn vì ngài đã đích thân mang tới, thưa ngài. Tôi tin là chúng tôi có một mối liên hệ nào đấy với gia đình ngài bá tước, nhưng chúng tôi chưa từng có liên lạc nào với họ. Cha tôi không khuyến khích bất cứ cuộc trò chuyện nào về họ. Có lẽ Nessie quen thuộc hơn cả với mối quan hệ đó.” Cô nhìn về phía em gái dò hỏi.
Hồi bé Vanessa suốt ngày quanh quẩn bên ông bà nội và mê mẩn lắng nghe những câu chuyện không bao giờ dứt về những năm tháng tuổi trẻ của họ trong khi Margaret thì chẳng mấy hứng thú.
“Ông nội chúng tôi là con trai thứ của bá tước Merton,” cô nói. “Ông đã bị gạch tên khỏi gia đình khi họ phản đối những cách thức cuồng nhiệt và lựa chọn của ông muốn lấy bà nội làm vợ. Ông đã không bao giờ gặp lại họ nữa. Ông thường bảo tôi rằng cha chúng tôi là người em họ đầu tiên của vị bá tước hiện nay. Có phải ông ấy là người mới mất không, thưa ngài? Như thế thì chúng tôi là cháu gọi ông ấy bằng bác.”
“Em thấy,” Stephen nói, “đó là quan hệ họ hàng khá gần. Em đã không biết gì, mặc dù em lờ mờ đoán là có mối liên hệ nào đó. Chúng tôi rất biết ơn ngài, thưa ngài, vì đã đến đây. Ngài bá tước mới nhờ ngài tìm chúng tôi sao? Phải chăng có ý muốn giảng hòa trong gia đình?” Mặt cậu tươi lên rõ rệt.
“Em không chắc là em muốn một sự giảng hòa,” Katherine nói với đôi chút xúc động, “nếu họ đã quay lưng với ông nội chúng ta vì ông đã lấy bà. Thì chúng ta sẽ chẳng có mặt trên đời nếu như ông không làm thế.”
“Tuy nhiên chị sẽ viết một lá thư chia buồn tới ngài bá tước mới cùng gia đình,” Margaret nói. “Đó là phép lịch sự nên làm. Em có đồng ý không, Nessie? Có lẽ ngài sẽ mang nó theo khi rời khỏi đây, thưa ngài.”
“Bá tước mới mất chỉ là một cậu bé mười sáu tuổi,” tử tước Lyngate giải thích. “Cậu ấy chỉ sống thêm được ba năm sau khi cha cậu ấy mất. Tôi là người bảo trợ và là người quản lí gia sản của cậu sau khi cha cậu qua đời năm ngoái. Không may là cậu bé luôn trong tình trạng sức khỏe mong manh và chưa bao giờ được trông đợi là sẽ sống được tới tuổi trưởng thành.”
“Ôi, tội nghiệp cậu bé,” Vanessa lẩm bẩm.
Đôi mắt sắc sảo và đáng lo của anh chiếu vào cô trong một khắc và cô lún người sâu hơn trong ghế.
“Bá tước trẻ không có người con trai nào, tất nhiên là thế,” anh nói, quay lại với Stephen. “Và không có anh em trai nào có thể kế vị cậu ấy. Cũng không có chú bác nào. Việc tìm người kế vị phải quay ngược lại đời ông nội cậu ấy và người em trai của ông - là ông của các vị - và hậu duệ của ông.”
“Ồ, tôi hiểu,” Stephen nói khi Vanessa ấn người vào ghế còn sâu hơn và Katherine đưa cả hai tay lên ôm má.
Ông nội chỉ có một người con trai - là cha họ.
“Nó được đặt lên cậu, thực ra là thế,” tử tước Lyngate nói. “Tôi đến để thông báo cho cậu, Huxtable, rằng giờ đây cậu là bá tước của Merton và là người sở hữu điền trang Warren Hall ở Hamphshire cùng nhiều đất đai khác, tất cả chúng đều phát triển phồn vinh, tôi vui mừng được báo với cậu. Xin chúc mừng.”
Stephen chỉ nhìn sững anh, gương mặt cậu trở nên trắng bệch.
“Một bá tước?” Katherine thì thầm, “Stephen?”
Vanessa níu chặt hai tay vào ghế.
Margaret thì trông cứng đờ như đá hoa cương.
“Xin chúc mừng, chàng trai,” Mr. Bowen nói với vẻ hào hứng nồng nhiệt khi anh đứng lên chìa tay cho Stephen.
