Cả phòng lập tức im lặng như tờ.
Đến cả Hoa Phương cũng phải kinh ngạc nhìn Chu thị trưởng, có thể thấy rõ
Chu thị trưởng chưa từng đề cập với bà ta về ý tưởng này. Một lúc lâu
sau Hoa Phương mới hoàn hồn, vội lên tiếng phản đối, “Ông xã!”
Tố cáo Mộc Như Lam tội giết người? Đã thế còn muốn kiểm tra tâm lý của Mộc Như Lam? Chuyện này mạo hiểm đến mức nào ông ấy có biết không? Mộc Như
Lam là người được quốc gia coi trọng, quốc gia chắc chắn sẽ không bỏ mặc cô ta. Mà cho dù Mộc Như Lam thật sự giết người thì luật sư của cô ta
cũng thừa sức bào chữa rằng đó chỉ là hành vi tự vệ! Hơn nữa cũng chưa
biết chắc Mộc Như Lam có vấn đề về tâm lý hay không, trên tang vật không hề có dấu vân tay của cô ta, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì đó mà bọn họ
không biết?
Kể cả khi không có những ưu thế trên thì Mộc Như Lam
vẫn còn Kha gia làm hậu thuẫn, Kha gia dư sức tìm một luật sư hàng đầu
quốc tế tới bào chữa cho cô ta trước tòa án, Chu gia bọn họ có thắng
kiện được hay không cũng là một vấn đề lớn!
Ông ấy làm sao có thể nói ra những lời hồ đồ như vậy? Không có chứng cứ, căn bản không có khả năng khởi tố thành công!
Kim Bác Hùng và Kim phu nhân thì không nghĩ sâu được như Hoa Phương, bọn họ chỉ cảm thấy, phương pháp này nghe có vẻ... không quá khả thi. Cái gì
mà tống cô gái thiên sứ kia vào tù? Tin chắc rằng đến cả người độc ác
hơn nữa cũng không thể nghĩ tới một biện pháp như thế này, bởi vì khoảng cách thật sự quá xa.
Chu thị trưởng vỗ tay trấn an vợ mình, “Hãy nghe tôi nói hết đã.”
Hoa Phương lúc này mới cau mày chăm chú lắng nghe.
“Mộc Như Lam đúng là người được quốc gia coi trọng, nhưng chẳng phải cô ta
vẫn chưa chính thức gia nhập hay sao? Coi trọng cũng không hẳn là bắt
buộc phải có, nếu giữa chừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bọn họ nhất
định sẽ vứt bỏ cô ta để duy trì đại cục. Đừng tưởng bọn họ là người
trọng tình trọng nghĩa, bọn họ chỉ coi trọng đại cục thế giới mà thôi,
chuyện của chúng ta trong mắt bọn họ chỉ là vài ba thứ vớ vẩn.” Chu thị
trưởng chậm rãi nói, lăn lộn trong chính trường nhiều năm, ông ta đương
nhiên hiểu rõ chính giới phức tạp và vô tình đến nhường nào. Quan dù lớn đến đâu, một khi đã phạm sai lầm thì nhất định sẽ bị kéo xuống ngựa,
bởi bọn họ muốn duy trì lòng tin của người dân. Vì lẽ đó, Mộc Như Lam
mới chỉ ở mức được coi trọng mà thôi, chỉ cần chứng minh được cô ta có
bệnh tâm thần thì cô ta hẳn sẽ bị vứt bỏ.
Làm vợ chồng đã nhiều
năm, Hoa Phương nhanh chóng nghe hiểu ý tứ của Chu thị trưởng, bà ta vẫn tiếp tục nhíu mày, “Thiết nghĩ bọn họ sẽ không vứt bỏ dễ dàng như vậy
đâu, chờ đến khi Mộc Như Lam trị liệu xong xuôi, cô ta vẫn có cơ hội
được trọng dụng trở lại, lúc đó chúng ta...” Quan lớn áp chết người, nếu Mộc Như Lam tiến vào quan trường, cô ta có thể sẽ không cùng ngành với
họ nhưng thân phận địa vị chắc chắn là cao hơn, lúc đó bọn họ sớm muộn
gì cũng sẽ tiêu đời.
