Chế Vân bật cười nói “Tại hạ chỉ vô ý khạc đờm không biết Trần tướng quân định hỏi tại hạ chuyện gì à?”
Trần Hưng Lễ nghe giọng điệu thô lỗ của Chế Vân thì mặt biến sắc, đám người ăn uống xung quanh lắc đầu. Ai cũng biết vị tiểu anh hùng này thất thố, to gan không biết trời cao đất dày là gì lại muốn gây chuyện với Trần tướng quân. Khối chuyện rồi sẽ xảy ra đây! Nghĩ vậy nênkhông ai dám hó hé lời nào.
Chế Vân thấy hắn ra vẻ bực bội thì đắc ý cười khúc khích, Trần Hưng Lễ quay sang nói với Lê Hiểu Bình “Tên tiểu tử ấy đúng là chẳng ra sao!”
Lê Hiểu Bình thấy hắn biến đổi sắc mặt, chẳng là gã thấy hắn đưa tay cầm quạt giơ lên có ý động thủ thì kêu khổ, sợ Chê Vân bị ám khí từ cánh quạt bắn tới nàng, gã liền kêu lên nói “Trần huynh đừng chấp nhặt đến hắn!Không biết sau này huynh định sẽ đi đâu?”
Trần Hưng Lễ nghe Lê Hiểu Bình hỏi thì không tiện ra tay, quay sang nói “Ta định sẽ quay về Thăng Long nhưng vài hôm nữa Trưởng Cục Chi Hậu sẽ đến hội quân ở Trấn Thanh Đô, ta không thể tự ý rời quân doanh được, việc quân lại rất gấp gáp ta đành quay lại doanh trại nghỉ ngơi ít hôm sau đó sẽ tính sau, nếu đệ không có chuyện gì hệ trọng có thể đến đó cùng ta!”
Lê Hiểu Bình chẳng qua muốn đánh lạc ánh mắt của hắn ra khỏi Chế Vân, không khỏi cười vờ thích thú nói “Đương nhiên đệ sẽ đến đó, vậy huynh có biết gì về tin tức của Cao huynh hay không?”
Lê Hiểu Bình thấy gã đồng ý thì vui mừng đầu lắc lư nói “Ta có gặp huynh ấy lần đến Trấn Tây Bình truy kích bọn quân Chiêm, từ đó đến nay không còn biết tin tức gì nữa nhưng ta nghĩ huynh ấy hẳn đang ở nước Chiêm, mấy tháng trước ta nghe từ miệng đám người Nam Lĩnh Hội khi…” Hắn vừa nhắc đến Nam Lĩnh Hội thì như chợt nhớ ra chuyện gì đó, đưa mắt nhìn Trần Liệt nói. Vốn là lần ở Trấn Tây Bình đó, hắn vẫn âm thầm cho người nghe ngóng về những ai có liên quan đến Nam Lĩnh Hội, lần này cũng không ngoại lệ “Tại hạ đến đây không phải làm phiền hà gì đại nhân mà còn có chuyện rất quan trọng cần hỏi!”.
Trần Liệt nghe Trần Hưng Lễ nói liền hỏi“Không biết đó là chuyện gì mà Trần tướng quân cần hỏi hạ quan?”
Trần Hưng Lễ Nghĩ ngay đến cái tên Lý Trung Hưng trong lòng đã thầm khó chịu, lòng dạ cồn cào nhưng không dám nói ra chỉ hỏi “Đại nhân dạo này thấy người của Nam Lĩnh Hội ở Trấn Thanh Đô thế nào?”
Trần Liệt nghe Trần Hưng Lễ hỏi đến chuyện này thì lấy làm lạ nói “Không biết tướng quân quantâm đến đám người bẩn thỉu nghèo hèn đó làm gì! Hạ quan nhiều năm đau đầu với chúng. Từ cuộc bạo loạn của Nguyễn Kỵ, Nguyễn Thanh* thì xảy ra liên tiếp mấy chục vụ án oan, bản phủ lo không xuể, khi dẹp yên đám phản tặc thì Trấn Thanh Đô mới có chút yên ổn. Mấy tháng qua hạ quanđiều tra rõ mới biết được tất cả mọi chuyện đều do người của Nam Lĩnh Hội gâyra. Không biết tướng quân có biết được chuyện gì đến họ?”
