Đỗ Triết lại lần nữa đi đến phòng ngủ nhỏ của A Tá.
Mùi hắc nồng nặc của thạch cao quyện vào trong không gian, chiếc giường nhỏ chiếm dụng hai phần ba vẫn vị trí cũ cùng với vật dụng những đồ linh tinh khác.
Những thùng các-tông cuối giường chất thành từng đống cao, quần áo sặc sỡ lộ ra từ những thùng các-tông bị rách chỉ có một ít quần áo từ năm sáu cái lỗ bị lọt ra ngoài.
Tất cả đồ lặt vặt chất đống trong căn phòng nhỏ, đồ vật sắp xếp lộn xộn, trên mặt đất chỉ có nửa mét để đi lại, rất khác so với sự sạch sẽ của các không gian khác trong nhà.
Một vài hộp thuốc được nhét dưới chiếc giường 1,2 mét, số lượng đường và miếng dán hết hạn sử dụng ít hơn lần trước.
Dưới đáy tủ có một hộp sắt hoen gỉ không có ngăn kéo.
A Tá từng nói chiếc hộp sắt này cất giấu những bí mật nho nhỏ, chờ về già rồi cùng anh chia sẻ.
Đỗ Triết giờ phút này nóng lòng không chờ được đến ngày già đi, mấy năm nay chuyện gì xảy ra dường như đều có thể tìm được đáp án trong đó.
Hoa văn của hộp sắt đã bị rỉ sét, Đỗ Triết gấp gáp muốn mở nó ra.
Rỉ sét bám vào khe hở giữa hộp và nắp, xem ra đã lâu không mở.
Càng nôn nóng, càng khó có thể mở nó ra.
Đỗ Triết quỳ trên mặt đất, trong lòng bàn tay cầm chiếc hộp sắt, trong chiếc hộp gỉ này có bí mật của A Tá, đây là quá khứ mà chính anh đã vứt bỏ.
Ý nghĩ điên cuồng mà ăn mòn nội tâm anh, càng ngày càng lớn mạnh.
Ở phía cuối dồn toàn bộ lực, cái nắp bay đến tận trên giường, hộp đồ vật rơi rớt tan tác trên mặt đất.
Có một nét bút bi viết chưa hoàn thành, một con búp bê màu nâu tồi tàn, một chứng chỉ nhà đất màu đỏ, và một bằng tốt nghiệp đại học.
Đỗ Triết tập trung vào cuốn nhật ký chiếm không gian lớn nhất, trang bìa đã ngã sang một lớp màu xám nhạt, mép trang bị cuộn lại, Đỗ Triết nín thở, cẩn thận mở ra.
––Ngày mai tôi sẽ bắt tàu đến trường đại học.
Tôi rốt cuộc cũng rời xa lão gia hoả ấy.
Tôi quả thực không cần hạnh phúc.
Cuốn nhật ký này sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.
Tôi hạnh phúc quá, hahahahahahahahahah....!
Trang tiêu đề vẫn thanh tú và đẹp đẽ, những câu chữ rơi rớt bởi chiếc bút bi đã phai màu không giấu được niềm vui sướng như nhảy trên mặt giấy.
Đỗ Triết nhàn nhạt mà cười, A Tá cao lớn đứng thẳng cửa ký túc xá mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng nõn đáng yêu, ngoan ngoãn mà gọi sư huynh.
Anh từ chối một cách miễn cưỡng.
- - Ngồi trên xe lửa đã lâu, bạn học đại học mới mà tôi gặp thật sự rất tốt, Đỗ Triết giúp tôi xách hành lý, Đặng Tử Bằng đưa tôi đi làm quen với trường học.
Cùng với, Đỗ Triết còn rất đẹp nữa, hì hì.
––Đỗ Triết quá lợi hại, trên sân khấu diễn thuyết cho tân sinh viên, trên áo sơ mi trắng có tám cúc áo, cúc thứ sáu từ trên xuống lỏng lẻo, chắc không ai ngoại trừ tôi để ý.
Đỗ hoả nhãn kim tinh này quả thực rất lợi hại a, hehe.
- -- Có rất nhiều lễ hội, chỉ có hội văn nghệ là không tiêu tiền bữa tối.
Phần cười nhạo tôi nghĩ ta là tên nghèo kiết keo kiệt, tôi thật sự muốn mập lên và đánh cho mấy người đó một trận.