Stephen đứng bật dậy để bắt tay anh.
“Thật không may,” Tử tước Lyngate nói tiếp, “là môi trường giáo dục của cậu đã không được chuẩn bị trước cho cuộc đời mới của cậu, Merton. Có rất nhiều công việc kéo theo và một số lượng khổng lồ những bổn phận và trách nhiệm bên cạnh sức mê hoặc của việc được sở hữu tước vị và gia tài. Cậu sẽ cần đến rất nhiều sự huấn luyện và dạy dỗ, tất cả những thứ đó tôi sẽ sắp xếp và sẽ hân hạnh được giúp đỡ cậu. Chúng tôi cần đưa cậu đến Warren Hall ngay không có sự trì hoãn nào hết. Đã giữa tháng Hai rồi. Hi vọng rằng đến thời điểm sát lễ phục sinh, cậu sẽ sẵn sàng cho sự ra mắt ở London, cả giai tầng quý tộc sẽ tập trung ở đó với số lượng lớn, cậu sẽ hiểu, cho mùa vũ hội và kì họp nghị viện. Họ sẽ chờ đợi được làm quen với cậu, cho dù cậu còn trẻ tuổi. Cậu có thể sẵn sàng khởi hành vào sáng mai không?”
“Sáng mai?” Stephen nói, buông tay Mr. Bowen ra để nhìn chằm chằm vào ngài tử tước với vẻ kinh ngạc. “Sớm thế ư? Nhưng tôi -“
“Sáng mai sao, thưa ngài?” Margaret hỏi bình tĩnh hơn. Vanessa nhận ra chất thép trong giọng cô. “Một mình nó?”
“Điều đó là cần thiết, Miss Huxtable,” tử tước giải thích. “Chúng tôi đã mất nhiều tháng tìm kiếm nơi ở của bá tước mới. Lễ phục sinh sẽ -“
“Nó mới mười bảy tuổi,” Margaret nói. “Bảo nó đi một mình với ngài là một yêu cầu nhầm lẫn. Và ngày mai ư? Không thể được. Sẽ có rất nhiều thứ phải chuẩn bị. London có thể đợi để làm quen với nó sau.”
“Tôi biết rất rõ, ma’am -“ tử tước mở miệng.
“Ồ, tôi nghĩ là ngài không biết,” Margaret bảo anh trong khi Vanessa và Katherine liếc nhìn hết từ người này sang người kia với sự say mê câm lặng và Stephen lại ngồi phịch xuống ghế, nhìn như thể sắp đột quỵ đến nơi. “Em trai tôi chưa từng đi quá khỏi nhà vài dặm, thế mà ngài lại trông chờ nó đi một mình với ngài, một người hoàn toàn xa lạ, vào ngày mai để sống trong một ngôi nhà mới giữa những người nó chưa bao giờ gặp và bước vào một cuộc sống hoàn toàn không được lường trước và hoàn toàn lạ lẫm với nó?”
“Meg -“ hai má Stephen thoắt đỏ bừng.
“Khi cha tôi nằm trên giường lâm chung tám năm trước,” Margaret nói, giơ một tay lên ngăn lại nhưng không rời mắt khỏi tử tước, “Tôi đã hứa với ông một lời hứa trang nghiêm là tôi sẽ chăm lo cho các em tới tuổi trưởng thành và để mắt đến chúng đến khi nào chúng đủ lớn và có thể tự lo cho mình. Tôi luôn luôn giữ lời hứa thiêng liêng ấy. Stephen sẽ không đi đâu ngày mai và không đi đâu vào ngày kia hoặc ngày tiếp theo nữa. Dù sao chăng nữa nó sẽ không đi đâu một mình.”
Tử tước Lyngate nhướng mày lên và trông vô cùng ngạo mạn.
“Tôi đảm bảo với cô, ma’am,” anh nói, vẻ sốt ruột hiện rõ trong mọi đường nét trên người, “là em trai cô sẽ được chăm sóc cẩn thận dưới sự bảo vệ của tôi. Cậu ấy là một trong những người giàu có nhất vùng, và nhất thiết phải -“
“Dưới sự bảo vệ của ngài?” Margaret nói. “Tôi xin thứ lỗi, thưa ngài. Stephen ở dưới sự chăm lo của tôi ngay cả khi nó đột nhiên giàu nứt đổ đổ vách và làm vua nước Anh đi nữa.”
