Bạch Phong Thần chưa từng nghĩ bản thân mình sẽ có một tình yêu đích thực, nhưng đến nay thì hắn cũng biết ' yêu ' là như thế nào. Lam Y là người đã chỉ cho hắn cảm giác ghen tuông là như thế nào. Rất tức giận và chỉ muốn nhào ra xé nát cái thằng hôm đó đã đưa cô về !!!
Cho hắn biết bình yên khi bên người mình yêu là cảm giác ra sao, hắn biết mình đã yêu cô từ rất lâu rồi, nhưng cứ mãi suy nghĩ cũng chẳng muốn bày tỏ lòng mình
Lam Y đột nhiên không nói không rằng, ánh mắt cô dán chặt vào đôi đồng tử của hắn. Lần đầu tiên ! Cô đã lấy hết can đảm của mình mà dám nhìn thẳng vào mắt hắn, nó rất cuốn hút, cô đã say đắm vào lưới tình của Bạch Phong Thần
Bất giấc Lam Y chủ động đưa môi mình áp sát môi hắn, cứ cuối xuống mà hôn ngấu nghiến, nồng nhiệt. Nụ hôn không còn sự ép buộc như những lần trước nữa mà rất ngọt ngào. Lưỡi cuốn lấy lưỡi, tiếng chụt chụt pha thêm vài tiếng rên rỉ kích tình của Lam Y. Cô đưa tay mình câu lấy cỗ hắn, tay uyển chuyển mà chà sát từ vai xuống bả vãi rồi xuống cơ ngực rắn chắc của hắn
Phong Thần cứ như thói quen, hắn vừa hôn, tay vừa đưa ra sau mà giựt cộng giây đã buộc chặc của tạp dề. Hắn cứ tự nhiên mà cho tay vào áo cô, sờ nắn đôi bông gòn đẩy đà phía trong lớp áo
Lam Y lại không hề ngăn cản, cô còn nhanh chóng rên lên vài tiếng rên phóng đãng, mềm mại nghe rất êm tai. Phong Thần được đà lấn tới, hắn bế cô lên, cho hai chân kẹp chặc lấy cái hông của mình. Hắn đi đến bếp, đưa tay xuống tắt lửa rồi ẵm cô sang ghế sofa
Hôn lấy hôn để, nước bọt lan truyền từ người này sang người kia, căn phòng rộng lớn từ lâu cũng lan tỏa khắp mùi sắc dục của cả hai. Nụ hôn kéo dài đến tận năm phút, Phong Thần nhả môi cô ra, hắn vịn lấy cái cằm tròn nhẵn bống của cô rồi nói :
" giờ chúng ta phải đi gặp một người, về anh sẽ xử lí em sau "
Hắn nhéo nhẹ vào chóp mủi của cô, giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu đến chết người. Ánh mắt dịu dàng mà nhìn ngắm nhan sắc vô cùng mĩ miều của Lam Y
" được thôi " Cô không quá sợ hãi như mọi lần, ngược lại lần này còn rất vui vẻ mà đáp ứng câu nói của hắn. Lam Y ngốc đầu dậy mà hôn nhẹ vào môi hắn một cái chụt, rõ lớn
Bạch Phong Thần và cô vui vẻ ra xe, cả hai tay trong tay như cặp vợ chồng mới cưới. Những người vệ sĩ canh gác ở Bạch Gia cũng không lấy làm lạ về chuyện này, bởi có lẽ những người họ mỗi ngày đều thấy hai người chim chuột với nhau trong khắp nhà. Nhiều lúc còn tự nghĩ rằng mình đến đây để làm vệ sĩ hay đến đây là người ăn cẩu lương hảo hạn này !? Nhưng vì lương cao nên cũng ráng ăn cho ngon
Trước hết Phong Thần cũng không quên lắp đầy cái bụng trống rỗng của cô bằng một bữa ăn sáng đắt tiền. Bởi người ta thường hay nói, có thực mới vực được đạo, không có thức ăn quả thật chẳng có hứng thú để làm mấy chuyện sau đó
Xe hắn băng băng trên lộ, con đường vô cùng xa lạ với Lam Y. Đường này là đang dẫn đến phía ngoại ô cách xa thành phố, sao hắn lại đưa cô đến đây ?
