Bóng đèn khuya hắt hiu trong đêm tối, tiếng lá rơi đều, gió lùa ngọn tre nghe vi vút. Không khí lạnh lan tỏa, cái lạnh bên ngoài da thịt và cái lạnh trong lòng người, gieo một nỗi sầu miên man. Giọng hát của Ngọc Dao cứ đều đều đưa Tư Thành vào trong giấc ngủ:
"À... ơi ruộng đồng thanh thản nhà nông Dẫu rằng khổ cực vợ chồng yên vui Chi bằng phú quý ai ơi Tưởng rằng sung túc ai đời khổ tâm... À... ơi..." Rồi đột nhiên giọng hát im bặt, Ngọc Dao lắng tai nghe thử khi phát hiện có một vài tiếng động lạ trước sân chùa. Là những tiếng chân người, kèm theo đó là âm thanh vun vút như tiếng lưỡi kiếm lướt không khí. Đặt Nghi Dân vào nôi, Ngọc Dao hé cửa nhìn ra ngoài, có vài bóng đen di chuyển nhanh thoăn thoắt, trong đêm tối tựa những bóng ma vờn lượn. Cảm thấy có chút bất an, Ngọc Dao nghĩ thầm: - Giờ này cổng chùa đã đóng rồi, còn ai có thể vào đây được, lẽ nào... Trời đã gần nửa khuya, tất cả các ni sư đều đã ngủ say, chỉ có Ngọc Dao là vẫn còn thao thức. Cổng chùa không phải dễ qua, muốn vào được đây, ắt hẳn phải là người có khinh công thâm hậu. Nhưng bọn họ vào đây làm gì? Trong đầu Ngọc Dao bất giác nghĩ đến Thần phi, nàng chợt rùng mình: - Chẳng lẽ... ả phái người đến đây truy sát mình? Theo bản năng, Ngọc Dao bế Tư Thành trên tay, nhân tiện cầm lấy con dao trên bàn để tự vệ. Và không ngoài khả năng nàng dự đoán, có tiếng RẦM xé toạt không trung, cánh cửa phòng đổ sập xuống, những tên sát thủ áo đen từ đâu xông vào, mặt đằng đằng sát khí, lưỡi kiếm sáng lóa có thể lấy mạng nàng bất cứ lúc nào. Quả thật lúc đó Ngọc Dao cảm thấy run sợ, cũng như bao nhiêu người khác thôi, hơn nữa nàng lại không biết võ công, con dao bé nhỏ này thì làm được gì. Nhưng bằng mọi giá, dù phải hi sinh bản thân mình, nàng cũng không thể để cho chúng tổn hại Tư Thành. - Ai phái các ngươi đến đây? - Ngọc Dao lớn tiếng hỏi. - Bọn ta tuân lệnh của Thần phi nương nương đến đây tiễn hai mẹ con ngươi về chầu địa ngục! - Một tên dõng dạc nói rồi đồng loạt tất cả cầm kiếm lao thẳng về phía nàng. Ngọc Dao hốt hoảng định liều mạng chạy thẳng ra cửa kêu cứu, khi mà bốn bề vắng lặng, không một ai hay biết nguy hiểm đang xảy đến với nàng. Nhưng không, chính lúc ấy thì có hai bóng người từ đâu xông vào đánh bật những tên sát thủ ra ngoài sân. Lúc kịp định thần lại, Ngọc Dao mới nhận ra đó là hai ni sư trong chùa. Cả hai tuy là nữ nhưng dáng điệu nhanh nhẹn chẳng khác gì nam giới, múa kiếm uyển chuyển làm những tên sát thủ trở tay không kịp. Tiến thủ thần tốc, thật sự Ngọc Dao không thể ngờ hai người lại giỏi võ công đến thế. Một người vứt kiếm lên không trung, sử dụng chưởng pháp đánh bật hai tên ngã xuống đất bất tỉnh, người kia dùng liên hoàn cước làm ba tên còn lại bại thảm hại. Ngọc Dao vui mừng khôn tả, chạy đến rối rít: - Đa tạ hai ni sư đã ra tay tương cứu! Hai người quay đầu lại quỳ xuống đất hành lễ Ngọc Dao, nói: - Bọn thuộc hạ chỉ làm theo lệnh của Nguyễn Trãi đại nhân, nương nương không cần cảm tạ! - Các người nói vậy là... Hai người nhìn nhau rồi lột mảnh da trên đầu mình, để lộ mái tóc dài óng ả như thiếu nữ. Ngọc Dao sửng sốt: - Các người là... - Bọn thuộc hạ không phải ni sư trong chùa, chẳng qua cải trang thành ni sư để âm thầm bảo vệ nương nương theo chỉ thị của Nguyễn Trãi đại nhân! Ngọc Dao mỉm cười: - Hóa ra... Nguyễn Trãi đại nhân đã thu