Chỉ có Đỗ Triết luôn cổ vũ tôi.
Dù biết tôi đẹp trai a, nhưng anh đừng có thể nhìn tôi không, thao, trái tim bé bỏng của tôi, có chút vui sướng ⁄(⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄
––Đỗ Triết cùng tôi đi tập bơi, sao anh ấy có thể bơi nhanh hơn tôi, cùng anh ấy thi đấu đến mệt chết a.
o (T__T) o
–– Cải biến cuốn tiểu thuyết theo gợi ý mà Đỗ Triết đưa ra, và tôi đã giành được giải thưởng, ôi mẹ ơi...!vui vẻ, bởi vì tiền thưởng ước chừng 5000 tệ, cho nên tôi mời bọn họ ăn bánh bao hấp nhỏ, đã thế bọn họ còn tỏ ra ghét bỏ?
____ Thao, tôi mộng xuân, và đối tượng là Đỗ Triết.
Anh ấy có muốn cơ thể của tôi không, học cách gì mà đi vào giấc mơ của tôi rồi đưa tôi ra trước công lý ⁄(⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄ Trách không được khi anh ấy luôn nhìn tôi với ánh mắt sắc /mị / nheo mắt mà nhìn tôi, thì ra là có mưu đồ bất chính a, tôi đầu óc không được sạch sẽ a (*/ω\*)
––Không được, tôi thật sự không được được, xong mộng xuân này, đôi mắt Đỗ Triết mỗi ngày đều là sắc tà mị a.
__ "Tam tiện khách"* ai lấy, Đỗ Triết rõ ràng một chút cũng không có tiện a.
(*Ý là đi khách giá rẻ ai hốt không á, ẻm hạ thấp mình quá ????)
- Ta thao.
Đỗ Triết hỏi tôi có thể là bạn trai của anh ấy không.
Tôi quên mất những gì tôi đã trả lời rồi.
Nhìn thấy điều này trong nhật ký, Đỗ Triết không nhịn được cười.
Anh vẫn chưa quên người này thú vị như thế nào, Đỗ Triết trong đầu thường xuyên có những ý nghĩ bất chợt, nhật ký ghi chép theo phong cách của cậu, từng chữ đều sinh động, anh híp mắt, trước mặt hiện lên hình ảnh nhảy nhót tứ tung của A Tá, dáng người thẳng tắp, tươi cười sáng lạn.
Anh tiếp tục nhìn xuống xem
––????? Đỗ Triết biến mất???? Khi tôi còn trẻ thật sự có rất nhiều dấu chấm hỏi.
Ngày tháng được viết bằng bút bị mờ dần thành màu xanh nhạt, A Tá dùng lực xuyên thấu của tờ giấy để viết nhật ký của ngày hôm nay, trang tiếp theo vẫn còn nét chữ nông chữ cạn.
Vào ngày này, gần như khi cha bị cục điều tra bắt đi để điều tra, liền trở về tiếp cha anh.
Anh và A Tá không kịp nói lời chia tay, như vậy liền đường ai nấy đi.
Trang này là nơi anh bắt đầu bỏ lỡ những năm tháng sau này, và những câu chuyện sau đây sẽ từ từ được chấp nối thành sự thật mà anh không dám chạm tới.
Tờ giấy này nhẹ như vậy nhưng giống như một cái kim bấm, ấn trong lòng bàn tay, lật ra cũng không được.
––????? Tôi mang thai??????? Người gieo giống có thể hay không xuất hiện một chút? Tôi thật mệt a.
- -Tôi đã tìm được một công việc.
Hôm nay là một ngày đẹp trời khác ở khu thắng cảnh núi Đông Sơn.
Nếu nhóm người kia không xuất hiện, [O • Д • O] Đỗ Triết có phải đã xảy ra chuyện gì? Như thế nào tầng xuất người tìm anh ấy càng ngày càng nhiều?
–– Thiên a, tôi thật quá lợi hại.
Tôi lại có việc làm, nhân viên cứu hộ ở sân vận động Quảng Ninh, đám trẻ con các người, hãy chờ ca ca ta đây đến thu thập các người!
––Khi Đỗ Triết trở lại, tôi phải tính sổ với anh ấy.
Bảo bảo, hãy cùng Daddy vận dụng bộ não bé nhỏ của mình để xem những ngày này baba con muốn trở về như thế nào, một ngày không thể thiếu!
