Khói Bụi Hầm Tử Diệp

Chương 9: Một Hồi Ân Oán

Có một vài cơn mưa không liên tục trong hai ngày trước ngày hôm qua, thời tiết hôm qua hơi lạnh một chút nhưng hôm nay lại rất nóng.

Đặc biệt là chiều nay, chỉ sau 10 phút vào lớp thì bỗng nhiên cúp điện.

Nghê Tử nhìn quạt trần trên đỉnh đầu đang phát ra tiếng " tạch tạch" kéo dài, trong lòng có dự cảm —— chuyện gì nên đến sẽ đến.

Khi quật trần trong phòng học ngừng quay, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết, thật là thê lương khôn xiết.

Trong lớp gần như tắt thở, thầy giáo vẫn kiên trì hơn mười phút, khăn giấy trên tay không ngừng lau mồ hôi, cuối cùng nhìn khăn giấy gần như ướt sũng, bất lực tuyên bố —— "Chúng ta nghỉ năm phút."

Sau đó thầy chạy ra khỏi lớp hóng mát, để lại một đám học sinh trong lớp đang bị muối dưa, nóng ngồi không yên.

Nghê Tử nằm trên bàn học, hai mắt thất thần, lau mồ hôi trên trán, suýt chút nữa đã khóc lóc thảm thiết —— "Nóng đến nỗi có thể chiên trứng được rồi, kinh nguyệt bạo loạn, Liên Xô giải thể...!A..."

Cô nhìn Thầm Thư, thấy cô nàng vẫn có thể bình tĩnh viết bài, nhịn không được duỗi tay qua lau trán cho cô ấy, lòng bàn tay vô cùng khô mát...!

Đúng là một cô nương thần kỳ, khiến cô phải ghen tị.

Nghê Tử tựa lưng vào ghế, cảm thấy sau gáy có một luồng gió mát nhẹ phả ra, vì thế liều mạng ngửa...!ngửa...!ngửa người về phía sau

Mạnh Bạch ngồi phía sau đẩy cô một cái: "Cậu còn dựa vào bàn tớ, bàn của tớ sẽ cậu đè bẹp."

Mạnh Bạch quạt gió bằng sách bài tập của mình, nhưng sức gió yếu đến mức làm lòng người đau nhói.

Nghê Tử bị đẩy như vậy, yếu ớt ngồi phịch xuống bàn, thuận tiện ho khan vài tiếng: "Thô bạo! Nhẫn tâm! Đáng giận!"

Sau đó cô dựa ra đằng sau, nói: "Cho tớ một chút gió, tớ sẽ không so đo hiềm khích trước đây."

Hà Mục Dương thật sự nhìn không được, đưa quạt điện nhỏ qua "Cho cậu mượn, nhìn cậu như vậy có giống trẻ con không."

Nghê Tử đưa tay nhận lấy, cười vui vẻ: "Lão Hà, sao lại không được!" Cô lấy trong túi quần ra một cây kẹo mút, đặt trên bàn của cậu ta, nói: "Coi như đổi lấy cây quạt không nhận không được"

Hà Mục Dương: "..."

Lớp 6 bên cạnh cũng giống như vậy, thầy giáo chạy ra hóng mát, bất ngờ nhìn thấy thầy giáo ở lớp 7, hai người nhìn nhau cười, gật gật đầu, ngầm hiểu.

Mất điện thế này, máy học sinh cá biệt ngồi sau lười gây rắc rối, dứt khoát cắn hạt dưa đánh lạc hướng sự chú ý.

Cố Khâu ở phía sau đem quạt điện nhỏ cho Kiểm Diệc "Kiểm Diệc, cậu không thấy nóng sao?"

Cố Khâu ở trong lớp 6 là một áo khoác bông tri kỷ, giỏi nói những điều vô nghĩa nhất, nên Kiểm Diệc thường lười phản ứng.