“Meg,” Stephen nói, cào những ngón tay vào mái tóc quăn, chúng lập tức hồi phục trở lại sự lộn xộn như cũ. Trông cậu cực kì xấu hổ. “Em mười bảy tuổi rồi, không phải bảy tuổi. Và em là bá tước Merton trừ phi đây là một trò chơi khăm kì quái. Tốt hơn là em nên đi và tìm hiểu xem mọi chuyện là thế nào và học cách làm việc đường đường chính chính. Sẽ thật là yếu thế khi gặp những người ngang hàng với mình mà không biết phải hành xử ra sao. Chị phải chấp nhận chuyện đó.”
Cậu lần lượt nhìn tất cả mọi người.
“Stephen -“ Margaret mở miệng.
Nhưng cậu giơ bàn tay lên và quay sang tử tước.
“Vấn đề là,” cậu nói, “chúng tôi là một gia đình gắn bó khăng khít, như chính ngài có thể thấy. Tôi nợ các chị mình rất nhiều, nhưng nhất là Meg. Tất nhiên họ phải đi cùng tôi nếu tôi đi - điều tôi dám chắc là sẽ làm. Họ phải đi bởi vì tôi nhất quyết yêu cầu. Tôi sẽ không đi mà thiếu họ, sự thật là thế. Dù sao một mình tôi cũng không biết làm gì để làm cho ngôi nhà của tổ tiên được sống động? Tôi cho là Warren Hall rất rộng lớn đúng không?”
Tử tước nghiêng đầu trong khi Margaret nhìn Stephen chằm chằm có phần kinh ngạc.
“Và tôi sẽ trở thành loại bá tước giàu sang thế lực gì,” Stephen nói tiếp, “Nếu tôi bỏ lại các chị gái mình trong ngôi nhà tranh như thế này khi mà họ đã chuẩn bị hi sinh đến đồng penny cuối cùng để gửi tôi vào đại học vào năm sau khi tôi được mười tám tuổi? Không, thưa ngài Lyngate, Meg và Kate sẽ đi với tôi. Và Nessie nữa nếu chị ấy muốn hoặc có thể bị thuyết phục. Tôi chắc chắn chị ấy sẽ không thích bị bỏ lại Rundle Park nếu tất cả chúng tôi đều đi hết.”
Họ có thể đi mà không có cô ư? Vanessa nghĩ, hoảng sợ. Cô có thể mất cả gia đình cùng một lúc ư? Tất nhiên là cô sẽ đi với họ.
“Anh phải thừa nhận, Elliott à,” Mr. Bowen nói, “đó là một ý kiến hợp lí. Cậu bé đã suy nghĩ thấu đáo, và cậu ấy sẽ có một cuộc sống gia đình bền vững nếu có các chị gái bên cạnh. Cậu ấy sẽ cần điều đó. Và bây giờ họ đã là chị gái của một bá tước. Sẽ thích hợp hơn cho họ khi sống ở Warren Hall hơn là ở đây.”
Tử tước Lyngate nhìn quanh phòng với đôi mày nhướng lên rồi nhìn lần lượt từng người.
“Trong tương lai, đúng vây,” “Nhưng tốt nhất là chưa phải bây giờ. Tất cả bọn họ cần được dạy dỗ về kiến thức và cách ăn mặc và một ngàn lẻ một thứ khác. Họ sẽ phải ra mắt ở cung điện rồi đến xã hội. Nhiệm vụ sẽ rất nặng nề.”
Vanessa hít vào một hơi chầm chậm. Nếu anh ta đã cải thiện được hình ảnh trong mắt cô hơn một chút vào tối qua khi họ khiêu vũ, thì anh ta vừa rơi thẳng xuống đáy lần nữa. Anh ta nhìn họ - tất cả bọn họ, thậm chí cả Meg - như một cục nợ nặng nề. Một mối phiền toái. Tất cả mọi người, là một lũ quê mùa dốt nát. Cô lấy hơi định nói.
Nhưng hình như Stephen không nhìn thấy hoặc không nghe thấy điều gì phật ý - hay bất cứ điều gì tử tước đã nói. Cậu đang quả quyết với mình, đang bay thử đôi cánh của tuổi mới trưởng thành trong ánh hào quang của lời công bố không thể tin nối vừa được báo cho cậu. Nhưng cậu vẫn còn rất nhiều chất trẻ con nữa.
“Em xin nói.” Cậu lại đứng lên và nhìn quanh tất cả mọi người. “Chúng ta sẽ đi Warren Hall, Meg. Chị sẽ tham dự mùa vũ hội ở London giữa tầng lớp quý tộc, Kate. Và chị sẽ trở về sống với bọn em, Nessie. Ôi, điều này thật hay tuyệt.” Cậu xoa xoa hai bàn tay rồi giơ ra để ôm Katherine.”