––Không bao giờ muốn ăn bánh hấp nữa o (╥﹏╥) o Tôi rất muốn nôn a.
__ Aaaaaa, tôi rất mệt (ᗒᗩᗕ)
Thói quen kết thúc bằng nét mặt sinh động thay vì chấm câu không thay đổi, nét chữ trong khoảng thời gian này rất nguệch ngoạc, nét chữ giống như giun đất nhỏ ngoằn ngoằn ngoèo ngoèo.
Các nếp nhăn chéo của tờ giấy bạc do Lan Phi đưa cho đã nhàu và mục nát, chữ viết trên đó giống hệt như trong khoảng thời gian này.
Ngày ngừng ở nơi này, Đỗ Triết ngồi dưới đất, cầm lên cuốn nhật ký vài chữ này, lướt qua nét chữ ngày càng lộn xộn, rơi vào người A Tá người đầy vết thương nhiều năm trước – anh tưởng tượng cùng lúc đó, A Tá tránh để tấm kính sàn dẫm vào chân, những ngón tay sưng tấy của cậu ấn tờ lịch rách nát vào tường, ngón tay bầm tím cầm bút, điều khiển bàn tay run rẩy của mình và viết từng chữ.
Xin lỗi, lại khập khiễng mà nhét ở khe cửa từng nhà.
(Tui tưởng tượng cũng đủ đau rồi ಥ╭╮ಥ)
A Tá không hề lùi sức thoái nhượng, là vì ở chỗ này chờ anh trở về.
Là vì ở chỗ này chờ anh trở về.
Cuốn nhật ký đột ngột kết thúc ở đây, anh lật giở cuốn nhật ký như điên.
Cố mở to mắt vì sợ bỏ lỡ trang nào.
Nhưng chính là không có.
Bắt đầu từ cụm từ "tôi rất mệt", A Tá một chữ cũng không có viết.
Trang lật ngày càng nhanh, anh không ngừng van xin, anh khẩn thiết muốn biết A Tá đã trải qua cuộc sống như thế nào trong suốt ba năm trắng tay.
Đỗ Triết lật nhanh, tim đập càng lúc càng gấp, động tác trên tay càng lúc càng nhanh, một khoảng trống lớn chiếm trọn cuốn sách.
Lật đến trang cuối cùng, chỉ viết được một câu.
___ Nhu Nhu, baba con đã trở lại! Chồng tôi đã trở lại, thật hảo vui vẻ a (* ^ ▽ ^ *)
Đây là trang cuối cùng.
Đỗ nó Triết đem nhật ký đóng lại, cúi đầu nghĩ.
Anh phải nghĩ xem, nghĩ lại lúc đó, đối mặt với đe doạ của Bạch Vũ Cơ, đối mặt với sự đánh đập của bọn họ, A Tá không thoái nhượng chút nào mà xuất hiện trước mặt anh, chính mình đã đối xử như thế nào với A Tá đã chờ đợi mình trở về từ lâu.
Bạch Vũ Cơ đã gửi thông tin tư liệu cho Daddy, sau khi đọc nó, Daddy hết lần này đến lần khác nhắc nhở rằng Đồ Tá Chá bụng dạ khôn lường, đồng thời cắt đứt mọi liên lạc của anh cùng cậu với thế giới bên ngoài.
Sự kiện đó qua đi, anh quyết định trở về Trung Quốc, sau khi suy nghĩ kỹ càng, anh nhịn không được liền dùng hộp thư lâu năm không sử dụng gửi cho A Tá một email, hẹn ba ngày sau gặp cậu trong một quán cà phê ở Quảng Ninh
Anh tự cho chính mình là đại phát từ bi, muốn cho A Tá một cơ hội để hối cải.
A Tá ôm Nhu Nhu trong vòng tay xuất hiện trước mặt anh, một khắc ngay từ lúc anh mở cửa, ánh nắng ấm áp màu cam nhạt rơi xuống người cậu.
Khuôn mặt tròn nhỏ của cậu bây giờ trũng sâu, cả người thon gầy giống như một cây trúc, đuôi lông mi lây động một ít bạch quang, bắp thịt trên cánh tay cũng không còn, xương cốt nổi rõ, chỉ có phần thịt dư thừa là một tiểu thịt tươi ôm trước ngực.