xếp ngay từ đầu! - Dạo này trong hoàng cung xảy ra quá nhiều chuyện mà đại nhân cũng không thể nào ngờ tới. Để đề phòng bất trắc, giữ an nguy cho nương nương và cốt nhục của hoàng thượng, ông ấy dự định vài ngày tới sẽ đưa nương nương đến nơi khác để lánh nạn. Ngọc Dao thoáng chút bối rối, lên tiếng hỏi: - Hoàng cung... đã xảy ra chuyện gì? - Nói ra có thể nương nương không tin. Gần đây trong hoàng cung nổi lên chuyện... - Người nữ hộ vệ ngập ngừng. - Chuyện Bang Cơ thái tử không phải là con ruột của hoàng thượng. Nguyễn Trãi đại nhân đã biết được, hơn nữa vừa nương nương mới hạ sinh hoàng nam, với bản tính của mình, chắc chắn Thần phi sẽ tìm cách mưu hại. Đại nhân đành tính trước một bước để giữ an toàn! Ngọc Dao lặng đi hồi lâu, mà không phải một mình nàng, bất cứ ai nghe chuyện này cũng đều không tin đây chính là sự thật. - Hoàng thượng biết chưa? - Ngọc Dao có chút lo lắng. - Dạ bẩm hoàng thượng vẫn chưa nghe tin này, nên tình hình tạm thời vẫn ổn. - Vậy bao giờ chúng ta đi? - Nương nương cứ thu xếp, có lẽ khoảng vài ba ngày nữa. Ngọc Dao gật đầu rồi nhìn sang những tên sát thủ: - Còn bọn chúng thế nào đây? - Nếu như ở bên ngoài, bọn thuộc hạ sẽ ỗi tên một nhát. Nhưng vì đây là nơi cửa phật nên tránh chuyện sát sinh, có lẽ sẽ trói bọn chúng lại, phong tỏa huyệt đạo rồi giao cho ni cô trụ trì. Đúng lúc đó thì Ngọc Dao hoảng hồn hét to: - Hắn chạy rồi! Hai nữ hộ vệ quay người lại, phát hiện một tên sát thủ đã vận khinh công bỏ trốn. Hắn đạp gió nhanh thoăn thoắt như không hề có trọng lượng. Thật ra nếu xét về môn khinh công, có lẽ bọn sát thủ này cũng thuộc vào hàng cao thủ. Hai nữ hộ vệ vừa định đuổi theo nhưng chưa gì thì dấu tích của hắn đã mất hút. Họ tức tối quay trở lại, trói chặt bốn tên kia, điểm huyệt đạo cẩn thận rồi mang vào căn phòng bỏ hoang phía sau phật điện trong chùa... ******************************************************************** Đêm tối đen, chỉ le lói vài ánh sao nhỏ yếu ớt. Tiếng gió hú len lỏi qua khu rừng trúc vang lên từng hồi, Thần phi đứng lặng, mắt nhìn đăm đăm về một hướng, gương mặt lạnh lùng. Ả cung tì lên tiếng khẽ nói: - Nương nương, ở đây gió lạnh lắm, chúng ta về cung đi! Thần phi dứt khoát: - Ta muốn xem bọn chúng đem đầu của Ngọc Dao về! Bất chợt từ phía sau có tiếng bước chân chạy đến, nhưng càng lúc càng yếu dần và cuối cùng ngã phụp xuống. Thần phi quay người lại, nhận ra một trong năm tên sát thủ mà nàng phái đi giết Ngọc Dao, nhưng thương tích đầy mình, lại còn bị nội thương nghiêm trọng. - Sao mà bộ dạng của ngươi trông thảm hại vậy? Bốn tên còn lại đâu? Tên sát thủ ngập ngừng: - Bọn họ... bị bắt cả rồi thưa nương nương! Thần phi mở tròn mắt: - Cái gì? Sao lại có chuyện như thế xảy ra? - Chúng ta đã tính sai một bước. Để đề phòng bất trắc, Nguyễn Trãi đã cho hai nữ hộ vệ cải trang thành ni cô âm thầm bảo vệ Ngô Tiệp dư. Họ tuy là nữ nhưng võ công cao cường lắm, năm người bọn thuộc hạ cũng không phải là đối thủ. Thần phi ngẩn người một lúc rồi thở dài: - Tại sao ta lại không nghĩ đến khả năng này chứ? Hỏng bét cả rồi! Nhưng các người đường đường là những sát thủ được tôi luyện kĩ càng, sao lại để thua hai đứa con gái? - Xin nương nương thứ tội, bọn thuộc hạ đã cố gắng hết sức. Cả bốn người kia đều đã bất tỉnh, còn thuộc hạ nhờ giả vờ hôn mê rồi thừa lúc họ không để ý dùng