Không Còn Đường Lui

Chương 65: Ngăn chặn giao dịch

《Phần 06: Ám lưu dũng động》

Trên tường gạch ánh bóng người, trên chiếc bàn ở giữa phòng bày ra đủ loại thức ăn bày trí đẹp mắt. Trong sương phòng lớn như thế, chỉ có bốn năm người, lại không có người nào lên tiếng.

Ngón tay ở trên mặt bàn theo tiết tấu gõ gõ nhẹ, một cái tay khác bưng tách lên nhấp một ngụm trà, Tạ Kiêu không chớp mắt một cái nhìn chằm chằm vào điện thoại di động của mình.

Cũng không biết đã qua bao lâu, điện thoại di động ong ong chấn động phá vỡ sự yên lặng như chết này.

“Đã cùng đến chưa?” Tiếp nhận điện thoại, trong thanh âm Tạ Kiêu hiện lên một tia khẩn trương không dễ phát giác.

“Phía bên Đại Đầu Lộc đã nhìn thấy hai người bọn họ đi dạo trung tâm thương mại, lúc trước đi theo hai người bọn họ động một chút thì vẫn là ăn ăn uống uống. Em cảm thấy có chút vấn đề, cho nên em mới trở về đi theo đắc lực của Vương Thanh là Đại Oản.” Thanh âm của Xích Long ở đầu dây bên kia không nhanh không chậm vang lên, “Em nhìn thấy nó một đường cố ý đi vào đường tắt, thì em đã biết hơn phân nửa là phán đoán không sai. Nó đi đến Bắc Lục Hoàn, nhưng khi đến nơi, lại chạy thẳng đến một tiệm internet …… Em để cho một tên mặt non mới tiến nhập vào xã đoàn đi vào dò xét, người chủ nơi đó không biết ngu thật hay là giả vờ, thật sự cho nó mở một máy.”

Tạ Kiêu nghe xong liền rơi vào trong sương mù, cau chặc mày, “Còn có phát hiện gì khác lạ không?”

Xích Long: “Có một chuyện rất kỳ quái, chính là ở trong tiệm internet này còn có một khu, nằm ở tận trong cùng, nhưng người ở quầy không cho đi vào, nói là phòng sửa chữa.”

“Ân …… xem ra bọn họ thật sự vẫn chưa muốn từ bỏ cạnh tranh thượng vị.” Trong mắt Tạ Kiêu chớp động một tia âm lãnh, “Đợi tao trở về rồi điều tra cho thật kỹ chuyện này.”

Ngày đó Vương Thanh gọi điện thoại cho Tạ Viễn Khánh, cuối cùng để cho hắn ta biết rõ rõ ràng ràng vì sao mấy lão già Bành Hiên bên kia cố ý muốn trì hoãn thời gian phân chia xã đoàn. Hồi trước hắn còn buồn bực, thế nào tiền đã muốn đưa đến tận tay mà còn có người tránh né không muốn chứ, bây giờ nghĩ lại thì ra bọn họ hẳn là thông đồng với nhau rồi.

Một đám già khốn kiếp, đều xem Tạ Kiêu hắn như một đống bùn nhão, ai cũng muốn đạp một cước?

Hắn ta cũng muốn xem một chút ai có thể cười đến cuối cùng.

Đầu ngón tay siết chặc tách trà trở nên trắng bệch, Tạ Kiêu híp mắt nghĩ ngợi, nghĩ đến gần đây việc làm ăn của thủ hạ mình rất không thuận lợi, dẫn đến vốn nợ rất nhiều, ban đầu vốn không có mấy quan tâm, nhưng hiện tại xem ra có lẽ hắn phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp.

Chợt nhớ lại một đoạn thời gian trước một nhóm đồng hương ở phía ngoài liên lạc với mình yêu cầu một nhóm hàng.