Tiểu thịt tươi đó chôn trong lồng ngực cậu mà ngủ say.
Nhưng A Tá không có duy nhất một cơ hội để thành thật.
Sau này, mặc cho A Tá giải thích đều là dư thừa đều là biện minh cho cái cớ cho sự dối trá.
Cho nên, anh quyết định đoạn tuyệt với A Tá.
Nhất đao lưỡng mệnh.
____ Nhu Nhu, baba con đã trở lại! Chồng tôi đã trở lại, thật hảo vui vẻ a (* ^ ▽ ^ *)
___ Đồ Tá Chá, tôi chỉ đưa Nhu Nhu ra ngoài chơi, cậu không cần phải suy nghĩ nhiều.
Anh cho rằng thái độ của mình vẫn là hòa bình chia tay, chỉ cần hoàn toàn vô tâm với A Tá, cũng không có nhiều thương tâm.
Sẽ không quá thương tâm
Anh tự giễu mà cười miễn cưỡng nhạo bản thân, khi đóng cuốn nhật ký lại, từ giữ rơi ra một tấm ảnh chụp.
Cùng mọi người tập hợp mà chụp chung.
A Tá đang đứng ngoài cùng bên phải.
Chỉ có cậu là đang mặc áo dài tay, có dấu hiệu bị ngã vàng ở cổ tay.
Cùng với Nhu Nhu trong bụng có tư thế đặc biệt, cười mỉm mà so ra cái yeah với các ngón tay bị sưng ở trên và những vết bầm chưa được giải quyết.
Trong bức ảnh, cậu nở một nụ cười biểu tượng của mình, trái tay của cậu hơi chống lên eo và tay kia sờ vào phần bụng tròn nhô ra ở đỉnh bụng.
Trên áo thun ghi "Tuấn Đông Sơn khu du lịch", chữ liên tiếp vây quanh trước cái bụng hoài Nhu Nhu.
Mặt sau của bức ảnh có ghi "Tôi cũng có thai phu hộ chiếu, Nhu Nhu đã tám tháng rồi, hì hì!."
Trong hộp còn có hai phiếu khám thai.
Hình ảnh đầu tiên cho thấy thai được 16 tuần.
Kết quả chẩn đoán được viết trong tình trạng bệnh nhân tự báo cáo về tình trạng khó chịu ở dạ dày và nôn ra máu.
Sau khi kiểm tra, thai đã được 4 tháng.
Trên cơ thể có nhiều vết bầm tím, có thể bị vỡ lá lách (?), Cần tiến hành thêm một bước kểm tra.
Lời dặn của bác sĩ: Nên điều trị vỡ lá lách trước, trong quá trình điều trị thuốc sẽ làm tổn thương thai nhi, đã thông báo cho việc chạy chữa có nguy hiểm.
Phía dưới dán hình ảnh siêu âm B màu đen biểu thị cho thấy đơn thai này quy luật sóng âm sự sống rất tốt.
Lần thứ hai thai được ba mươi hai tuần, bệnh nhân bảo đau bụng, sau khi xác minh thì đây là lần khám thai thứ 2.
Với những biểu hiện nặng của thai nghén, cháy nắng và giãn tĩnh mạch chân nên cần được chăm sóc y tế.
Được biết, công việc của cậu là hướng dẫn viên trên núi và nhân viên cứu hộ ở bể bơi vào ban đêm, cậu không may bị đá vào bụng khi cứu một đứa trẻ, không chảy máu nên phải nhập viện để theo dõi.
Bệnh nhân không đồng ý ở lại bệnh viện, và tự mình ký vào giấy chấp thuận, kèm theo tên của một số lượng lớn các loại thuốc.
Lời dặn của bác sĩ: Bệnh nhân cho biết chế độ ăn của mình chủ yếu chỉ gồm cơm và bánh hấp, thai nhi hiện đã quá lớn, trọng lượng cơ thể người mẹ giảm sút nghiêm trọng so với lần khám trước, ăn đơn lẻ, thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng.
Nên ăn nhiều trái cây và rau xanh.
Mực in trên giấy nhạt dần, Đỗ Triết lục tung hết lần này đến lần khác cũng không tìm được thông tin y học nào khác.
Mỗi thông tin nhận được trong hộp sắt này, chỉ cần vài câu nói thôi cũng khiến người ta cảm thấy xót xa đến nghẹt thở.