Trần Hưng Lễ gật đầu vẻ tự lự, nghe lão hỏi thì buột miệng nói “Ta chỉ quan tâm đến phản tặc chúng thôi!” Hắn vừa nói dứt lời thì Trần Thế Huy nói “Nghe tướng quân nhắc đếnchuyện này, tiểu tướng mới chợt nhớ đến chuyện Trưởng Cục Chị Hậu đã cho người theo dõi hành tung của Nam Lĩnh Hội. Không biết vì chuyện gì, nhưng tiểu tướng nghe nói Trưởng Cục Chị Hậu không ít lần đã cho người tận diệt Nam Lĩnh Hội, mấy lần đều bất thành. Hoàng thượng vì chuyện đó mà rất tức giận đã phản đối Trưởng Cục Chi hậu kịch liệt. Từ lúc đó thì Trưởng Cục ít nhắc đến chuyện này, nhưng ít tháng qua tiểu tướng được lệnh của Trưởng Cục dò la về Nam Lĩnh Hội ở Trấn Thanh Đô, sau đó bẩm báo tường tận chuyện này. Tiểu tướng đã cho người tìm hiểu kỹ ở mấy trấn phía nam nhưng mấy ngày qua tiểu tướng không thấy động tĩnh gì đến đám người này. Vừa rồi nghe nhắc đến tiểu tướng như được vén đám mây mù, mong tướng quân nói cho tiểu tướng nghe ít nhiều để tiểu tướng được mở rộng tầm mắt, khi Trưởng Cục Chi Hậu hỏi đến còn có cái để trả lời!”
Trần Hưng Lễ nghe đám người xung quanh bật cười, hắn cũng chỉ nhếch môi lên cười gượng nói “Trần tướng quân nói quá lời rồi, ta làm sao biết nhiều về đám người đó. Không phải ta đang hỏi đại nhân về chuyện này hay sao!”
Trần Hưng Lễ đưa mắt nhìn Trần Liệt, lão thấy ánh mắt hắn nhìn mình thì cười ha hả nói “Hạ quan nhậm chức ở Thanh Đô chưa đầy một năm, hẳn nhiên là không biết rõ đám người Nam Lĩnh Hội hơn Lý bộ đầu.”.
Lý Nhân Bảo nghe nhắc đến tên mình thì đứng dậy chấp tay một lượt, vái nói “Thưa đại nhân, thuộc hạ ít nhiều trong mấy năm đã điều tra Nam Lĩnh Hội có biết được vài chuyện. Họ đều là những người hành khất nay đây mai đó, danh tánh không rõ ràng. Chúng chỉ lưu lại mỗi vùng vài tháng rồi đến nơi khác, ai cũng biết Lý Trung Hưng là Thánh Chủ của Nam Lĩnh Hội, thân thế rất kín đáo,thuộc hạ của Nam Lĩnh Hội không phải ai cũng biết lão, nhiều người khi nhận nhiệm vụ quan trọng từ cấp trên qua thư từ, xong việc sẽ trọng thưởng sau đó họđược di chỉ đến nơi khác. Tại hạ đã mấy lần trà trộn vào đều chỉ vô ích.”
Trần Liệt thở dài nói “Chuyện đó trên giang hồ ai cũng biết rấtrõ!”
Trần Hưng Lễ nghe vậy gật gật đầu nghĩ, đúng như mấy tháng nay hắn điều tra thật không có chút manh mối nào rõ ràng nghĩ “Chúng trước sau gì cũng sẽ tìm đến mình, bí mật phản nghịch của chúng quả thật không phải là giả, ta cần phải đề phòng nếu không thì khốn đến tính mạng!” Hắn nhếch môi cười lớn nói “Ta nghe nói lão Lý Trung Hưngvõ công rất thâm hậu, cách đây mười năm đã tỷ thí tranh chức minh chủ Nam Quốc,bị người của Bạch Long đả bại. Cuộc đại tỷ thí mười năm một lần sắp đến chỉ còn vài tháng nữa sẽ diễn ra ở thành Thăng Long do La Khải chủ trì, lão đương nhiên sẽ xuất hiện. Lúc đó chúng ta sẽ biết rõ thực hư bản lĩnh về lão mà thôi!”
Trần Thế Huy cười nói “Tướng quân nói phải lắm! Tại hạ nghe gia phụ của tướng quân đại diện chogia tộc Trần Hưng tham gia đại cuộc tỷ thí này, thật mong họ gia tộc họ Trần Hưnglàm rạng danh Đại Việt ta.”
Trần Hưng Lễ bật cười nói “Võ học của gia tộc Trần Hưng ta vốn dùng trong binh gia, còn về tỷ thí trong võ lâm chỉ là múa rìu qua mắt thợ, cha ta chẳng là muốn lĩnh giáo chút ít võ học trong thiên hạ, không thể nói là tham gia tỷ thí thật lòng được!” .
Lê Hiểu Bình và Chế Vân, hai người suốt buổi nói chuyện chỉ đưa mắt nhìn nhau không hề hé răng một lần, đến khi thấy mọi người đã đi ra ngoài nghỉ ngơi hết thì mới kéo nhau ra sau hoa viên, Chế Vân nói “Ta thấy ngươi chẳng ra sao!”
Lê Hiểu Bình cười nói “Cô nói sai rồi, ta đâu thể tỏ ra mình không quan tâm đến Trần huynh được,như vậy thì thất kính với người khác sao!”
