“Mộc học tỷ!” Một giọng nói vui vẻ xen lẫn ngạc nhiên vang lên. Mộc Như
Lam quay đầu thì thấy Chu Nhã Nhã và An Tả Tả đang đi tới. Cả hai đều
mặc thường phục, trên mặt An Tả Tả tràn ngập kinh hỉ, Chu Nhã Nhã thì
vẫn lãnh diễm như trước, hàng mi cô ta nhíu lại không vui.Một con rối
tinh xảo đáng yêu được treo trên túi xách của Chu Nhã Nhã, đây chính là
thứ mà Mộc Như Sâm đã xin từ tay Mộc Như Lam để tặng sinh nhật cô ta.
Con rối nhỏ nhắn nhoẻn miệng cười, hai má hồng phớt khả ái, vô cùng xinh đẹp lại cao quý.
Chẳng trách nó có thể làm cho một nữhoàng băng giá như Chu Nhã Nhã mang theo bên người.
Mộc Như Lam ấm áp cười, “Tả Tả đồng học.”
An Tả Tả thụ sủng nhược kinh, “Mộc học tỷ còn nhớ em sao?”
“Tả Tả quả thật rất dễ thương,” Mộc Như Lam không hề nói quá, tuy rằng
trên mặt An Tả Tả có một ít tàn nhang, nhưng đôi mắt thì lại đặc biệt
sáng ngời, không quá xinh đẹp, chỉ là thực sự rất dễ thương.
An Tả Tả xấu hổ đỏ bừng mặt, Chu Nhã Nhã thấy vậy thì nhướn mày, “Cậu không đi khiêu vũ à?”
Nhưng lúc này, An Tả Tả chẳng còn chú ý bạn tốt nói gì nữa. Cô lơ đãng
liếc sang Mặc Khiêm Nhân, trong chớp nhoáng liền bị thu hút, mê mẩn nhìn không chớp mắt.
… Người đàn ông này, thật là đẹp trai quá…
Mặc Khiêm Nhân cũng chẳng thèm để tâm ánh nhìn háo sắc của An Tả Tả, tầm mắt của hắn hoàn toàn đặt trên người Mộc Như Lam, kĩ càng tỉ mỉ quan
sát nơi khóe mắt, đôi mày, bờ môi, thậm chí là từng mạch máu nhỏ ẩn hiện trên làn da cô.
Miệng người có thể gạt người, nhưng ngôn ngữ cơ thể thì không…
Bất chợt điện thoại của Mặc Khiêm Nhân đổ chuông, hắn nhíu mày, vừa mở
máy đã nghe tiếng Lục Tử Mạnh kêu rên bảo hắn hãy tạm ngừng theo dõi Mộc Như Lam, mau mau tới ứng cứu.
Sau lần gặp mặt này, sự hoài nghi của Mặc Khiêm Nhân đối với Mộc Như Lam chẳng những không giảm đi mà trái lại còn nặng nề hơn. Cô gái này từ
đầu tới cuối không hề lộ ra một chút sơ hở nào, nhưng càng như thế thì
cô ta càng đáng nghi. Ánh nhìn sắc như dao của hắn thừa sức làm một tên
tử tù kinh hoảng, vậy mà Mộc Như Lam lại có thể thản nhiên đối diện. Chỉ có duy nhất một lý do là: cô
ta che giấu quá tốt, hoàn hảo đến cực điểm. Một cô gái mười sáu tuổi
không rành thế sự, lớn lên trong sự bảo bọc của gia đình mà lại có thể
bình tĩnh và ngụy trang hoàn hảo đến trình độ này thì đúng là chuyện cực kì bất thường.
Mộc Như Lam nhàn nhạt nhìn Mặc Khiêm Nhân rời đi, khóe miệng vẽ nên một
nụ cười hứng thú. Tay hắn có vết chai rất dày, nhất là ở đốt đầu tiên
của ngón trái và ngón trỏ, nói cách khác, là người này thường xuyên dùng dao phẫu thuật. Mặc Khiêm Nhân a… Bám theo cô lâu như vậy, liệu có phải là hắn đã phát hiện ra nguyên nhân gì thú vị không? Ánh nhìn đó quả
thật rất tuyệt vời, nếu đem gắn vào con rối, hẳn sẽ là vô cùng đẹp mắt.
Ha ha…
Mãi đến khi bóng dáng của Mặc Khiêm Nhân đã khuất hẳn, An Tả Tả mới chịu thu tầm mắt về, rặng mây đỏ e thẹn bao phủ hai má, cô ta ngại ngùng
nhìn Mộc Như Lam, “Môn học tỷ, anh ta là…”
Cô gái đáng yêu này không mảy may nghĩ rằng Mặc Khiêm Nhân là bạn trai
Mộc Như Lam, bởi vì trong ấn tượng của mọi người, Mộc Như Lam sẽ không
tùy tiện yêu ai, mà tất cả bọn họ đều cho rằng rất khó có người xứng đôi với cô.
Mộc Như Lam khẽ lắc đầu, “Chị cũng không biết nhiều lắm.”