A Tá hoàn toàn không điều trị vết thương bị đánh.
Về vết thương dưới cây gậy trong video, anh không thể tìm thấy phiếu chẩn đoán và điều trị cho nó.
Những bí mật trong chiếc hộp sắt được phơi bày trong căn phòng nhỏ này, càng ngày càng xa những sự thật anh biết.
Đối với những điều này, A Tá không nhắc một lời.
Gặp lại sau một câu: "Anh không nói một tiếng mà đi rồi, liền một chút đều không nghĩ đến em sao?", bao gồn toàn bộ mấy năm ủy khuất mà nói ra.
Nhưng tại sao A Tá lại nói dối? Tại sao lại nằm trong cơ hội duy nhất mà nói dối? Mà chính mình tại sao chỉ cho cậu một cơ hội?
Thật nực cười khi anh nghĩ rằng chính mình là người bị tổn thương.
A Tá hiển nhiên có nhiều lần giải thích, nhưng khi anh nghe, tất cả đều biến thành cái cớ không có thiện ý.
Cậu là một đao phủ đầy mưu mô, người đã tự mình cắt đứt lòng tin của anh đối với cậu, anh nghĩ rằng cậu đã làm điều đó một cách đơn giản và gọn gàng, anh không quan tâm đến sự lợi ích và sẽ không bao giờ nghĩ về nó nữa.
Nó giống hệt như khi anh đến lần trước, nhưng rồi tất cả đều khác.
Chỉ cần anh nhắm mắt lại, trên sàn nhà đều là những mảnh kính vỡ, bóng người nhợt nhạt mỏng manh hiện ra trước mắt, xương sườn nhỏ lên trên ngực của A Tá giống như những con dao không sắt, cứa đi cọ lại vào trái tim anh.
Anh cảm thấy mình thực sự là đáng chê cười.
Một tờ giấy hình chữ nhật gần như hòa vào vết rỉ sét ở đáy hộp sắt, Đỗ Triết cẩn thận nhấc lên khỏi mép.
Đây là một tài liệu có đóng dấu đỏ của phòng quản lý hộ khẩu, cho thấy hộ khẩu được chuyển đến từ huyện Đồ Quỳnh vào năm 2XXX.
A Tá đã chuyển ra ở năm thứ hai khi anh rời đi.
Địa chỉ ban đầu phù hợp với thông tin Bạch Vũ Cơ cung cấp chủ hộ đúng là Đồ Dụng.
Ngoại trừ cuốn nhật ký, Đỗ Triết đem tất cả tư liệu gửi cho công ty điều tra.
Vào nhà vệ sinh để tiêu hóa thông tin vừa nhận được, định thần được một lúc thì từ cửa vang lên tiếng tra chìa khóa.
Một người đàn ông mập mạp mở cửa bằng chìa khóa, vừa nhìn thấy Đỗ Triết liền hỏi: "Có người ở nhà? Không phải Đồ tiên sinh nói không có ai ở nhà sao?".
"Ngươi là ai?"
"Đồ tiên sinh đã rao bán nhà trên mạng, do vào viện nên anh ấy đến không được.
Anh ấy đưa chìa khóa cho tôi tự vào xem nhà.
Anh cũng ở đây hả? Trả bao nhiêu?", tên béo đó vừa đi vừa phán xét, "Căn nhà này hơi nhỏ, có hai phòng một sảnh, căn phòng này quá nhỏ."
"Mua về còn phải sửa lại.
Giá cũng hơi cao".
"Không bán." Đỗ Triết duỗi tay lấy lại chìa khóa hắn cầm, cười nói: "Ở đây không bán, người đi ra ngoài.
"Sao ngươi lại lấy nó? Tôi sẽ gọi cho Đồ tiên sinh." Hắn bấm máy, A Tá nhanh chóng cầm lên, nghĩ muốn bán nhà càng sớm càng tốt, hỏi: "Thế nào? Bài trí ổn chứ? Tuy rằng là nhà cũ..."
"A Tá."
"Này? Đỗ Triết? Sao anh lại ở đó?" A Tá lập tức đau khổ ngồi xuống nói: "Xin lỗi, em tưởng không có ai.
Có người đến kiểm tra nhà.
Vậy ngày mai em sẽ để hắn đến sau vậy..."
