Hầu Môn Kiêu Nữ

Chương 105: Đến đông đủ

Tần vương phi nghe những lời này, mặt đỏ bừng, dù nàng có ngu xuẩn cũng không đến mức nói chuyện khuê phòng giữa nàng cùng Tần vương cho thứ tử nghe.

- Sao vương gia lại nói như vậy? Thiếp cùng Dật nhi giống như thân mẫu tử, sao thiếp lại nói với hắn những loại chuyện này? Vương gia hiểu lầm thiếp như vậy sao? Người đã quên ngày tháng vui vẻ với thiếp rồi.

Tần vương phi đôi mắt phiếm hồng, nước mắt chứa đầy khóe mắt, nước mắt cũng không lăn xuống, chỉ giống như thủy tinh ngừng ở đáy mắt.

- Chỉ có thiếp nhớ rõ? Vương gia, người thật nhẫn tâm.

Tần vương làm phu thê cùng Tần vương phi cũng mười mấy năm, tuy hắn hoài nghi Tần vương phi dụng tâm, nhưng nhìn bộ dạng Tần vương phi quật cường, ủy khuất, hắn cũng có chút đau lòng, không nỡ.

- Người đi đi, thiếp làm người ngay thẳng, đối với Dật nhi chỉ có thương tiếc, không sợ người ngoài nói dài nói ngắn.

- Vương phi...

Tần vương hòa hoãn sắc mặt, nếu Tần vương phi kêu la oan uổng, hoặc là giảo biện, hắn sẽ càng hoài nghi.

Tần vương phi bày ra bộ dạng cực kỳ bi thương, thương tâm, lại có vẻ vô cùng trinh liệt, Tần vương cũng không thể nói thêm gì nữa.

Mười mấy năm sớm chiều tương ái, như tri kỷ tình nùng ý mật, sao Tần vương nỡ buông?

Tần vương đặt tay lên vai Tần vương phi, vừa định nói chuyện, Tần vương phi ngã đầu vào lòng Tần vương, nghẹn ngào nói:

- Người có biết thiếp có bao nhiêu ủy khuất? Người oán giận thiếp gạt người, thiếp không dám oán trách vương gia, nhưng sao người không nghe thiếp giải thích? Thiếp từ nhỏ thân thể đã không tốt, có câu nói bách bệnh thành lương y, vì giảm bớt thống khổ, thiếp đọc mấy quyển y thư...

Tần vương phi buồn bã tự giễu:

- Có lẽ là thiên phú, rõ ràng y thư trúc trắc khó hiểu, thiếp lại dễ dàng tiếp thu, thiếp biết địa vị y nữ không cao, cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ trị bệnh cứu người, chỉ muốn dùng một chút y thuật hỗ trợ người thân cận, thiếp chưa bao giờ nghĩ sẽ hại người, càng không nghĩ sẽ hại vương gia.

Tần vương siết chặt cánh tay, Tần vương phi khẽ thở dài nhẹ nhõm, tuy bắt đầu không thuận lợi, nhưng kết quả tốt là được.

Tần vương phi khẽ nâng mặt, nước mắt như trân châu rơi xuống.

- Thiếp đối với vương gia như thế nào, người không cảm giác được sao? Thiếp có khi nào hại người?

- Vương phi...

- Thiếp chịu ủy khuất trừ người không tin thiếp ra, còn có chính là...Chính là không biết ai đem tin tức thiếp hiểu biết một chút y thuật nói cho hoàng hậu nương nương, thiếp cũng biết thiếp khiến vương gia mất thể diện, nhưng hoàng hậu nương nương gọi tam tử vào Đông Cung, trên danh nghĩa làm bạn bên người thái tử điện hạ, nhưng thực tế là bị giữ làm con tin, thiếp vì tam tử nào dám không tận tâm tận lực? Thiếp buồn khổ, sợ hãi muốn nói với vương gia, nhưng lại nháo ra chuyện Dương tỷ tỷ hoán tử, vương gia tâm phiền ý loạn, thiếp thân không muốn vương gia phiền lòng.

Tần vương phi đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Tần vương:

- Vương gia, người gầy.

Những lời này khiến Tần vương rất cảm khái, cùng Tần vương phi ngồi xuống, Tần vương phi rót chung trà, chuẩn bị điểm tâm, giống như chỉ muốn bồi bổ Tần vương.