"Tuần trước hoa hậu giảng đường tìm cậu nói gì vậy?" Cố Khâu bắt đầu bát quái.

Kiểm Diệc đang làm đề toán trắc nghiệm, cầm bút viết quá trình tính toán ngắn gọn trên tờ giấy nháp, sau đó lấy đáp án, tiếp tục câu hỏi tiếp theo.

Cố Khâu vẫn tiếp tục quạt mát cho cậu "Đây là điều mà mấy bạn nữ trong lớp muốn hỏi, cụ thể là ai thì tớ không thể tiết lộ, cậu nói một chút đi, hoa hậu giảng đường tìm cậu làm gì? Tớ đoán nha, hoa hậu giảng đường muốn rủ cậu đi chơi?"

Kiểm Diệc mặc kệ cậu ta, cậu ta có thể tự mình nói chuyện nửa ngày.

Đến khi tan học, điện vẫn chưa có.

Ngay khi tiếng chuông tan học vang lên, mỗi người đồng loạt đứng dậy khỏi chỗ ngồi, lao ra cửa lớp một cách tuyệt vọng.

Giáo viên quay lại vào lớp, nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng như vậy, sợ đến mức không lấy sách giáo khoa nữa vội vàng bỏ chạy.

Nghê Tử ở trong đám bị ép đi ra ngoài cửa.

Cô vừa đứng dậy, đã thấy đám người phía sau lao tới, muốn ngồi trở lại nhưng đã bị đám người giữa mang đi.

Vị trí hiện tại của cô không thể tiến cũng không thể lùi, rất xấu hổ.

Sau khi cô đi ra, cửa sổ hành lang đã chật kín người, cô bị phía sau chen đẩy, buộc phải chen lấn sang hướng khác, một hồi thì thấy cửa lớp 6.

Lòng Nghê Tử nóng như lửa đốt, nóng vội đi qua lớp 6 thật nhanh.

Kiểm Diệc đứng ở cửa sau của lớp học, không đi ra ngoài và quan sát một cách thích thú, bỗng nhiên thấy một người, trong đám đông bị mọi người xô đẩy, chậm rãi tiến vào tầm mắt, rồi từ từ bơi qua tầm mắt của cậu.

Cậu nheo mắt nhìn, thấy cô không có biện pháp nào để thoát ra, cậu vươn tay qua đám đông, cầm cánh tay của cô, một cái tay khác đẩy đám người ra, đem cô kéo ra khỏi đám đông một cách nhẹ nhàng.

Nghê Tử sửng sốt, điều chỉnh hơi thở như thể vừa trải qua một cơn tai biến chưa từng có, thở hổn hển nói với người đã cứu mình: "Đa tạ...!Ơn cứu mạng..." Nói xong đưa tay lên, ngẩng đầu —— tiếp tục hổn hển rồi yên lặng thu cánh tay lại.

Hai người im lặng một lúc, bầu không khí đặc quánh lại, cô đánh vỡ cục diện bế tắc: "Thật ra, những gì cậu thấy chỉ là một mặt hiếm hoi của tớ.

Trong hầu hết các trường hợp, tớ rất thục nữ."

Kiểm Diệc quả thực lười mở miệng, xoay người trở về chỗ ngồi.

Nghê Tử đứng ở cửa lớp 6, có chút đột ngột.

Đi cũng đi không được, đi vào ngồi xuống cũng không phải.

Đột nhiên, cửa bắt đầu có người ùa vào vì hành lang quá đông, vì vậy có một số người từ bỏ giãy giụa, định quay trở lại lớp học.

Nghê Tử nhìn mọi người đang dần đến gần cửa, thấy hình ảnh quá dọa người, cô không ngừng lui lại cho đến khi hông chạm vào cánh tay hay là bả vai của ai đó.

Khi cô nhìn lại, mông cô đang dựa vào cánh tay Kiểm Diệc.