“Chuyện này bà không cần lo lắng.” Chu thị
trưởng ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, “Nếu tinh thần
Mộc Như Lam thực sự có vấn đề thì bệnh của cô ta khẳng định là rất
nghiêm trọng, cô ta giết người nhưng lại làm như chẳng có gì xảy ra, hết dạo phố rồi lại tới trường, giống hệt người đa nhân cách, à không, có
lẽ là giống những kẻ biến thái thông minh hơn, loại người này một khi đã vào bệnh viện tâm thần thì hầu như không có cơ may thoát ra. Nếu có thể tống cô ta vào nơi đó thì tốt quá.”
“Tống vào đâu?” Kim Bác Hùng mở miệng hỏi, bọn họ không hề cho rằng việc bốn người lớn ngồi đây thảo luận cách đẩy một cô gái 15 tuổi vào bệnh viện tâm thần là có gì sai
trái, vì con của mình, người khác có là cái gì cơ chứ?
“Ở
California nước Mĩ có một nhà tù, đương nhiên, nhà tù này còn được gọi
là bệnh viện tâm thần, là nhà tù đặc biệt và vững chắc nhất nước Mỹ. Bị
giam trong đó đều là những kẻ tâm thần tội ác chồng chất, gọi là ‘biến
thái’ có lẽ sẽ chính xác hơn. Đó là nơi tụ tập những tên tội phạm nguy
hiểm nhất, biến thái nhất. Mỗi năm có không ít chuyên gia tâm lý học
bước vào, nhưng yên ổn đi ra lại chẳng được mấy người.” Chuyện này vốn
không nhiều người biết, chỉ là Chu thị trưởng quen một người bạn có con
trai từng học tâm lý học ở Mỹ, lần đầu nghe con trai người kia kể về
chuyện này, Chu thị trưởng cũng khó mà tin nổi.
Vì sao? Bởi vì
các chuyên gia kia đều quá coi thường độ nguy hiểm của những tên tội
phạm biến thái chân chính, rất nhiều người đã bị biểu hiện bình thường
hay thậm chí là nho nhã lễ độ của bọn chúng lừa gạt, để rồi mất cảnh
giác mà tới gần bọn chúng, cho bọn chúng một ít đồ, hoặc là giúp bọn
chung cầm thứ gì đó.
Con trai của người bạn kia có lần tìm gặp
một tên biến thái từng là bác sĩ thiên tài quốc tế để viết luận văn, khi ấy anh ta lập tức bị dung mạo anh tuấn, lối nói chuyện tao nhã cùng
tính cách khôi hài của đối phương mê hoặc, trong lòng thầm than, trời ạ, nhất định là nhầm ở đâu rồi, người như vậy làm sao có thể là tên cuồng
sát đã giết chết mười hai cô gái để moi tử cung bọn họ?
Vì thế
khi tên bác sĩ kia nhờ lấy giúp một cốc nước, học giả trẻ tuổi đã đáp
ứng không chút do dự, lúc cầm cốc nước đưa qua, anh ta bất ngờ bị hắn
chộp tay lôi tới.
Anh ta bị hôn.
Sau đó bị cắn đứt một miếng môi.
Đầu lưỡi cũng suýt bị cắn đứt nếu vị quân vương của nhà tù không đến kịp lúc.
Sau sự kiện đó, một con người tràn đầy hứng thú và nhiệt tình với tâm lý
học đã hãi hùng đến nỗi trốn tịt trong phòng không dám ra ngoài. Anh ta
sợ chết khiếp đám biến thái kia, thực đáng sợ, cái cảm giác thịt của
mình bị người khác cắn đứt, thực sự quá đáng sợ!
Có điều anh ta
cũng coi như may mắn, bị giam đối diện tên bác sĩ biến thái kia là một
nam người mẫu hấp dẫn từng dùng vẻ ngoài tuấn tú và ngôn ngữ xảo diệu để lừa một nữ thực tập sinh FBI tới gần mình, kết quả là phát sinh một sự
kiện kinh khủng tới mức khiến cho toàn bộ tù nhân biến thái ở tầng đó
hưng phấn sôi trào.
Đây là cái kết xứng đáng cho những kẻ ngu
xuẩn tự đưa thân tới, vị quân vương kia không thể không bảo người ta lắp thêm một lớp kính bằng thủy tinh plastic trong suốt bên ngoài song cửa
sắt, để những kẻ ngu xuẩn dù có bị dụ tới gần thì cũng không dễ gì chết, tránh cho ô uế địa bàn của hắn, chướng mắt hắn.