Chế Vân, nhùng nhằng nói “Vậy ngươi không thất kính với ta sao? Ngươi theo hắn bỏ mặt ta đi. Ta nhìn qua hắn đã thừa biết là hạn người không tốt đẹp gì! Xem cử chỉ của hắn mà ngươi còn không nhận ra, quả là đồ ngốc.”
Lê Hiểu Bình nghe nàng nói vậy thì đâm ra giận “Ta và huynh ấy chí ít còn tốt hơn ta với …” Gã định nói “với cô!” thì thấy ánh mắt Chế Vân nổi đóm đóm nhìn mình, gã dịu giọngnói luôn “ Vậy cô nói ta phải làm gì!”
Chế Vân giãy nảy “ Người muốn làm gì thì làm!” Nói rồi nàng sải bước đi vào hành lang thì thấy phía trước xuyên đường có mấy người hầu chạy ra nói “Thưa hai vị công tử, đại nhân có lời mời hai vị đến đại sảnh dùng trà!”
Cả hai đi vào đại sảnh thấy mọi người đã quay trở lại ngồi đông đủ cả, còn có thêm hai người hảo hán khác, một người to lớn, mặt mày dữ tợn tay cầm song chùy ước chừng cũng đến năm, sáu mươi cân. Người thứ hai ăn mặc dị thường, mặt mày được che kín bằng một tấm áo choàng đen, lưng giắt một ống tiêu ngọc xanh có tua vàng đính chân châu.
Trần Liệt thấy Chế Vân bước vào thì nói lớn“Giới thiệu với hai anh hùng hảo hán, vị thiếu hiệp này là…ái...chà…họ…hừ, ta thấy không nói ra thì hay hơn!” Lão cười gượng đưa tay giới thiệu Chế Vân vớihai người hảo hán kia, tay chỉ người to lớn dùng song chùy “Vị này là Võ Danh biệt danh trên giang hồ là Thiết Đại Long Chùy, các hạ là người dành chiến thắng lần thứ nhất, còn vị hảo hán này là Đinh Lỗ biệt hiệu Nhất Hắt Phong Tiêu người dành chiến thắng tỷ đài thứ hai.Các hạ đều là anh hùng hảo hản đứng ra vì lòng tận trung với nước nhà, ta xinmời các hạ dùng tiệc thiết đãi xem như là tấm lòng của ta với các hạ, xin mời!”Lão mời mọi người yên vị vào chỗ ngồi thì nói tiếp “Dùng xong bữa ta mời các hạ đến võ đài dự khán ngày cuối cùng, không biết các hạ thấy thế nào?”
Không ai lên tiếng nhưng đều thầm nghĩ vậy vẫn hay hơn nhiều khi suốt ngày ở cái nơi chỉ toàn tiệc tùng này thật không ra thể thống gì.
***
Trên võ đài đặt sẵn hai ghế ngồi dành cho Trần Liệt và Trần Hưng Lễ, hai bên tả hữu có đầy đủ những vị dự khán, bên trái là ba người thắng cuộc, bên phải là vị quan huyện, cùng Lý bộ đầu, Trần Thế Huy và Lê Hiểu Bình. Dưới võ đài đám đông sau tiếng trống thúc giục đã kéo đến chật kín ba bên xung quanh trước võ đài.
Tên chấp bút nói được vài câu thì nghe tiếng xì xào ồn ào bên dưới không làm sao kìm tiếng ồn được, đành cho người gõ tiếng trống tỷ thí bắt đầu. Trần Thế Huy bước ra giữa võ đài chấp tay nói lớn “Xin mời các anh hùng hảo hán lên võ đài cùng tại hạ thi cao thấp. Hôm này là ngày cuối cùng tại hạ được hân hạnh đứng trên đây,cũng chỉ vì an nguy đất nước trước mắt không bỏ phí anh tài thao lượt, võ học cao cường ra tay gắng sức giúp triều đình dẹp giặc xâm lăng, danh trấn thiên hạ đời đời lưu danh.”
Bên dưới nghe ynói hưng phấn mấy hảo cùng bước lên nói “Ta đây!”
Một người khác lại chen ngang nói “Ta trước!”.
Trần Hưng Lễ ngồi khoan khoái dùng trà, ánh mắt vẫn không thôi nhìn Lê Hiểu Bình vẻ thăm dò, gã thì làm sao nhận ra ánh mắt của Trần Hưng Lễ đang chăm chú nhìn mình ngoài Chế Vân ra. Nàng vẫn thủy trung quan sát Trần Hưng Lễ rất kỹ thấy làm lạ nhủ thầm “Không biết hắn định làm gì với Lê Hiểu Bình, ánh mắt đó quả nhiên bên trong có ẩn ý, ta phải xem hắn muốn gì!” Nàng nghĩ vậy nên suốt buổi một mực không rời mắt khỏi Trần Hưng Lễ.