khinh công chạy thoát nên mới toàn mạng. Thần phi bực dọc: - Rõ vô dụng, ta còn giữ các ngươi lại để làm gì nữa? - Nương nương, nhưng bọn thuộc hạ có tin cần báo cho người, hi vọng có thể lấy công chuộc tội! - Tin gì? E dè một lúc, tên sát thủ nói: - Thuộc hạ có nghe hai nữ hộ vệ đó nói với Ngô Tiệp dư... Nguyễn Trãi đã biết... Bang Cơ thái tử không phải là con ruột của hoàng thượng. Thần phi giật mình đến suýt nữa ngã quỵ xuống đất, mặt cắt không còn hột máu. Nàng hỏi lại: - Những gì ngươi nói... là thật sao? - Thuộc hạ không dám gian dối nửa lời, chính tai thuộc hạ đã nghe thấy. Ả cung tì chạy đến đỡ lấy Thần phi: - Nương nương xin hãy bình tĩnh, mọi chuyện rồi sẽ có cách giải quyết! - Tại sao... tại sao Nguyễn Trãi... lại biết chuyện đó? Ả cung tì rụt rè: - Nương nương, chuyện đó... là thật... hay giả vậy? - Ngươi hỏi làm gì? Dù sao tất cả cũng đã là quá khứ rồi, cớ gì lại phải phanh phui nó ra? Đáng chết! - Nói vậy, Bang Cơ thái tử... Giọng Thần phi run run, suýt chút nữa nàng đã phát khóc: - Nó... là con của ta... và... một người tên Lê Nguyên Sơn, trước khi vào cung ta với hắn từng là thanh mai trúc mã. Nhưng ta thật tình không muốn lừa dối hoàng thượng, ta chỉ bảo vệ con của mình. Ta làm thế có gì sai? - Nương nương, nương nương hãy bình tâm suy nghĩ đi! Bây giờ có rối cũng chẳng tìm được cách! Thần phi bước thụt lùi, gương mặt đầy vẻ hoảng sợ: - Rồi đây Nguyễn Trãi sẽ nói hết mọi chuyện cho hoàng thượng biết. Nguyễn Trãi đang đứng về phe của Ngọc Dao, thế nào ông ta cũng tìm cách triệt hạ ta. Nước tới chân rồi, ta phải làm sao đây? - Nương nương, trời chưa sập xuống, sẽ có cách mà, người yên tâm đi! Thần phi gạt nước mắt trên gương mặt, cố trấn tĩnh mình lại, nói: - Bây giờ chỉ còn một cách, ta phải ra tay trước một bước để trừ hậu họa... - Ý nương nương là... - Còn mấy ngày nữa thì hoàng thượng đi duyệt binh? Ả cung tì suy nghĩ một hồi thì lên tiếng: - Còn... ba ngày nữa! - Có ai đi cùng không/ - Nô tì nghe nói hoàng thượng ngỏ ý với Nguyễn Trãi cho tam phu nhân của ông ta là Nguyễn Thị Lộ đi cùng trên đường về cung sau buổi duyệt binh. Thuyền sẽ ghé ở Lệ Chi Viên một đêm để cả hai đàm đạo văn chương. Thần phi cười khẩy: - Thế thì tốt! Xem ra lần này ta phải dùng hoàng thượng làm vật hi sinh! Ả cung tì tròn mắt ngỡ ngàng: - Nương nương, người định khử luôn cả... - Ta nghĩ chuyện này nếu đã bại lộ thì trong cung không phải một mình Nguyễn Trãi biết. Nếu ta không chủ động e rằng không còn kịp. Huống hồ trong mắt tên quân vương đó ta chẳng là gì so với Ngọc Dao, bao nhiêu thời gian qua phải chịu cảnh lạnh nhạt, ta nhịn đủ rồi, hắn đã không coi ta ra gì thì ta cũng không cần nương tay với hắn. Nguyễn Trãi... lần này là do ông ép ta, đừng trách tại sao ta độc ác! - Rồi nàng quay sang tên sát thủ. - Ta biết ngươi khinh công thâm hậu, chuyện lần này coi như ta không truy cứu. Ngươi về dưỡng thương, đợi ba ngày sau ta có việc giao cho ngươi. Tên sát thủ khấu đầu: - Tạ nương nương đã trọng dụng. - Chúng ta về cung thôi! - Nàng khuất áo ra hiệu cho người cung tì, rồi bước đi mà không ngoảnh đầu lại. Một khi bị đẩy đến bước đường cùng thì ngọn lửa tham vọng ấy bất kì ai cũng không ngăn cản nổi. Cho dù có biến mình trở thành kẻ tàn bạo, tất cả cũng chỉ vì hai chữ quyền uy. Vở kịch sắp sửa hạ màn, liệu rằng... ai còn, ai mất?