A Tá khí lực còn chưa hồi phục, Đỗ Triết nghe thấy cố hết sức chống đỡ, trong lòng đau xót nói: “A Tá, nhà bây giờ sẽ không bán, được không?"
"A...!Được...."
Người đàn ông to béo, ngay lập tức hét vào điện thoại: "Như thế nào có thể làm vậy?"
Đỗ Triết lập tức cúp điện thoại, cầm lấy chìa khóa trong tay, nói: "Tôi lấy chìa khóa.
Đồ tiên sinh không bán nữa, ngươi về sau đừng tới."
"Chết tiệt.
Đều là người nào."
Gã béo bỏ đi vừa đi vừa chửi bới, sau khi tài xế đưa Đỗ Triết đến bệnh viện, liền đến sân bay để đón Vương Hy và Nhu Nhu.
Cháo mua cẩn thận đã được đặt lên xe, khi bưng lên, A Tá nằm nghiêng nhìn màn hình điện thoại dựng trên nệm, trong mắt có những ngôi sao sáng lấp lánh.
Đỗ Triết quan sát phía sau một hồi lâu,
A Tá cũng đắm chìm trong đó.
Trên màn hình, anh và Nhu Nhu đang ăn, một nửa khuôn mặt của anh không được chụp ở góc độ này, nó có lẽ đã được ghi lại một cách bí mật.
Nhu Nhu làm ầm lên chuyện ăn uống thích trêu chọc anh, Đỗ Triết cũng sẽ sốt ruột trả lời, còn A Tá thì đắm chìm trong ăn uống từ đầu đến cuối, không hề phát ra tiếng động.
Sau khi kết thúc đoạn này, A Tá vui vẻ nhấp lại một lần nữa, và video được phát lại từ đầu.
Y tá cùng xe đi vào nói: "Đỗ tiên sinh, anh lại đến rồi, buổi tối không có ở lại đây được."
Đỗ Triết gật đầu đồng ý, A Tá hốt hoảng vội vàng tắt video.
Không biết Đỗ Triết có nhìn thấy không, nếu biết thì có nghĩ mình biến thái không -_- | | •
Nhưng không có biện pháp, đã mấy ngày không gặp liền nhớ con gái a.
Y tá đâm kim vào, máu chảy ngược lại ngay lập tức, A Tá tưởng rằng mình đã trốn tốt, nhưng Đỗ Triết vẫn thấy cậu cắn chặt răng, dồn nén trong bụng không thoát khỏi tầm mắt.
Trên giá treo lọ dịch truyền, Đỗ Triết dọn bàn ăn đặt cháo ra, đến bàn nước ấm đổ ra một ly đầy.
“Em thật sự muốn bán nhà sao?” Đỗ Triết ngồi bên cạnh, múc một ngụm cháo, đưa vào miệng cậu.
Thần kinh A Tá nói rằng mình sợ hãi, không biết làm sao để cử động miệng, bưng bát cháo nóng lên mà hai má phồng lên, Đỗ Triết hỏi đi hỏi lại câu đó, anh mới định thần lại.
“Ân ân, xác thực muốn bán." Không bán lấy tiền đâu nuôi ba đứa con, còn có phí dưỡng lão của lão gia hoả kia nữa.
“A Tá, em nên trước tiên dưỡng thai, muốn đổi chỗ nào, lát nữa anh sẽ cùng em đi xem, được không?" Đỗ Triết ngẫm nghĩ nhiều lần rồi hỏi ý kiến.
"A...!Được.....!Được." Một lần nữa bị Đỗ Triết dịu dàng đánh bại.
Nhưng...!5.000 tệ đến bao giờ mới trả hết, cậu thực sự không còn một xu dính túi.
"A Tá, anh muốn chăm sóc em."
Đỗ Triết khoanh lại cậu trong lòng bàn tay, trong lòng gãi gãi, nhưng nghĩ không lâu đôi tay này sẽ ôm Vương Hy đi vào sảnh cưới.
Không thể làm nũng như nữ hài tử thương tâm a.
Cậu lặng lẽ rút nó ra một lần nữa mỉm cười: "Không cần đầu.
Em không phải trẻ con.
Vì anh muốn có bảo bảo nên em sẽ bảo vệ chúng.
Em hứa với anh sẽ không chảy máu nữa.
À mà, khi nào Nhu Nhu quay lại?"
