Dược lão thấy Tiêu Viêm nhìn Phạm Thiên thì liền nói:
- Ngươi không cần phải tự ti, không phải Áo Thác đã nói năm đó Phạm Thiên tham dự Luyện Dược Sư đại hội đã là sắp sửa 30 tuổi tròn mà chỉ vừa mới tiến giai tứ phẩm Luyện Dược Sư đó sao. Hiện tại ngươi mặc dù chưa thể sánh được với tứ phẩm Luyện Dược Sư nhưng ngươi lại có được dị hỏa nên hoàn toàn không kém bao nhiêu, hơn nữa ngươi chỉ mới 18 tuổi mà thôi. Bằng vào sự dạy dỗ của ta thành tựu tương lai của ngươi tuyệt đối sẽ còn cao hơn hắn nhiều.
Nghe được lời động viên của Dược lão thì trong lòng Tiêu Viêm liền thăng bằng trở lại. Dược lão là chỗ dựa lớn nhất của Tiêu Viêm nên hắn vô cùng tin tưởng hắn.
- Nếu như Tiêu Viêm ta có thể giành lấy quán quân của Luyện Dược Sư Đại Hội ở tuổi 18 thì chẳng phải điều đó có nghĩa là thiên phú của ta đã vượt xa Phạm Thiên rồi sao?
Trong lòng Tiêu Viêm tràn ngập thứ mà hắn gọi là nhiệt huyết tuổi trẻ muốn đánh bại thành tích của Phạm Thiên.
Nếu Phạm Thiên biết Tiêu Viêm cho rằng đó là nhiệt huyết thiếu niên thì chắc chắn hắn sẽ cười khẩy. Đại thúc à, cộng cả tuổi của kiếp trước lẫn kiếp này vào ngươi cũng ít nhất phải bốn năm chục tuổi không thua gì ta ở trong phó bản gần mấy chục năm rồi mà còn có nhiệt huyết tuổi trẻ?
(Trước đọc truyện đến đoạn này ta không để ý lắm nhưng khi đọc lại thì lại thấy buồn nôn, còn dám kêu bản thân là thanh niên nên mới có chút ham vui và bướng bỉnh, muốn người khác tán thưởng. Nói mà không biết ngượng mồm, ngay trước đó nói chuyện với Hải Ba Đông thì kêu là đám Luyện Dược Sư tham gia là vì lòng ham hư vinh nhưng khi nói đến bản thân thì lại gọi đó là ý chí phấn chấn đến cùng, không thành công thì không buông bỏ, kiên trì đến cùng??? Đúng là da mặt không dày không làm được nhân vật chính:v)
Phạm Thiên thấy Tiêu Viêm vẻ mặt biến đổi thêm vào đôi lúc thần sắc khẽ động thì liền biết hắn là đang trò chuyện cùng với Dược lão.
Không có cuộc gặp gỡ cùng Thanh Lân thì Tiêu Viêm không hề có xung đột gì với Thiên Xà Phủ. Nhờ đó Dược lão không cần phải tự mình ra tay ngăn cản hai vị Đấu Hoàng cường giả như trong nguyên tác nên linh hồn của hắn vẫn còn rất khỏe mạnh.
Lúc Tiêu Viêm và Dược lão giao lưu thì Pháp Mã thân là ngũ phẩm Luyện Dược Sư đỉnh phong linh hồn cảm giác lực rất mạnh nên liền bắt được một tia khí tức khiến khuôn mặt gia nua liền động dung vô cùng.
- Ừm… vị tiểu hữu này, không biết vì sao ta lại có cảm giác vô cùng quen thuộc trên người ngươi nha.
Thấy Pháp Mã nói với mình như vậy thì Tiêu Viêm ngạc nhiên không hiểu sao nhưng Phạm Thiên thì lại hiểu rõ lý do.