“Kiêu ca, có cần đánh động một trận diệt sạch một ổ bọn nó?” Thấy Tạ Kiêu nửa ngày không nói lời nào, Xích Long không nhịn được hỏi.

“Không thể ép bọn nó nữa …… chuyện trước kia thì có Tạ lão gia tử giúp đỡ, lúc này Vương Thanh lại nhịn không được thọt đến xã đoàn bên kia, trái lại không chịu bỏ cuộc. Bây giờ chúng ta nắm giữ vị trí thượng vị cũng xem như chín mười phần ổn …… không cần vội.” Tạ Kiêu buông xuống tách trà trong tay, sờ sờ cằm, “Phó Thành chuyên mua bán hàng đường thủy ở khu đông …… tao nhớ mày cùng thủ hạ của tên đó có quen biết?”

Xích Long: “Phải, vốn dĩ A Đồ chính là cùng em lẫn vào đường này.”

“Quan hệ như thế nào?”

“Em cùng cậu ta rất thân, bất quá nghe nói hiện tại cậu cùng Phó Thành gây rắc rối có chút cương, không phục Phó Thành nữa, ” Xích Long nghi ngờ nói, “Kiêu ca anh đây là muốn mua hàng đường thủy?”

Tạ Kiêu nghe vậy lập tức lên tiếng mắng, “Mua hàng đường thủy có thể mẹ nó kiếm được bao nhiêu tiền chứ ! Đầu óc mày có vấn đề hay là đầu óc tao có vấn đề ? ! ”

Xích Long tự biết đã chọc giận hắn, cũng không lên tiếng nữa.

“Không phục Phó Thành cũng vừa đúng lúc, nghĩ biện pháp đút cho nó một số tiền, để cho nó làm giúp chút chuyện.”

“Anh cứ nói.”

“Tao muốn lợi dụng tên này trên tay Phó Thành tính kế, đem tất cả bột sữa trong lon đang muốn vận chuyển đến F thị toàn bộ đều đổi thành bột K, ở bên kia đã có người của mình tiếp ứng, chỉ là bên này phải cần người giúp đỡ một chút. Tao không tính để cho Phó Thành biết, chỉ cần để cho thuộc hạ của hắn để người của chúng ta đi vào, mở một con mắt nhắm một con mắt là được.”

Xích Long ở đầu điện thoại bên kia hiển nhiên có chút khổ sở, “Kiêu ca, chuyện này làm không tốt lắm a ……”

“Không được thì đút nhiều tiền thêm một chút thôi sao ? Mày mau sớm đi nói chuyện đi.”

Điện thoại vừa cúp, Xích Long ngồi trên xe lung tung xoa tóc, một hồi lâu, lại mở lên điện thoại, hẹn La Đồ buổi tối cùng ăn một bữa cơm.

//

Tại một nhà hàng thịt nướng bên cạnh khu bắc, sinh ý ban đêm vô cùng thịnh vượng.

“Long ca, chuyện này là anh nói giỡn em sao ……” Nghe xong một đống lời nói của Xích Long, La Đồ cầm cây xiêng thịt nướng trong tay, khóe miệng mếu máo, trong ánh mắt ánh lên sự cầu tình không che giấu được.

Gã ta hiển nhiên không muốn bỏ qua một cơ hội kiếm sống, nhưng phương diện cần phải thận trọng suy tính vẫn còn quá nhiều quá nhiều, gã đang đợi một câu trả lời đủ để gã hài lòng.

Xích Long nhai một miệng thịt, nhẹ giọng thương lượng: “Còn nói thế nào nữa, tôi cũng không thể nào hại cậu đúng không? Ngoài một phần dành riêng cho cậu ra, còn sẽ có tăng thêm, để cho cậu phân chia cho các thủ lĩnh bên kia. Cậu chỉ cần để người của chúng ta đi vào, chuyện khác đều không cần quan tâm. Chúng ta tráo đổi cũng không nhiều, chỉ cần cái đó chuyển vào được trong F thị là được, ở F thị cũng đã có người tiếp ứng. Tấm ngân phiếu này đưa đến trước mắt cậu rồi, thế nào mà cậu còn do do dự dự a.”