An Tả Tả thất vọng cúi đầu, lúc này Chu Nhã Nhã đã không còn nhịn được
nữa, sắc mặt như khảm một lớp băng tuyết, lạnh lùng liếc xéo Mộc Như Lam rồi xoay người bỏ đi, An Tả Tả cũng vội vàng đuổi theo, “Nhã Nhã, đợi
tớ với!”
Nhìn vẻ chán ghét của Chu Nhã Nhã, Mộc Như Lam cười híp mắt, đôi mắt đen sâu như vực thẳm.
Chu Nhã Nhã, bây giờ hãy còn ghét cô lắm.
Mộc Như Lam quay lưng đi đến một hàng đồ nướng không người, bóng cây in
trên dung nhan xinh đẹp của cô, che lấp đi nụ cười quỷ dị.
Nguyên liệu rất phong phú, bắp, chân gà, thịt bò… cái gì cũng có, hơn
nữa còn là thực phẩm thượng hạng. Mộc Như Lam cúi đầu, thành thạo nấu
nướng, nêm nếm gia vị, mùi hương ngon miệng tỏa ngào ngạt, hấp dẫn rất
nhiều người, bọn họ đi đến thấy Mộc Như Lam thì không khỏi kinh ngạc.
Mộc Như Lam ngẩng đầu nhìn một đứa nhỏ theo anh chị chạy tới chơi, mỉm
cười nhu hòa vẫy tay với nó, cho dù là những giống loài nhạy cảm với
nguy hiểm nhất thì cũng sẽ bị nụ cười này mê hoặc. Đứa nhỏ kia mặc quần
áo sang trọng, trên tay cầm đồ ăn ngon, sau nụ cười của Mộc Như Lam, nó
cứ quấn quýt lấy cô không rời.
“Hội trưởng đúng là yêu trẻ con.” Có người vô thức quên luôn màn khiêu
vũ náo nhiệt ở đằng kia mà ghen tỵ cảm thán. Hắn cũng muốn ăn, có điều
ngại tranh giành với trẻ con.
“Ừ. Thật hâm mộ.” Thật hâm mộ đứa nhỏ này được Mộc Như Lam dịu dàng đối
đãi như thế. Tuy rằng bình thường Mộc Như Lam đối xử với bọn họ cũng rất dịu dàng, nhưng với trẻ con thì lại càng dịu dàng hơn, hắn cũng muốn
được Mộc Như Lam xoa đầu cười cưng chiều!
Chỉ là mơ mộng hão huyền thôi.
Mộc Như Lam ngồi chăm đứa nhỏ cho đến khi hai anh em Mộc gia chơi chán
thì mới cùng nhau về nhà. Lúc này cuộc thi khiêu vũ đã có kết quả, cô
gái chiến thắng là học sinh năm ba, cô ta yêu cầu đối tượng hẹn hò là
Đoạn Nghêu, nếu nói Âu Khải Thần là một bông hoa cao ngạo, thì Đoạn
Nghêu chính là đóa hoa yêu, là tình nhân của tất cả nữ sinh.
Nam sinh thắng cuộc cũng học năm ba, đưa ra đối tượng hẹn hò là Thư Mẫn - một nhân vật nổi tiếng khác của học viện Lưu Tư Lan.
Mà không phải là Mộc Như Lam.
Điều này hoàn toàn nằm trong dự đoán của mọi người. Nếu hắn ta chọn Mộc Như Lam thì mới thực sự có vấn đề.
Nam sinh kia cắn răng, kỳ thật hắn muốn mời Mộc Như Lam cơ, nhưng đáng
tiếc lại không được. Mộc Như Lam là của toàn bộ học sinh Lưu Tư Lan,
những ai vọng tưởng độc chiếm cô đều sẽ phải đón nhận kết cục cực kỳ bi
thảm.
Không biết bắt đầu từ bao giờ, cứ mỗi lần tổ chức tiệc chào mừng, dạ
hội, hay bất kỳ hoạt động tập thể nào, các nam sinh ban đầu thì ồn ào
tranh nhau mời Mộc Như Lam khiêu vũ, có điều đến thời điểm mấu chốt sẽ
chẳng có ai bước ra. Thoạt nhìn giống như bị cô lập, nhưng thực ra đó
chính là luật bất thành văn ở đây - Mộc Như Lam là của mọi người, không
ai được phép độc chiếm, cho dù là con gái cũng không được.
Mộc Như Lam mới thực sự là nhân vật nổi tiếng số một tại học viện Lưu Tư Lan. Hơn phân nửa lượng học sinh đều là fanhâm mộ của cô, những người
nổi tiếng khác chỉ chiếm được một phần nhỏ mà thôi.
…
Ba chị em về đến nhà, vừa mới đặt chân vào thì đã nghe một tràng cười ha hả. Trong phòng khách, Bạch Tố Tình ngồi cùng Kha Uyển Tình và Mộc Chấn Dương, không biết cô ta nói gì mà có thể làm cho bọn họ cười đến là vui vẻ.
Bạch Tố Tình đắc ý nhìn Mộc Như Lam, chỉ cần cô ta muốn, cho dù có là ba mẹ ngươi, cô ta cũng sẽ cướp đoạt cho bằng được.