Dược lão lúc này lại lên tiếng nói:
- Tên này không nói ta còn không nhận ra, thì ra hắn là tên tiểu Luyện Dược Sư năm đó từng được ta chỉ điểm đôi chút, lúc đó ta thấy hắn có thiên phú không tệ quả nhiên là bây giờ đã sắp tiến vào lục phẩm Luyện Dược Sư rồi.
Tiêu Viêm nghe được Dược lão nói vậy thì trong lòng ngạc nhiên đồng thời cũng có chút buồn cười.
Theo vừa rồi Áo Thác đại sư nói Pháp Mã đã từng chỉ dạy Phạm Thiên mà hắn lại được Dược lão chỉ dạy nên chẳng phải là Tiêu Viêm hắn là đệ tử của Dược lão trên bối phận liền cao hơn Phạm Thiên một bậc sao?
Quả thực là một kẻ khi tài năng không bằng người thì liền muốn chiếm tiện nghi ở phương diện khác. Xét về phương diện tâm tính rộng rãi thì Tiêu Viêm còn thua xa Pháp Mã, ít nhất Pháp Mã lão đầu mặc dù có ơn chỉ điểm với Cổ Hà trước đó nhưng khi gặp Phạm Thiên đều là lấy lễ đối đãi.
Trong lòng Pháp Mã một lòng cầu đan đạo nên hắn coi đạt giả vi sư chứ không phải như Tiêu Viêm cố gắng đem thân phận của mình nâng cao lên.
Bỏ đi thân phận của Dược lão thì trước mắt Pháp Mã Tiêu Viêm chẳng là cái gì cả chứ đừng nói tới việc đem ra so sánh với Phạm Thiên.
Tiêu Viêm lần này tới đây không hề có Hải Ba Đông đi theo làm hộ vệ nên ngoại trừ những người có chút giao tình với Áo Thác cùng Phất Lan Khắc ngẫu nhiên hỏi một vài câu về hắn còn đâu Tiêu Viêm chẳng khác nào một nhân vật làm nền
Lúc sau Hải Ba Đông cùng Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn dẫn theo Nhã Phi, Nạp Lan Túc dẫn theo Nạp Lan Yên Nhiên và Gia Hình Thiên mang theo Yêu Dạ cùng tiểu công chúa Nguyệt Nhi đến thì Tiêu Viêm lại càng thêm trở nên vô hình mà nhân vật trung tâm lần này chính là Phạm Thiên.
Gia Hình Thiên đi tới trước mặt Phạm Thiên mà vui vẻ nói:
- Phạm Thiên đại sư còn khỏe chứ!
Cách đây hơn một tháng Gia Hình Thiên nhận được tin báo rằng Vân Sơn bỗng nhiên lại tuyên bố tiếp tục ẩn cư mà không quản việc của Vân Lam Tông nữa thì hắn mừng rỡ vô cùng.
Gia Hình Thiên hiểu rõ dã tâm của Vân Sơn nhưng không ngờ hắn sau khi đột phá Đấu Tông lại không nhân cơ hội này mở rộng thế lực nhằm chiếm đoạt quyền lực trong Gia Mã đế quốc thì vô cùng kỳ quái.
Gia Hình Thiên lập tức cho rằng chuyện này hắn là có sự can thiệp của Phạm Thiên vì hắn là người duy nhất trong Gia Mã đế quốc có thể ép cho Vân Sơn phải một lần nữa ẩn cư.
Thực ra Gia Hình Thiên đoán cũng không hẳn là sai nhưng mà Vân Sơn không phải là đi ẩn cử mà là đã vĩnh viễn nằm dưới ba tấc đất rồi.
Tin Vân Sơn ẩn cư là do Phạm Thiên để Vân Vận truyền bá ra ngoài sau khi giết chết hắn cùng Vụ hộ pháp. Bây giờ Vân Lam Tông hoàn toàn nằm dưới quyền kiểm soát của Vân Vận hay nói đúng hơn là nằm gọn trong tay Phạm Thiên rồi.