Xích Long vừa kích gã, vừa quơ quơ lon bia trong tay muốn cùng cạn chén. La Đồ cầm lon bia đụng một cái, không có gì biểu lộ, giống như là đang suy tư.

“Chuyện này nếu bị tên họ Phó biết được, cũng không tính là việc nhỏ.”

“Nếu như cậu trận này chịu giúp Kiêu ca một phen, đợi đến lúc Kiêu ca ngồi lên thượng vị Khánh Dư, tôi sẽ đi đòi cho cậu một phần chỗ tốt. Với quan hệ này của hai chúng ta, việc này còn không nể mặt mũi sao?”

……

Con người Xích Long bình thường thanh thanh lãnh lãnh, thật sự đến thời điểm làm thuyết khách, thì cũng trở thành một bộ lôi kéo. Mấy chén rượu uống xuống bụng, đầu nóng lên cộng thêm lợi ích thúc đẩy, La Đồ thật sự vỗ đùi đáp ứng làm chuyện này.

Kết quả đống hàng này còn chưa thể cho được Tạ Kiêu lợi tức cuồn cuộn, thì đã có chuyện xảy ra rồi.

Thiên tính vạn tính, La Đồ cũng không nghĩ đến lão hồ ly Phó Thành kia đã cài người ở bên cạnh gã, còn là một gương mặt vô cùng quen thuộc đi theo mình sắp gần hai năm. Nghĩ đến Phó Thành đã sớm phát hiện La Đồ đối với hắn ta có chỗ không đúng, sinh ra hai tâm, nhưng dù sao cũng là thủ hạ của mình, cộng thêm trong tay hắn ta cũng đang nắm giữ hàng, không thể nhất thời nửa lúc tùy tiện mượn cớ là có thể đá đi. Cho nên hắn đối với La Đồ là vừa dùng, cũng vừa phòng.

Ngày đó, La Đồ mang theo người của Tạ Kiêu đi xuống kho hàng dưới lòng đất, Xích Long luôn luôn giữ ma túy ở bên người, tự nhiên cũng sẽ đi theo. La Đồ tự mình cũng chỉ dẫn theo ba người đáng tin, giúp một tay mở cửa.

Trong đó có một người Phó Thành an bài ở bên cạnh gã chính là Tiểu Ngũ.

Khánh Dư ở trên đạo cũng là đứng hàng đầu, đứng đầu là Tạ Viễn Khánh, đi xuống là hai thuộc hạ đắc lực của ông ta là Vương Thanh và Tạ Kiêu, thủ hạ của Tạ Kiêu cừ khôi nhất có bản lĩnh nhất, không thể không nói đến Xích Long.

Lẫn vào cùng tồn tại trên con đường này, sớm muộn khó tránh khỏi giao nhau. Thường xuyên qua lại, cho dù không phải là tâm phúc lúc trước bên cạnh lão đại, nối tiếp đi theo, cũng có thể nhận diện được một chút mặt mũi. Còn không đề cập đến Tiểu Ngũ này từ lúc mười mấy tuổi thì đã bắt đầu lẫn vào con đường lừa gạt, tất nhiên nhận thức được Xích Long.

Lúc ở kho hàng dưới đất ngay xã đoàn của mình nhìn thấy Xích Long, cậu ta đã cảm thấy có vấn đề. Trùng hợp lúc này điện thoại di động nhận được một tin nhắn rác, âm báo linh vang, cậu ta giả bộ liếc nhìn điện thoại di động, cùng hai anh em đứng giữ cửa khác nói rằng bạn gái cùng cậu ta nháo tính khí, muốn cậu ta trả lời điện thoại.