Lam Y không che giấu được bản tính tò mò, cô cất giọng lên hỏi : " anh chở em đi đâu vậy ? " Chẳng biết từ khi nào, Phong Thần đáng tuổi một người chú mà lại được Lam Y xưng anh một cách ngọt lịm như vậy
" đến đó rồi em sẽ biết, đừng suy nghĩ nhiều. Anh không bắt cóc tống tiền em đâu " Phong Thần vẫn không muốn trả lời câu hỏi của cô, lời nói cứ nữa úp nữa mở như muốn tạo cho Lam Y một sự bất ngờ
Hắn vẫn chú ý lái xe và cô vẫn đang rất chú ý nhìn đường cho đến khi tiếng điện thoại vang lên in ỏi, làm mất sự tập trung của cả hai. Cô lục lục trong bóp tìm ra được chiếc điện thoại di động, kéo thanh trả lời rồi nhẹ nhàng đặt điện thoại sát lỗ tai
" alo, mình nghe đây ? "
Phong Thần nhìn sang cô, hắn chăm chú đến từng chi tiết, nhưng thứ hắn chăm chú nhất là phần đề tên trong điện thoại. Đơn giản hắn muốn độc chiếm cô cho riêng mình, không muốn cô là của một ai khác
" hôm nay sao cậu lại nghĩ học thế? Đi chơi với chàng nào à !! " Hi Vãn bên trong điện thoại nói vọng ra, lời nói có vẻ trêu chọc, vì biết cô bản tính đào hoa, cứ vài hôm lại thây một anh cho đỡ chán nên lời nói cũng nữa đùa nữa thật
" không có, hôm nay mình có việc nên nghĩ. Có gì cậu viết giấy xin phép giúp mình " Cô nhìn qua hắn, với ánh mắt biết nói của mình thì hắn cũng hiểu. Cô muốn nói, Hi Vãn chỉ nói đùa, không như hắn nghĩ đâu
Phong Thần biết lời nói đùa đó là thật, không lời nói đùa nào tỉ lệ đúng đắn lên đến hơn tám mươi phần trăm như thế được. Vài hôm trước hắn còn cho người đi theo cô để theo dõi, biết được hôm này một anh, hôm khác lại là một gương mặt lạ lẫm khác
Nhưng hắn không quan tâm những con chó qua đường đó, tụi nó chỉ là những món đồ tạm bợ cho cô. Còn đối với cô, hắn quan trọng như trái tim và là sinh mệnh của cô vậy, thiếu hắn cô sẽ không sống được lập tức ngã ngang mà chết
Có tình yêu nó phải khác !
" Lam tiểu thư đây nổi tiếng lừng lẫy, ai cả gan dám trách phạt cậu đâu chứ, giấy tờ làm gì cho mắc công " Giọng nói trêu chọc của cô lại một lần nữa vang lớn
" cậu thật là..."
Lam Y cạn ngôn, không còn biết nói gì hơn !
" mà nè, sinh nhật Trạch Dương cậu có định đến không. Nếu cậu không đến thì mình cũng chẳng muốn đến đó chút nào đâu " Hết chuyện để trêu ghẹo cô, Hi Vãn liền đánh sang một chủ đề khác để tán gẫu
Phong Thần lắng tai nghe đến hai chữ Trạch Dương liền quay sang hướng cô nhìn chằm chằm, đôi mắt hơi híp lại, có vẻ như đang nghe ngóng chuyện
" chuyện đó mình sẽ nói sau, cúp đây " Cô nhận ra được tình hình liền mau chóng kết thúc cuộc trò chuyện
" ê nay, mình chưa nói xong mà...ê...tút...tút " Điện thoại tắt ngang trong sự hụt hẫng của cô, Hi Vãn còn đang định tám chuyện một chút nữa vì giờ giải lao đang còn khá nhiều. Hôm nay Lam Y nghĩ rồi thì có ai để cô nói chuyện đâu chứ
Tìm Trạch Dương để tám chuyện !!
...