Nhiều ngày không gặp thực nhớ con bé a.
Cái gọi là ban ngày đừng nói chuyện người, ban đêm cũng đừng nói chuyện ma, trong lòng nghĩ đến chuyện này, trong hành lang vang lên tiếng khóc than khe khẽ.
Tuyệt vời, nếu nó hiệu quả như vậy, tại sao không đặt một số tiền trên trời rơi xuống?
Đỗ Triết cũng nghe thấy tiếng động, vô thức chạy ra ngoài nhìn, Nhu Nhu dẫn Vương Hy chạy về hướng này.
Con bé mở cửa, leo lên giường, ngồi trên đùi A Tá, vùi mình trong vòng tay cậu mà khóc.
Sức lực của Nhu Nhu quá lớn, con bé ngồi bệt xuống mông ép sát vào bụng cậu, đứa con trong bụng lập tức bị đánh thức, A Tá không khỏi kêu lên.
Không có thời gian quan tâm đến cơn đau trong bụng, con bé khóc nhè nhẹ đến mức luống cuống, nghĩ đến đứa con bé bỏng bị ai ức hiếp, khóc lóc thảm thiết như vậy.
"Triết ca." Vương Hy chào Đỗ Triết, mỉm cười gật đầu với A Tá lên giường.
A Tá vội vàng gật đầu, tránh ánh mắt thăm dò của cô, ôm trần, cảnh tượng này có chút giống như ăn trộm bị phát hiện.
Cậu vẫn đang nghĩ về việc đứa con gái nhỏ lại khóc như thế này, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lồng ngực lại nhói lên, đôi môi cậu lập tức tái nhợt, mím chặt môi kiềm chế
Không phải Vương Hy ức hiếp con bé sao? Hẳn là không phải.
Cô ấy thật tốt.
Vậy chuyện gì đang xảy ra thế?
Đỗ Triết hỏi rất hiểu nghi vấn của cậu: "Nhu Nhu bị làm sao vậy?"
“Trên đường, nghe nói Daddy đang ở bệnh viện, con lo lắng a.
Vương Hy chỉ vào A Tá trên giường hỏi: "Anh ấy...!là Daddy của Nhu Nhu sao?
“Ừm, làm sao vậy?” Đỗ Triết đứng bên cạnh, đưa tay ra an ủi Nhu Nhu nhưng bị con bé chặn lại.
"Anh ấy...!anh ấy nói anh ấy là người giúp việc theo giờ."
Rất tiếc, mặt người giúp đỡ, Đỗ Triết sẽ không nghĩ rằng cậu có động cơ ẩn ý mà cố tình tiếp cận Vương Hy để phá hoại mối quan hệ giữa họ.
Nhưng Nhu Nhu đã khóc quá nhiều, hầu như không có thời gian để giải thích riêng với Vương Hy, cậu chỉ vỗ nhẹ vào tấm lưng của con bé để dỗ dành và cho khóc cho đến khi con bé gục xuống uống một chút nước ấm.
“Người giúp việc?" Đỗ Triết ánh mắt ảm đạm đáp, "Không phải."
Con bé tê tâm liệt phế mà khóc một trận, các y tá đứng quây quanh mà cũng dỗ con bé, vùi mình vào vòng tay của A Tá, vừa khóc vừa trút hết cảm xúc, cậu xoa dịu thế nào cũng vô ích.
Cậu không biết Nhu Nhu nghĩ đến điều gì, con bé đột nhiên ngẩng đầu lên và hai mắt đẫm lệ, cơ thể nhỏ bé khẽ run lên vì khóc, nhìn A Tá đau khổ.
Đôi mắt bé nhỏ thật đáng thương, nước mắt của nữ nhi quả thực thương tâm a.
A Tá dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt con bé, đùa bỡn làm cho tiểu công chúa này cười lên.
Nhưng con bé đã bước ra khỏi giường với một tính cách mạnh bạo, đẩy Đỗ Triết ra khỏi cửa và khóc, "Tại sao Daddy lại ở bệnh viện, hu hu hu, người không thể chăm sóc cho Daddy, hu hu hu, con cũng không thể chăm sóc đượ.
Daddy tốt."
"Này, Nhu Nhu." A Tá giơ cánh tay của mình lên "Nhìn xem, Daddy rất khỏe không cần chăm sóc."