Kiểm Diệc liếc mắt nhìn mông cô, kéo ghế của cô để điều chỉnh vị trí và tạo một chỗ ngồi phía sau, Nghê Tử nhân cơ hội chen vào để tránh cho lần nữa bị cuốn vào đám người.

Đúng là một thanh niên thích giúp đỡ mọi người.

Sau khi Kiểm Diệc cho cô vào, liền mặc kệ cô, cậu di chuyển ghế của mình lại để chặn lối ra sau đó chơi game.

Chờ bên ngoài gió êm sóng lặng, Nghê Tử gõ bàn hỏi: "Chậc chậc, có thể ra ngoài được chưa?"

Kiểm Diệc không lên tiếng, thậm chí đầu cũng không ngẩng lên, trầm mê vào trò chơi.

Nghê Tử mỗi khi nói chuyện với cậu, đều bị cậu lấy trầm mặc đả kích mà không thể phản công.

"Anh hùng, thời gian không còn sớm, tôi phải trở về."

"Huynh đài, đã đến giờ vào lớp, xin cáo từ."

"Lão Kiểm, có không phiền cậu nâng chân lên cao một chút không? Nâng lên."

Nghê Tử đợi nửa ngày, cậu vẫn thờ ơ.

Vốn dĩ, vị trí phía sau Kiểm Diệc là đường ra duy nhất của cô, nhưng người bạn học kia đã ngủ gục trên bàn.

rồi.

Cô nhìn xung quanh, cố gắng tìm một lối thoát khác, nhòm bên cạnh có một lối đi nhỏ, nhưng lối ra phía sau đã chiếm một chiếc bàn và chặn lối ra.

Cách bố trí bàn học của lớp họ luộm thuộm như vậy sao?

Bốn phương tám hướng truyền đến những ánh mắt khó hiểu nhìn cô khiến Nghê Tử cho rằng mình đã làm ra tội ác tày trời.

Trả thù vì đánh cậu? Cô cũng đành bất lực, người thiếu niên bên cạnh trầm mê trò chơi không thả người, cô cũng không có cách nào ra ngoài?

Cô quan sát địa hình, nhanh chóng tìm ra một lối thoát khác, cô vừa đứng dậy thì thiếu niên đang trầm mê trò chơi bỗng nhiên bỗng nhiên nói—— "Ngồi xuống."

Nghê Tử vừa nghe thanh âm này, theo bản năng liền ngồi xuống, quay đầu nhìn cậu.

Kiểm Diệc tắt trò chơi, ném điện thoại ném lên mặt bàn "Tôi có chuyện muốn nhờ cậu một chút."

Nghê Tử đứng thẳng người, cố tỏ ra tự nhiên "Có chuyện gì cậu cứ nói."

"Thứ bảy tôi có chút việc, tan học nhờ cậu, giúp tôi đưa tiểu Từ về nhà." Cậu nhìn sang nói.

"Ồ." Nghê Tử bị đôi mắt của cậu làm cho khiếp đảm.

Khi cúp điện, cô buộc tóc đuôi ngựa vì trời quá nóng, mồ hôi trên cổ...!cũng trở nên rõ ràng hơn và đến giờ nó vẫn chưa dừng lại.

Kiểm Diệc xoay người gõ bàn Cố Khâu.

Cố Khâu mơ mơ màng màng tỉnh lại, lấy ra một gói khăn giấy, lau mồ hôi.

Kiểm Diệc lấy hai cái, đưa cho Nghê Tử.

Nghê Tử nói cảm ơn rồi đưa khăn giấy lên...!Quạt gió.

Kiểm Diệc nhắc nhở: "Lau mồ hôi."

Cô sững sờ một lúc rồi mới phản ứng lại, cười khúc khích hai tiếng rồi lau mồ hôi.

Kiểm Dịch tiếp tục nói "Ngoài ra, nếu em ấy đói bụng,thì dẫn em ấy đi ăn chút bánh, trên người con bé có tiền."