" Là chàng trai hôm qua đã đưa em về đấy à ? " Mặc dù vẫn đang nắm chặt tay lái, ánh mắt hướng về phía trước, hắn quan tâm nên lên tiếng hỏi han
Lam Y cũng chẳng có việc gì phải do dự, cô mạnh dạng trả lời : " phải, là cậu ta đó "
" khi nào em sẽ đi ? "
" cậu ấy mời em vào thứ bảy tuần này, em cũng mua đồ hết cả rồi " Lam Y xoay người sang ánh mắt niềm nở, vui vẻ mà khoe khoang
" anh đã cho em đi đâu, vui làm gì chứ " Phong Thần nhếch mép cười khẩy, trông hắn lúc này đểu cáng vô cùng. Đã chưa có sự đồng ý của hắn mà đi đâu ?Còn vui vẻ mà kể cho hắn nghe nữa chứ
Lam Y nghe hắn nói vậy nụ cười trên môi liền vụt tắt, trong lòng cô để lại một khoảng trống đầy hụt hẫng. Không cho đi sao không nói từ ban đầu, còn giả nhân giả nghĩa mà hỏi han, đợi đến khi người ta vui vẻ thông báo thì nói ra một câu như sét đánh ngang tai
Khi ấy cô hụt hẫng như cách mà mọi người đã hăng hái hẹn bạn bè đi chơi, sau đó về nhà thì ba mẹ không cho phép đi. Nó giống như vậy đó !!!
" không cho em đi thì anh hỏi em khi nào đi làm gì chứ. Làm mừng hụt " Cô phình má phụng phịu, vương đôi mắt to tròn long lanh nhìn anh mà trách móc
" nếu em muốn đi thì anh sẽ đi cùng em " Phong Thần nhìn biểu cảm giận dỗi của cô khiến hắn không kiềm chế được mà nhe răng cười tưới rói
" anh đi cùng em làm gì ? " Nghe hắn nói vậy, đột nhiên cô phản hứng nhanh như sấm. Nhanh miệng hỏi lại ngụ ý muốn phản đối
" không đi cùng anh thì em ở nhà. Có hai sự lựa chọn cho em đó, tùy em thôi " Hắn vẫn nhởn nhơ đưa ra hai sự lựa chọn cho cô
" đi thì đi " Cô hậm hực chấp nhận, dù trong lòng chẳng muốn chút nào
Buổi tiệc chắc chắn sẽ có Hi Vãn cùng tham gia, cô biết rõ Trạch Dương là dượng của Lam Y, nếu hắn cùng đi theo thì cô biết giải thích với Hi Vãn làm sao. Đi dự tiệc của bạn mà dẫn theo dượng làm gì ?
....
Cũng hơn nữa tiếng kể từ lúc cô và hắn xuất phát. Xa xa đó là một căn biệt thự rộng lớn, có màu trắng như một tòa lâu đài nguy nga. Tuy là vùng ngoại ô nhưng nó không hề kém cõi hơn thành phố chút nào đâu. Khu đất trống rộng lớn vẫn còn hàng loạt những ngôi nhà lớn bé gập gềnh xung quanh. Còn có cánh đồng lúa chín vàng ươm nhìn rất thơ mộng
Lo ngắm nhìn cảnh vật xung quanh mà xe đã dừng lại lúc nào chẳng hay. Phong Thần phải lên tiếng thì cô mới biết được
" đến nơi rồi "
Trước mặt cô là căn nhà to lớn có màu trắng khi nảy mình đã nhìn thấy. Bên trong rộng lớn, và hình như còn có rất nhiều người làm. Lướt mắt qua một lượt cô thấy Tiểu Yên, người làm cũ của Bạch Gia
" sao Tiểu Yên lại ở chỗ này nhỉ ? " Cô nói nhỏ trong miệng rồi lắc đầu sang một bên khó hiểu
Cô và hắn cùng nhau tiến vào trong ngôi nhà, cô nhận ra tất cả những người hầu ở đây đều là những người hầu cũ ở Bạch Gia. Không có lấy một người hầu nào lạ mặt khác
" chào cô cậu chủ ạ " Đi ngang qua bất kì ai, họ cũng có một lời chào y hệt như vậy
Cô cậu chủ ? Đáng lẽ phải gọi Trạch Dương là ông chủ chứ nhỉ. Mấy người này lạ thật. Cô hơi chau mày khó hiểu, nhưng cũng vội lướt ngang đi theo hắn
Phong Thần đi đến một căn phòng lớn, hắn ngang nhiên như nhà mình mà mở cửa ra đi vào trong. Thấy vậy cô cũng theo sau hắn mà vào trong
" xem anh cho em gặp ai này "