Nghe Chu thị
trưởng kể xong, những người ở đây khó khăn nuốt nước bọt, muốn đưa Mộc
Như Lam vào nơi đó sao? Liệu có ác độc quá không? Ở một chỗ như thế,
không biến thái cũng sẽ thành biến thái.
“Tôi chỉ nói vậy thôi.”
Thấy bầu không khí căng thẳng, Chu thị trưởng không khỏi nhếch môi cười, “Mộc Như Lam là người Trung Quốc, sẽ không có khả năng bị đưa ra nước
ngoài.” Trung Quốc cũng có nhà tù dành cho tội phạm tâm thần biến thái
vậy.
“Cũng phải.” Hoa Phương thở ra, “Hiện tại chúng ta phải tố
cáo Mộc Như Lam à? Kha gia bên kia thì sao?” Hoa Phương biết trọng tâm
bọn họ nhắm đến không phải là tố cáo Mộc Như Lam giết người, mà là xác
định xem cô ta có thật bị tâm thần hay không.
“Nếu Kha lão gia tử phát hiện đứa cháu gái mà ông ta hết mực yêu thương lại là một kẻ tâm
thần thì hẳn là sẽ mất mặt không thèm quan tâm nữa, vì thế trước khi
khởi tố chúng ta có thể yêu cầu quan tòa cho bác sĩ tâm lý tới kiểm tra
tâm lý của Mộc Như Lam.” Tuy rằng khởi tố thông qua pháp luật căn bản
không thể nào thành công, bởi vì bọn họ không có chứng cứ.
“Ngộ nhỡ Mộc Như Lam không mắc bệnh tâm thần thì sao?” Kim phu nhân đột nhiên lên tiếng, đám người lại một lần nữa lặng đi.
...
Giữa trưa.
Mộc Như Lam và Thư Mẫn đang bàn giao những công việc cuối cùng, hai người
cùng ngồi tại bàn làm việc, khoảng cách rất gần, gần đến mức Thư Mẫn có
thể ngửi thấy hương thơm thoải mái đầy mê hoặc trên người Mộc Như Lam,
phảng phất như mùi hương ấm áp ôn nhuận ngày hè, làm người ta có chút mê man.
“Về lời đề nghị học sinh xuất sắc của Lưu Tư Lan sang học viện Mộ Hoa làm giáo viên trong ba ngày, tớ đã từ chối rồi...”
“Ừ... Chuyện này thật không hợp lý, mất bao nhiêu thời gian bay từ thành phố K đến thủ đô chỉ để giảng vài bài, mà các học sinh cũng chưa chắc sẽ chú ý lắng nghe, chẳng thà đừng làm ngay từ đầu...”
“Còn chuyện này nữa, định họp mọi người lại thảo luận một chút rồi mới quyết định...”
“Vậy có thể thêm núi Alps vào danh sách đề cử địa điểm tham quan được không?”
“... Mới đây tớ đã quyết định hủy bỏ các chuyến tham quan cho học sinh năm
ba...” Chương trình học của năm ba rất nặng, tuy trên cơ bản đều là ôn
tập nhưng đừng tưởng cứ có tiền thì sẽ thông minh thi đâu đậu đấy. Thêm
nữa, các hoạt động phong phú của Lưu Tư Lan cũng làm giảm đi phần lớn
thời gian học tập, thế nên Thư Mẫn mới định hủy bỏ các chuyến tham quan
của năm ba để bọn họ dành toàn bộ thời gian vào việc học hành.
Mộc Như Lam ngay lập tức bị tin tức này làm cho sửng sốt, cô hơi giương cái miệng nhỏ, đôi mắt xinh đẹp khó tin trừng Thư Mẫn, để Thư Mẫn đại diện
hội trưởng mấy ngày, cuối cùng cô ấy lại hủy bỏ chuyến tham quan mà cô
đã mong chờ từ lâu...
Thư Mẫn đưa tay phất phất đám tóc mái, động tác trông có phần tuấn tú tiêu sái như một thiếu niên. Cô nhìn Mộc Như
Lam, vành mắt khẽ cong, “Tớ chưa công bố đâu.” Nói cách khác, vẫn có thể coi như chưa có gì xảy ra.
Mộc Như Lam liền thở phào nhẹ nhõm.
“Việc này...”
Cửa phòng hội trưởng đột nhiên bị gõ vang.