- Ngươi chỉ hiểu biết một chút?

- Dạ.

- Thái tử, bệnh tình như thế nào?

- Chỉ có thể cố hết sức, có thể qua được cửa này hay không, còn phải xem ý trời.

Tần vương phi thấp giọng nói:

- Nếu hết thảy đều vững vàng, mấy ngày này vì thái tử điều dưỡng, có lẽ thái tử có thể chống đỡ qua đi, nếu xảy ra trạng huống, hoặc các vị hoàng tử không thành thật, chỉ sợ bệnh tình của thái tử sẽ chuyển biến xấu, đến lúc đó thần tiên cũng khó cứu.

Tần vương thấy Tần vương phi thẳng thắn thành khẩn, hắn vô cùng vừa lòng, nếu Tần vương phi ở lại Đông Cung một thời gian, chuyện ở Đông Cung, không ai quen thuộc bằng Tần vương phi, Tần vương phi chỉ nói mấy câu này, cũng khiến Tần vương thoải mái hơn rất nhiều.

Rốt cuộc những lời này, người bên ngoài sẽ kiêng kị. Chỉ có phu thê thân cận mới có thể nói cùng nhau.

- Bổn vương nhìn thấy triều đình vẫn bình tĩnh, thái tử điện hạ cát nhân thiên tướng, sẽ được thần Phật, tổ tông phù hộ.

- Vương gia nói rất đúng.

Hiện giờ người bên ngoài đều nghị luận chuyện hoán tử ở Tần vương phủ, nhìn triều đình có vẻ gió êm sóng lặng, chỉ là Giang Nam xảy ra lũ lụt, có chút phiền toái, nhưng hoàng thượng rất coi trọng, lại phái năng thần Tiêu Duệ Hoa đi xem xét, chắc sẽ bình an vượt qua.

Huống chi không ai ngờ được, màn thiên tai này lại che dấu âm mưu quỷ kế, không thể tưởng được trong đó chất chứa nhân họa.

Càng không ngờ trận kinh biến này sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều người.

Ít nhất Tần vương phi một lòng muốn vãn hồi tình cảm của Tần vương sẽ không thể ngờ được.

Tần vương cũng không quá chú ý chuyện lũ lụt ở Giang Nam, hắn thật lòng hy vọng thái tử có thể sống sót, một khi thái tử chết bệnh, nâng trữ quân, sách hoàng hậu không chỉ rất phiền toái, còn khảo nghiệm triều thần.

Tần Vương không cầu công ủng lập( ủng hộ lập vị), chỉ muốn giảm bớt phiền toái.

Nâng trữ quân, chuyện này người khác có thể không nói lời nào, nhưng Tần vương không thể không tỏ thái độ.

Đoán đúng còn đỡ, nhưng nếu đoán sai?

Sau khi chuyện hoán tử bùng nổ, Tần vương càng thêm điệu thấp, cẩn thận chặt chẽ, rất sợ làm sai, khiến hoàng thượng tức giận.

Nếu thái tử có thể sống sót, Tần vương không cần phải lựa chọn.

- Nếu ngươi giúp thái tử điện hạ ổn định bệnh tình, cứ tiếp tục làm đi, người khác nói...Ngươi không cần nghe, một lòng cứu trị thái tử là được.

- Thiếp hiểu.

Tần vương phi cười dịu dàng, tay nắm tay Tần vương, thấp giọng xấu hổ nói:

- Thiếp nghe theo vương gia.

Tuy trong lòng Tần vương phi muốn giết chết thái tử trả thù hoàng hậu, có cơ hội nàng nhất định sẽ khiến hoàng hậu hiểu rõ, y nữ không thể uy hiếp đắc tội.

Hiện tại không phải thời điểm thích hợp, hoàng thượng đã có ấn tượng xấu với Tần vương nhất mạch, nếu Tần vương lại phạm sai, tước vị Tần vương có khả năng sẽ rơi xuống đầu Triệu Đạc Trạch.

Chuyện này khiến Tần vương phi khó có thể tiếp thu.

Khương Lộ Dao có thai, mặc kệ cái thai này là nam hay nữ, bọn họ cũng sẽ sinh ra người thừa kế.

Chỉ cần Triệu Đạc Trạch kế thừa vương vị, Tần vương phi không còn cơ hội cướp đoạt tước vị.

