Bởi lẽ Lâm Lang trước nay vốn thích nghe tiếng mưa, nên cửa sổ luôn hé ra một khe nhỏ. Mưa rơi lộp bộp bắn lên ô cửa kính nghe sao mà mơ mơ hồ hồ. Tiếng sấm cực nhỏ truyền đến từ xa xăm, phảng phất như cách một áng mây thật dày. Lâm Lang thở dài một hơi, nói: "Giá ngày nào cũng đổ mưa thì hay quá."
Hàn Tuấn nghiêng người nhìn cậu, cười hỏi: "Sao thích trời mưa dữ vậy?"
"Trời mưa ngủ mới sướng. Từ bé tôi đã thích mưa rồi, nghe tiếng mưa trong lúc ngủ thoải mái cực kỳ. Ở đây vẫn chưa nghe rõ đâu, chứ hồi tôi còn ở nhà, bên cạnh phòng tôi ngày xưa là chuồng dê, trên mái lợp plastic cực dày, mỗi lần trời mưa là tiếng lộp độp vang rõ to. Nhưng từ khi tôi lên cấp ba, quanh năm suốt tháng chẳng mấy khi ngủ ở nhà, cơ hội được nghe cũng ít đi."
Giọng Lâm Lang dần nhỏ đi, cậu không dám nói thêm gì nữa. Cậu cảm giác mình càng thốt nhiều câu thổ lộ nỗi lòng, sự dựa dẫm đối với Hàn Tuấn lại tăng thêm một phần. Cậu từng nghe người ta bảo, hai người yêu nhau, kẻ yêu nhiều hơn luôn là bên chịu thiệt và chịu tổn thương. Cậu sợ bản thân yêu quá sâu đậm, rồi có một ngày sẽ bị thương tổn.
Hàn Tuấn cúi đầu nhìn cậu, hỏi: "Sao không kể nữa?"
Lâm Lang rúc vào lòng hắn, hỏi khẽ: "Sao tự dưng anh lại thích tôi, trước đây... anh cũng đối với người khác như vậy à?"
Hàn Tuấn lắc đầu, nét mặt thâm sâu khó đoán: "Lâm Lang, em biết em rất giống tôi ở điểm nào không? Chúng ta đều không có cha mẹ, cha mẹ em đã qua đời, tôi cũng không khác lắm, mẹ tôi tự sát từ khi tôi còn rất nhỏ, cha thì có cũng như không."
Tay Lâm Lang thoáng run lên, giọng Hàn Tuấn như hòa vào tiếng mưa ngoài kia, ẩm ướt mà lạnh lẽo: "Kỳ thực ngày trước tôi cũng không bài xích đồng tính, chẳng qua bên cạnh không thiếu đàn bà, không mấy để tâm chuyện tình cảm, lại từng chứng kiến kinh nghiệm của Quách Đông Dương, biết quan hệ giữa đồng tính không có gì tốt đẹp, nên không muốn nếm thử. Nhưng từ giây phút đầu tiên nhìn thấy em... tim tôi đã lỡ một nhịp, trong lòng vừa bứt rứt vừa sợ hãi, bởi em quá xinh đẹp và sạch sẽ. Tuy nhiên, điều chân chính thôi thúc tôi hành động là lần gặp em trên cầu Châu Hà, nếu nói lúc trước chỉ rung động vì bề ngoài của em, thì từ sau đó chính là đau lòng. Dáng vẻ em khi ấy rất giống tôi ngày xưa. Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy chúng ta cứ như hai người ruột thịt, hơn nữa tôi còn phát hiện mình có dục vọng với em." Hắn suy nghĩ một lát rồi thấp giọng nói tiếp: "Nhưng sau này, không ngờ sự rung động trong lòng lại trở nên mất kiểm soát, từ từ ăn mòn lý trí của tôi, tiếp xúc với em càng nhiều càng không thể rời xa em, nằm mơ cũng luôn mơ thấy em, tôi chưa từng thích một ai đến vậy."
Nói đoạn, hắn đột nhiên ôm ghì cậu, gấp gáp hỏi: "Lâm Lâm, nếu tôi nói tinh thần tôi có vấn đề, em còn muốn sống cùng tôi không?"
Lâm Lang kinh ngạc, nhấc nửa người lên. Người nọ vùi đầu vào cổ cậu, dồn dập giãi bày bằng giọng mơ hồ không rõ: "Trước đây tôi thường xuyên đi khám bác sĩ tâm lý... Tôi không biết mình thích một người sẽ trở nên điên cuồng như thế. Lâm Lâm, em không biết tôi yêu em nhiều dường nào đâu, có lúc tôi hận không thể giết chết em, thiêu thành tro rồi nuốt vào bụng... Lâm Lâm... Lâm Lâm... Tôi hận không thể, hận không thể..." Hắn nói một hồi liền bắt đầu thở dốc, tay trượt xuống mông cậu, bóp cậu phát đau. Lâm Lang sợ tới mức chẳng dám thở mạnh, vội kêu: "Hàn Tuấn... Hàn Tuấn."
Cậu không biết nên làm gì bây giờ, chỉ đành ôm chặt đầu hắn. Thân thể Hàn Tuấn run rẩy kịch liệt, tựa như mới trải qua một vòng luân hồi sinh tử, mãi sau mới khàn giọng nói: "Em không biết tôi nhẫn nại đến mức nào vì em đâu, còn khó chịu hơn cả nghiện ma túy..."
Lâm Lang thất kinh, vội cúi đầu hỏi: "Anh từng hút ma túy?"
"Hút nửa năm, chuyện lâu lắm rồi." Hàn Tuấn vẫn bất động nhìn cậu: "Em có chán ghét tôi không, tôi hoàn toàn không xứng với em."
Tình yêu cuồng si mà nóng bỏng của hắn thiêu đốt cậu, Lâm Lang lắc đầu, gục xuống bảo: "Tôi sợ anh vì sinh bệnh nên mới thích tôi, tương lai khỏi rồi sẽ quẳng tôi sang một bên."
Hàn Tuấn thở dài ôm cậu vào lòng, trở mình ấn đầu cậu lên ngực mình. Tim hắn đập dồn dập mà mạnh mẽ, biểu hiện sức sống tràn trề: "Nó phải ngừng đập thì bệnh của tôi mới khỏi."
Mũi Lâm Lang cay cay, thì thào: "Mọi chuyện đều sẽ thay đổi."
Bắt đầu từ năm cấp hai ấy, cậu đã được lĩnh hội cái gọi là thế sự vô thường, mộng càng đẹp, kết quả càng tàn nhẫn.
Gió len qua khe cửa thổi vào làm lay động bức rèm màu lam. Lâm Lang rưng rưng nhắm mắt lại, cho dù là nhất thời ham vui cũng tốt, vẫn tốt hơn không có. Tình yêu đột ngột xuất hiện tuy không phải điều cậu hằng mong, nhưng cậu vẫn tình nguyện đón nhận.