Âu Khải Thần xuất hiện nơi ngưỡng cửa, đôi mắt lãnh khốc nhìn thấy Mộc Như Lam thì liền tan băng chảy tuyết, tuy rằng gương mặt không biểu hiện gì nhiều, “Như Lam, em bận à?”
Mộc Như Lam dựng thẳng thân thể vốn hơi nghiêng về phía Thư Mẫn, dịu dàng cười với Âu Khải Thần, “Có chuyện gì vậy Khải Thần?”
Âu Khải Thần liếc Thư Mẫn một cái rồi gật gật đầu.
Chào tạm biệt Thư Mẫn xong xuôi, Mộc Như Lam đi ra ngoài cùng Âu Khải Thần,
hai người đứng trên hành lang, Mộc Như Lam hỏi, “Chuyện gì vậy?”
“Cho em.” Âu Khải Thần lấy ra một tấm thiệp mời đựng trong phong bì, trải
qua trò hề lúc trước của Bạch Tố Tình, lần này hắn quyết định đích thân
đưa thiệp mời cho Mộc Như Lam.
“Ngày mai là sinh nhật Miên di
rồi, nhanh thật đấy.” Mộc Như Lam nhìn thiệp mời cười tủm tỉm, “May là
sáng sớm nay em đã chuẩn bị quà chu đáo.”
“Miên di nhất định sẽ
rất vui.” Âu Khải Thần cảm thấy lòng bàn tay ngưa ngứa, cứ như đang thôi thúc hắn chạm vào cô gái trước mặt.
“Đương nhiên.” Nụ cười của
Mộc Như Lam tăng thêm vài phần tâm đắc, thoạt nhìn tựa như một chú mèo
xinh đẹp kiêu kỳ khiến người ta thật muốn ôm vào lòng mà cưng nựng.
“Thân thể em thế nào rồi?” Lúc nhận được tin, Âu Khải Thần chỉ thiếu điều lao đến sở cảnh sát đánh chết Kim Bưu Hổ, thế nhưng hắn đã bị Hoắc Á Lận
ngăn lại khuyên răn. Âu Khải Thần cảm thấy lời mẹ nói rất có lý, ví như
Kim Bưu Hổ sẽ bị pháp luật trừng trị, hắn cần chi phải kích động đi đánh Kim Bưu Hổ làm liên lụy chính mình?
“Không sao cả, vừa tỉnh lại là đã có thể xuất viện, nói chung cũng không nghiêm trọng.”
“Ừm.”
Mộc Như Lam ngẩng đầu nhìn bầu trời ảm đạm, mây đen bao phủ tứ phương khiến người ta cảm thấy thật bất an. Cô hạ mi mắt, thấy dưới lầu có một người đang lặng lẽ rời đi, như thể hắn chưa hề đến đây, hoặc chăng không có ý định đến đây.
Bóng lưng kia... là Lam Nhất Dương, hắn cứ lặng lẽ đến rồi đi như thế, cả tay áo cũng không thèm động đậy, vậy mà đã muốn
mang đi cả một mảng mây mù?
Mộc Như Lam nghiêng đầu, khóe miệng khẽ uốn một độ cong xinh đẹp.
Âu Khải Thần dĩ nhiên cũng nhìn thấy cảnh này, đôi mắt lãnh khốc nheo lại
nhìn theo bóng dáng Lam Nhất Dương. Lam Nhất Dương... học sinh mới thiên tài từng bị Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm đánh bầm dập. Nghe nói trong
thời gian nằm viện, quan hệ giữa hắn Mộc Như Lam rất tốt nhưng không
hiểu tại sao bỗng đột nhiên nhạt đi, là do hắn ta chuyển đến lớp F
chăng?
Học viện Lưu Tư Lan có quy định: nghỉ thi mà không xin
phép thì thành tích sẽ là số 0, nếu thành tích thường ngày cũng không đủ tiêu chuẩn thì sẽ bị điều sang lớp khác để tránh chuyện con sâu làm rầu nồi canh. Lam Nhất Dương nghỉ thi mà không xin phép, mấy tháng nay đi
học chưa được bảy ngày, thành tích như vậy thì bị ném vào lớp F là đương nhiên rồi.