Khiến Tần vương ít phạm sai lầm, khiến Triệu Đạc Trạch phạm nhiều sai lầm, mới là điều Tần vương phi muốn làm nhất.

- Sau này vương phi có chuyện gì hãy nói cùng bổn vương, Dật nhi....Cũng sắp thú thê, lại luôn ở bên người vương phi mà tẫn hiếu, thật không thỏa đáng.

- ...Thiếp hiểu rõ.

Tần vương phi biểu hiện như vậy vẫn không khiến Tần vương hoàn toàn tín nhiệm, Triệu Đạc Dật cũng thật là, nói cái gì không nói? Một hai phải giảng giải này đó?

Rốt cuộc hắn nói gì với Tần vương?

Nếu không phải nàng ứng biến kịp thời, nàng đã bị Triệu Đạc Dật hại chết.

- Vương gia.

Ngoài cửa truyền vào một giọng nói kiều mị, Tần vương phi nhìn sắc mặt Tần vương có vài phần biến đổi, trong lòng nàng rất khó chịu, biết rõ trắc phi được sủng ái là một chuyện, trắc phi tranh sủng tranh tới trước cửa chính thê lại là chuyện khác.

Vị trắc phi biểu muội này không biết đây là phòng chính thê?

Làm trò trước mặt Tần vương phi câu dẫn Tần vương, quá kỳ cục, đổi lại là nhân gia tầm thường khác, đã sớm đem vị sùng thiếp cậy sủng mà kiêu này giáo huấn một trận.

Tần vương phi nhíu mày, vừa định tức giận, Tần vương liền nói:

- Nàng còn nhỏ, không hiểu chuyện, vương phi ổn trọng thiện tâm, chắc sẽ không trách tội nàng.

- Trắc phi muội muội ngây thơ hồn nhiên, thiếp cũng rất thích, hay là gọi nàng tiến vào?

- Hử?

Tần vương nghĩ đến đám trắc phi thân thể quyến rũ phấn nộn, tâm liền nhộn nhạo.

- Không cần, bổn vương ra tìm nàng là được. Hôm nay bổn vương không thể bồi vương phi, nàng sớm nghỉ ngơi đi.

- Vương gia...

- Chuyện gì?

Tần vương đi tới cửa liền quay đầu lại, hồ nghi nhìn Tần vương phi:

- Nàng còn chuyện gì muốn nói?

Tần vương phi miễn cưỡng tươi cười:

- Hôn sự của Dật nhi...Người xem, có nên thay đổi?

- Nếu hối hôn, còn không phải bị thế nhân phỉ nhổ? Chuyện này nếu đã định rồi, liền dựa theo lễ nghĩa thành thân là được, Dật nhi có thân mẫu để lại của hồi môn, cũng đủ để hắn cả đời cơm áo không lo. Hưng Vinh hầu phủ cũng là liệt hầu huân quý, dù không bằng Vĩnh Ninh hầu, nhưng cũng không kém, nếu thân mẫu của Dật nhi chỉ muốn hắn bình an, bổn vương liền thành toàn cho nàng, cũng đỡ để nàng ở dưới suối vàng còn oán hận bổn vương không hiểu nàng.

Ánh mắt Tần vương phức tạp, có hận, có oán, lại có vài phần giải thoát.

- Bổn vương chưa bao giờ có lỗi với nàng.

Nói xong lời này, Tần vương dắt vị trắc phi mỹ mạo trẻ tuổi rời đi.

Đứng ở cửa, Tần vương phi giá lạnh tâm can, Tần vương đã có thói quen tam thê tứ thiếp?

Trước sau vẫn nhớ kỹ Tần vương phi, nhưng không chịu khống chế bản thân, muốn sủng ái tiểu thiếp kiều mị, khả nhân.

Tần vương thật khiến nàng thất vọng.

C

hỉ vì nàng là y nữ, liền từ bỏ nàng?

Tần vương phi thống hận Tần vương, thống hận Dương môn thái quân nói cho hoàng hậu biết chuyện nàng biết y thuật.

Tuy nghe nói Dương môn thái quân bị đưa đến chùa miếu, này là xứng đáng! Nếu đổi lại là Tần vương phi, nàng sẽ trực tiếp ban một chén thuốc độc giết chết thái quân hay gây hoạ.