Con người Tiểu Ngũ này bình thường đặc biệt biết điều, cùng với các anh em bên cạnh đều vô cùng tốt. Hai người hai mắt thấy xung quanh cũng không có dị động gì, hướng Tiểu Ngũ mập mờ cười cười, cả hai nhìn nhau rồi gật đầu thuận ý, Tiểu Ngũ cũng vội vàng rời đi về một hướng, dần dần tránh khỏi tầm mắt của hai người.

Kho hàng dưới đất có một cửa sau không thường dùng tới, ổ. khóa cùng với cửa trước là giống nhau, La Đồ vì thấy cậu ta bình thường đều đến kiểm tra phương tiện hàng, nên làm cho cậu ta thêm một cái chìa khóa.

Lúc này, cậu ta đang lặng lẽ cất bước, đi về phía cửa sau.

Vào trong kho hàng, mơ hồ nghe được tiếng người, theo phương hướng của âm thanh, cậu ta tiến lại gần chút, toàn bộ thân thể núp ở phía sau một cây lập trụ to lớn, chỉ ló đầu ra một ít liếc mắt nhìn về phía ngoài, không khỏi có chút trố mắt nghẹn lời.

Xích Long cùng với mấy người gã mang tới đang đem một ít bột màu trắng đổ vào trong lon bột sữa !

Kết hợp với việc Xích Long làm thủ hạ ở bên Tạ Kiêu, Tiểu Ngũ rất tự nhiên liên tưởng đến gã là đang dùng bột K tráo đổi với bột sữa. Bên này Phó Thành cùng với bên trên có đả thông chút quan hệ, bình thường nếu một số hàng thủy bị bắt lại thì cùng lắm có thể đút lót một ít tiền, nếu như bị người phát hiện ra bọn họ mang theo chính là bột K, hậu quả kia thật là tuy nhỏ mà lớn.

Tiểu Ngũ hung hăng trừng mắt La Đồ, lặng lẽ lấy điện thoại di động ra quay lại một màn này.

Đợi những người kia làm xong hết thảy, lần nữa dọn xong hàng hóa, lập tức vội vội vàng vàng rời khỏi kho hàng. Tiểu Ngũ mắt thấy bọn họ chân trước mới vừa đi, cậu ta chân sau lập tức chạy lên trước, chụp hình bột trắng nằm trong mấy khe hở của mấy thùng hàng, hơn nữa còn ghi nhớ vị trí sắp đặt của mấy thùng hàng, rồi từ cửa sau chạy như bay ra ngoài, lo sợ La Đồ nhận ra được gì.

La Đồ dĩ nhiên là tiến đến phía trên trước một bước, hướng hai người nọ hỏi về Tiểu Ngũ, hai người cũng rất trượng nghĩa nói Tiểu Ngũ đau bụng, tìm một nơi đi giải quyết.

La Đồ cũng không có suy nghĩ nhiều. Lúc Tiểu Ngũ trở lại, tiếp nhận ánh mắt yên tâm của hai người kia, cũng thở phào nhẹ nhỏm.

Đêm đó, Tiểu Ngũ theo La Đồ đi đến mấy địa bàn kiển tra sổ sách. La Đồ luôn cùng cậu ta chung một chỗ, mấy người bận rộn không thể tách rời, khiến cho cậu ta vẫn luôn không tìm được cơ hội để liên lạc với Phó Thành. Mãi tận cho đến sáng sớm ngày thứ hai, cậu ta mới cùng La Đồ mỗi người một ngả.

Mà đống hàng kia lại trùng hợp ngay tại buổi tối hôm đó đã được vận chuyển đến F thị, khi Tiểu Ngũ thông báo được cho Phó Thành, hàng đã ở trên đường.

Duy nhất kịp thời chính là cầu nguyện cho đống hàng kia không thể xảy đến chuyện không may, đợi đến khi tới nơi, sẽ phái người ở F thị đi ngăn lại nhóm giao dịch này.

- Hoàn chương 65 -