Toàn học viện đều biết, lớp F năm hai chính là hậu
thuẫn mạnh nhất của Mộc Như Lam, bọn họ cũng là người nhanh nhất trong
việc nắm bắt tin tức về Mộc Như Lam, chuyện liên quan đến Mộc Như Lam
hầu như đều là từ miệng lớp F truyền ra, tỉ như người tông phải Mộc Như
Lam chính là An Hữu Minh học ở Tử Viên, tỉ như Bạch Tố Tình giả mạo làm
em gái Mộc Như Lam để đi lừa bịp người khác, cuối cùng còn quyến rũ bố
của cô, hại gia đình bọn họ tan nát...
Vì vậy thanh danh Bạch Tố
Tình ở học viện Lưu Tư Lan đã hoàn toàn thối rữa, cho dù có thể trở về
thì cô ta cũng không còn mặt mũi để mà về.
Mỗi ngày, lớp F dành
gần một phần ba thời gian vào chuyện xoay quanh Mộc Như Lam, đối với Lam Nhất Dương mới bị chuyển đến mà nói thì không biết là may mắn hay bất
hạnh.
Rõ ràng cô đã ném vào mặt hắn một câu tàn nhẫn và vô tình
như thế, vậy mà bên tai hắn lúc nào cũng tràn ngập những lời ca ngợi ủng hộ cô.
“Hội trưởng đại nhân thật sự là người tốt, lần trước tớ
phát sốt té xỉu trên hành lang, cô ấy tự mình đưa tớ đến phòng y tế, còn chăm sóc tớ nữa!”
“Hôm trước tớ thấy hội trưởng đại nhân cho mèo hoang ở ven đường ăn, mấy con mèo con líu ríu vây quanh hội trưởng,
nhìn đáng yêu chết đi được!”
“Lam Lam luôn giúp đỡ người khác vô điều kiện.”
“Lam Lam...”
“Hội trưởng đại nhân...”
Tựa như một lời nguyền dai dẳng, nguyền rằng mỗi ngày mi đều phải ngập ngụa trong ba chữ “Mộc Như Lam”. Cho dù hắn nhắm chặt mắt bịt chặt tai thì
cũng không thể nào lẩn trốn được, cứ như có vô số nhà sư đang liên tục
niệm bên tai, làm hắn không dứt sầu muộn.
Vì sao...
Vì sao cô đối xử với người khác tốt đến thế, mà đối với hắn thì lại đẩy từ
thiên đàng xuống địa ngục? Hắn nguyên là kẻ đã chết chìm trong bóng tối, nếu cô chẳng qua chỉ là giả vờ tử tế thì sao không tiếp tục làm thế
luôn đi? Cô nỡ nào vươn tay kéo hắn lên bờ, làm hắn tưởng mình có thể
một lần nữa sống dưới ánh mặt trời, sau đó lại tàn nhẫn dìm hắn xuống
nước? Đó là vực sâu tuyệt vọng ra sao cô có biết không, tại cái trại cai nghiện hắc ám ấy, hắn đã bị bóng tối gặm nhấm từng ngày, ký ức kinh
hoàng tựa một cái mồm đầy máu lao đến nuốt chửng hắn, bị đánh gãy tay
chân, bị bắt buộc nốc thuốc, bị lao động khổ sai, thậm chí bị... luân
phiên cưỡng bức...
Hạng người như Lý Diễm, hạng người như Lý Diễm và Lam Bỉnh Lân, hạng người hại hắn rơi vào tình cảnh ấy rồi lại muốn
giết chết hắn, cô làm sao có thể lạnh lùng nói ra những lời đó? Làm sao
có thể?
Đáng lẽ Lam Nhất Dương phải hận Mộc Như Lam mới đúng, thế nhưng hắn lại phát hoảng khi hay tin cô suýt chút nữa bị hại chết. Hắn
cứ mãi u u mê mê, đến lúc nhận ra tia sáng cuối cùng trong thế giới của
mình sắp vụt tắt thì mới hoàn toàn tỉnh ngộ: cô vốn đã bất khả trói
buộc, vì hắn khẩn cầu nên mới tình nguyện tồn tại bên cạnh hắn, có điều
hắn lại quên rằng, ánh mặt trời có thể sưởi ấm người nhưng cũng có thể
tùy thời rời bỏ, không ai bắt ép được.
Lam Nhất Dương kéo lê thể
xác và tinh thần mỏi mệt về chỗ ngồi của mình, trong lớp chỉ còn lại mấy người trong nhóm Thái Sử Nương Tử.