Nghê Tử vừa lau mồ hôi, vừa gật đầu.

"Không cần dẫn đi mua thanh long."

"..."

Sau khi Cố Khâu tỉnh táo lại, thấy một cô gái đang ngồi ở ghế bên cạnh Kiểm Diệc? Hơn nữa hai người còn đang nói chuyện với nhau, nháy mắt liền ngốc, vì thế chạy nhanh ghé vào bàn học, âm thầm quan sát.

"Thanh long không thể ăn sao?" Nghê Tử suy nghĩ, đưa ra đề nghị: "Mua nho được không?"

"Cái gì cũng được đừng mua thanh long." Kiểm Diệc nhìn tờ khăn giấy bị cô vò nát trong tay, lại đưa hai tờ khăn giấy khác cho cô.

Nghê Tử cầm lấy khăn giấy, ngoan ngoãn gật đầu nói: "Đã biết."

Kiểm Diệc mở lòng bàn tay ra, nói: "Điện thoại."

Đầu Nghê Tử lúc này như đổ đầy chì, hơi nặng, vận hành tương đối chậm nên không phản ứng kịp.

Kiểm Diệc không có lựa chọn nào khác ngoài nói rõ hơn "Điện thoại của cậu."

Cô ngạc nhiên "Không...!Không mang."

Cậu cầm lấy điện thoại để trên bàn, màn hình chuyển sang màn hình quay số, đưa cho cô "Số điện thoại."

Nghê Tử cũng không nghĩ nhiều, lúc này đầu óc căn bản trống rỗng, liền cầm lấy điện thoại cậu nhập số của mình vào.

Kiểm Diệc lấy di động về, gọi đi, sau đó tắt máy.

Cậu nói: "Có việc thì gọi cho tôi."

Nghê Tử gật đầu nói: "Được."

Kiểm Diệc ánh mắt dừng trên mặt cô: "Làm phiền cậu rồi.".

đam mỹ hài

Nghê Tử nhìn sàn nhà gật đầu: "Ừ."

Kiểm Diệc ánh mắt vẫn như cũ dừng ở trên mặt cô: "Tạm biệt."

Nghê Tử vẫn nhìn sàn nhà gật đầu: "Ồ."

Cậu đứng lên, ra khỏi chỗ ngồi, di chuyển ghế ra xa, để cô ra ngoài.

Nghê Tử đứng dậy, mắt nhìn thẳng, đi thẳng ra cửa, quẹo trái, chuẩn bị chạy...!Bóng lưng biến mất ở cửa sau của lớp 6.

Mọi người trong lớp 6 vừa mới thấy một màn kia ngơ ngá kinh ngạc cảm thán.

Sau khi Nghê Tử chạy ra ngoài liền nhìn thấy Thầm Thư đang quay lại phòng học.

Thầm Thư thấy cô chạy tới, dừng lại, nhìn hướng cô chạy ra, vừa định hỏi cô đi đâu vậy nhưng Nghê Tử không kịp dừng lại, thay vào đó mà mở rộng vòng tay, lao đến mà không nói một lời, Thầm Thư bị cô đâm lùi lại hai bước.

Nghê Tử khóc nói: "Tớ căng thẳng quá."

Thầm Thư có thể cảm nhận được điều đó, bởi vì nhịp tim của cô có vẻ...!nhanh.

Nghê Tử im lặng một lúc lâu, buông Thầm Thư ra, nhìn trời xanh hít sâu —— một tiếng gọi truyền đến "có điện".

Trong lớp học nổ ra một tràng pháo tay.

Cuối cùng cũng có điện.

*Tác giả có lời muốn nói: Bạn thấy không, người này làm tôi rất lo lắng!! Tôi sẽ ăn dưa hấu để lấy lại bình tĩnh!

*Togetheredit03 có lời muốn nói: Vì là dịch truyện nên không đảm bảo được độ chính xác cao nên mọi người thông cảm ????????‍♀️.