Phạm Thiên không quan tâm đến quyền lực, hắn chỉ cần thật nhiều tài nguyên đổ vào túi mình là được. Chỉ cần các thế lực đồng ý gia nhập dưới trướng Vân Lam Tông và nộp lên đầy đủ đồ cống nạp thì hắn sẽ để yên cho họ.
Không ai nguyện ý đi đắc tội với Vân Lam Tông hiện giờ nên mấy tháng qua Vân Vận đã thu được rất nhiều tài nguyên chỉ chờ Phạm Thiên trở về thu lấy.
Phạm Thiên rời khỏi Vân Lam Tông một tháng khi quay về thì liền thu thêm vào túi khoảng 6 ức KNB mà đây mới chỉ là trong vòng một tháng mà thôi. Chưa kể tới đống tài nguyên trong nạp giới của Vân Sơn và Vụ hộ pháp mà hắn không đem trao đổi thành KNB do đây đều là tài nguyên cao cấp có tác dụng với hắn nên đều được giữ lại phòng khi cần.
Phạm Thiên thu được lợi thì Gia Hình Thiên cũng vui vẻ khi trên đầu Gia Mã hoàng thất không còn lưỡi đao sắc kề sát cổ nữa. Hắn thầm nghĩ chỉ cần mình giữ quan hệ thật tốt với Phạm Thiên thì vị thế Gia Mã hoàng thất sẽ không thể bị lung lay.
Gần đến giờ đại hội diễn ra thì người đến lại càng đông. Lúc này một tên thanh niên cao gầy mang theo nét thanh tú rất giống con gái đi tới trước mặt Phạm Thiên nói:
- Sư phụ, đồ nhi từ bên ngoài lịch luyện trở về thì lần này nhất định sẽ đoạt được ngôi vị quán quân không để ngươi thất vọng.
Phạm Thiên nhìn ánh mắt sùng bái của người thanh niên này thì toàn thân có chút nổi da gà nói:
- Ừm, ta trông chờ ở ngươi.
Tên nương nương khang này chính là Liễu Linh, đệ tử do Cổ Hà thu nhận, mới hai mấy tuổi đã là tam phẩm Luyện Dược Sư thiên phú cũng rất cao.
Nhưng Liễu Linh trước đó đã bị Phạm Thiên đá ra ngoài lịch luyện không chỉ là bởi tên này có cảm tình với Nạp Lan Nhiên Yên mà còn bởi vì sau khi hắn để lộ ra thân phận thất phẩm Luyện Dược Sư thì Liễu Linh khi đối mặt với Phạm Thiên liền để lộ ra sự sùng bái hơi quá mức.
Phạm Thiên hoài nghi tên Liễu Linh này giới tính có chút vấn đề nên liền đem hắn đuổi xuống núi cho đi lịch luyện. Nếu lỡ như tên Liễu Linh này lại bị mị lực của Phạm Thiên hấp dẫn mà biến thành gay thì lúc đó hắn muốn khóc cũng không kịp.
Phạm Thiên mới không muốn có một cái đệ tử bị gay nên phải đem khả năng này dập tắt ngay từ khi nó mới nhen nhóm.
Cuối cùng sau một lát thì cũng đã đến giờ đại hội bắt đầu nên Phạm Thiên liền đuổi được Liễu Linh đi, nếu không cứ để cái tên này ở một bên dùng ánh mắt sùng bái mang lẫn chút cảm giác kỳ quái nhìn thì có lẽ hắn sẽ không nhịn được mà một tát đánh bay Liễu Linh ra ngoài mất.
Sau khi Pháp Mã đứng lên tuyên bố bắt đầu đại hội thì Liễu Linh cùng với Tiêu Viêm im lặng đứng một bên liền trở về vị trí của mình. Hơn hai ngàn tên Luyện Dược Sư dưới ba mươi tuổi tập trung ở quảng trưởng của hoàng cung tạo nên một cảnh tượng vô cùng đặc sắc, dân chúng ở xung quanh không ngừng reo hò khiến cho không khí náo động vô cùng.
- ------☆☆☆☆-------