Vanessa không thể phá hỏng giây phút đó của cậu. Nhưng khi cô nhìn sang tử tước Lyngate, thậm chí không buồn che dấu sự bực bội của mình, cô thấy anh đang nhìn lại cô, lông mày anh nhướng lên.
Cô bặm chặt môi lại.
Nhưng rồi cô mỉm cười và còn cười vang khi Stephen kéo cô ra khỏi ghế, nhấc cô lên và xoay cô vòng vòng.
“Điều này thật tuyệt!” Cậu lại kêu toáng lên.
“Đúng vậy,” cô trìu mến tán thành.
“Tốt hơn chúng ta hãy đến Rundle Park,” cậu nói, “để kể cho Sir Humphrey và Lady Dew nghe. Và đến nhà xứ để kể cho cha xứ. Và đến - Ôi, trời ơi.” Cậu đột ngột ngồi xuống và lại trở nên trắng bệch. “Ôi trời ơi.”
Tử tước Lyngate đứng dậy.
“Chúng tôi sẽ để các vị tận hưởng tin tức này,” anh nói. “Nhưng chúng tôi sẽ trở lại chiều nay để bàn bạc về các chi tiết. Không còn thời gian để trì hoãn nữa.”
Margaret cũng đứng lên.
“Chúng tôi sẽ không trì hoãn, thưa ngài,” cô nói chắc chắn. “Nhưng ngài đừng mong đợi chúng tôi sẽ lên đường vào ngày mai hoặc ngày tiếp theo hoặc cả ngày tiếp theo nữa. Chúng tôi sẽ ra đi ngay khi sẵn sàng. Chúng tôi đã sống ở Throckbridge này từ khi sinh ra đến giờ. Chúng tôi có gốc rễ ăn sâu ở đây cũng như gốc rễ ngài có thể có ở quê nhà. Ngài phải cho chúng tôi thời gian để nhổ nó lên.”
“Ma’am,” tử tước cúi đầu chào cô.
Anh ta đến đây, Vanessa nhận ra, nghĩ rằng sẽ dùng quyền lực và tầm ảnh hưởng của mình để gieo nỗi kính sợ vào họ để anh ta có thể mang Stephen tới cuộc sống mới của cậu vào ngày mai. Mà không có các chị gái cậu.
Đàn ông đúng là ngu ngốc.
Cô mỉm cười với tử tước Lyngate khi anh cúi đầu với cô. Đám nhà quê dốt nát này, anh ta sẽ khám phá ra, đâu nhất thiết dễ dàng điều khiển như những kẻ bợ đỡ mà anh ta quen gặp và chế ngự.
Nhưng Stephen, cô nghĩ khi hai quý ông bước ra khỏi phòng rồi ra khỏi nhà. Stephen là một bá tước.
Bá tước Merton.
“Bá tước Merton,” cậu nói, lặp lại ý nghĩ của cô. “Có ai cấu em một cái đi.”
“Chỉ khi nào em cấu chị trước,” Katherine bảo cậu.
“Ôi, lạy chúa tôi,” Margaret nói, vẫn đứng nguyên và lo lắng nhìn khắp phòng, “chị phải bắt đầu từ đâu đây.”
“Ở chỗ khởi đầu chăng?” Vanessa gợi ý.
“Giá mà chị biết nó ở đâu,” Margaret nói, giọng cô gần như muốn khóc.
Và rồi Stephen lại lên tiếng, sắc mặt đã hồi phục trở lại, đôi mắt cậu rực lên vì xúc động.
“Em nói này,” cậu nói. “Các chị có nhận ra chuyện này có nghĩa là gì không? Nghĩa là em không phải đợi cho đến khi học xong đại học và có thể nhiều năm sau nữa trước khi em có thể làm được mọi điều em mơ ước được làm trong đời. Em không cần phải chờ đợi mới chu cấp được cho các chị. Em không phải đợi thêm một phút nào nữa. Em là bá tước Merton. Em sở hữu một gia tài. Em là một người giàu có. Và em sẽ cho các chị một ngôi nhà mới và cả một cuộc sống mới cao quý hơn. Và cho bản thân em nữa...Chà.”
Rõ ràng cậu đã mất hết vốn từ.
“Ôi, Stephen,” Katherine trìu mến nói.
Vanessa cắn chặt môi trên.
Còn Margaret thì òa khóc.