“Baba, con rất sợ." Nhu Nhu vừa khóc vừa đẩy Đỗ Triết ra, khóc lớn, “Con biết ba...!không thích Daddy, con liền không thích baba, con muốn Daddy, con không thích ba, Con không còn thích baba nữa.
Con muốn Daddy.
Con không muốn có baba nữa.
"
Trời ơi.
Ngay cả Nhu Nhu cũng có thể thấy rằng Đỗ Triết không thích mình.
Xấu hổ quá, đây chính là ở khoa sản a.
Cậu đang mang thai, mà baba nó lại không yêu mình.
Đây cmn là cốt truyện cẩu huyết gì thế?
Không còn mặt mũi nào ở lại đây, tìm lỗ để chui xuống quá.
Vẫn là an ủi con gái là quan trọng nhất.
Cậu cầm cậy truyền dịch đến bên cạnh Nhu Nhu, cắn răng, một tay bế con bé lên mỉm cười nói: "Nhìn xem, mấy hôm nay Nhu Nhu đã nặng rất nhiều.
Daddy vẫn còn có thể một tay ôm lấy con nha."
Cánh tay gầy guộc của cậu phút chốc nổi gân xanh, Đỗ Triết sợ cậu ôm không nổi nên bước tới giữ lấy, lại bị tiếng khóc Nhu Nhu xúc động đánh bay.
Thân hình cường tráng của baba con không cần, đáng thương thay cho người cha già tội nghiệp, đôi tay đã run rẩy.
A Tá vội vàng ngồi xuống bên giường: "Baba rất tốt, con không được nói như vậy với baba, biết không? Baba có chăm sóc cho daddy hay không cũng không ảnh hưởng đến tình yêu của baba dành cho con, hiểu không?"
Hãy nghĩ rằng Đỗ Triết đã hy sinh rất nhiều cho Nhu Nhu để bắt đầu làm bạn với cậu gây phiền phức như vậy.
"Daddy!" Nhu Nhu ôm mặt cậu khóc nức nở, "Daddy, con nhớ khi còn nhỏ chỉ có một mình Daddy, sau này mới có baba."
"Nếu baba vẫn luôn không chăm sóc người, đối với người không tốt, con liền không cần baba.
Daddy, huhuhu chúng ta liền không cần baba, không cần nữa."
Đỗ Triết không thể tan nát cõi lòng khi nghe thấy điều này, A Tá vội vàng chặn môi con bé lại.
Quả nhiên, đôi mắt của Đỗ Triết, người bị chặn ở ngoài cửa trở nên đỏ bừng, A Tá đang phân vân hai ba con bọn họ nên an ủi ai trước, Vương Hy hiểu ra liền đưa khăn giấy cẩn thận lau mặt cho anh.
Nhìn đi, lại tự mình đa tình rồi, nhân gia đều không ai cần mình đâu.
A Tá cười, cùng bộ dạng với Đỗ Triết để anh yên tâm.
Ngay sau đó, cậu ôm chặt Nhu Nhu hơn, nước mắt không thể chảy ra, quần áo bệnh viện lập tức ướt đẫm.
Giống như Nhu Nhu khi còn bé ôm con bé lắc lắc thoải mái, A Tá bên tai dỗ dành: "Nhu Nhu, Daddy và baba vì một số chuyện không thể không tách ra, nhưng không liên quan gì đến con, baba yêu con Daddy cũng yêu con.
Nhu Nhu của chúng ta là tiểu công chúa hạnh phúc nhất thế giới này."
"Còn có, con không cần baba, baba sẽ rất đau buồn a!"
"Nhu Nhu của chúng ta thân thiện đáng yêu như vậy, không thể làm cho người thương yêu con buồn, phải không?"
Đỗ Triết, người bị đuổi ở ngoài cửa, nghe những lời này liền cười khổ.
Đúng, như thế nào có thể làm như vậy với người thương yêu mình, như thế rất đau khổ?
Tác giả có điều muốn nói:
Nhìn xem, Zuozuo giỏi cỡ nào, không trách Đỗ Triết không phát hiện ra cái gì
Rourou không phải là không có lý do, con bé thực sự sợ hãi với cái bóng tâm lý của mình bởi lần cuối cùng cậu nôn ra máu.
Tui đi tìm mấy icon mặt đó muốn xỉu,
Đang làm bằng điện thoại nên không kiếm được giống mấy ????????.