Khi không thấy bọn Bạch Linh đâu thì mấy người Đức Bình cũng đi tìm dáo dác. Tuy nhiên điện cho ai cũng bị thuê bao máy bận. Đức Bình là người thông minh nên biết ngay có gì đó không ổn, liền chạy đi đâu đó một lúc. Một lúc sau thì một đám người nữa cũng kéo nhau đi hỗ trợ tìm Bạch Linh với Hải Đăng, có cả Khải Hoàng nữa. Tìm một hồi lâu mà không thấy, mọi người lại không được phép đi quá xa nếu không bị thất lạc sẽ rất khó chịu trách nhiệm, thế là chỉ còn mấy người Đức Bình đi tìm. Hải Đăng ở dưới dần nghe thấy tiếng gọi thì chú ý lắng nghe hơn. Cuối cùng cũng tìm thấy nhau, bọn Đức Bình kéo Hải Đăng với Bạch Linh lên. - Rốt cuộc thì hai người bị làm sao thế?- Đức Bình chau mày hỏi. - Cái đó...- Hải Đăng nhìn sang Bạch Linh đang run run vì lạnh, biểu cảm có chút cứng đờ khi nhắc đến việc này. Khải Hoàng nhìn thấy Bạch Linh thì thấy vô cùng đau lòng, cả người nhìn lấm lem lại còn có mấy vết xước. Khải Hoàng bước lại gần Bạch Linh. - Em có sao không?- Khải Hoàng nhẹ nhàng hỏi. Bạch Linh đang cúi đầu liền lắc lắc, cả người khép nép co rúm lại, có chút ám ảnh lời nói của Ảnh Thiên. Mặc dù Bạch Linh không phải vì thế mà sợ, những vẫn sẽ có phản xạ nhất định. Khải Hoàng cởi áo khoác ra định choàng thêm lên người Bạch Linh thì Hải Đăng đã nhanh tay gạt ra, nhìn Khải Hoàng không thiện cảm. - Cậu là có ý gì?- Khải Hoàng nhăn mày. - Tôi nghĩ anh nên quản lại mấy chuyện đào hoa của mình, tránh gây phiền hà cho người khác. - Cậu thì khác gì?- Khải Hoàng xông vào nắm cổ áo Hải Đăng.- Đào hoa của cậu cũng đâu có kém tôi. Hai người đứng sát nắm áo nhau, Bạch Linh vội ngăn lại, đứng chen ở giữa. - Hai người làm gì vậy, sao lại gây gổ nhau.- Bạch Linh khổ sở giữ lấy hai người họ. Sau đó bị bước hụt một cái suýt ngã nhào. Hải Đăng và Khải Hoàng đều nhanh tay bắt lấy tay Bạch Linh. Bạch Linh hơi rụt tay phía Khải Hoàng lại như bản năng, mắt hơi chấn động. Khải Hoàng sững lại bỏ tay Bạch Linh ra. Hải Đăng liền kéo Bạch Linh lại, lại vác Bạch Linh lên vai bước đi. Khải Hoàng có chút thẫn thờ nhìn theo. Tại sao luôn là cậu bé kia tìm thấy Bạch Linh trước. Rõ ràng bản thân thích Bạch Linh nhiều hơn, nhưng lại luôn đến chậm hơn so với cậu ấy. Rõ ràng bản thân là biết Bạch Linh cũng thích cậu bé kia, nhưng lại không ngừng muốn lại gần Bạch Linh. Khải Hoàng có chút đau đầu. Vốn trước đây con gái theo mình đếm không xuể, giờ muốn theo đuổi một người con gái thì người ấy lại đã có bóng hình người khác trong lòng. Thật sự là bất lực mà. Vì mọi chuyện Bạch Linh cũng không muốn làm to nên không nói gì ra ngoài, mọi người đều không biết việc gì đã xảy ra. Chả mấy chốc mà kì kiểm tra hoàn thành, đội Bạch Linh xuất sắc xếp thứ hai, sau mỗi đội của Hải Đăng và Đức Bình. Cũng vì thế mà hai đội được ghép đi cùng xe loại xịn sò, xếp hạng thấp dần là những xe cũng có chất lượng kém dần. Bạch Linh đoán ngay là sẽ có cảnh Minh Lam lẽo đẽo bám theo Hải Đăng, quả nhiên không sai. Bạch Linh day day trán bất lực, sau hôm đấy cũng không nhìn mặt Minh Lam nữa, thật sự không muốn đụng mặt một tý nào. Minh Lam mè nheo kéo tay đòi Hải Đăng ngồi cùng, Bạch Linh cáu quá lấy cái mũ che mặt lại, lấy tai nghe ra nhét vào tai, bật bài nhạc mức to gần nhất lên để không phải nghe, mắt thiu thiu lơ mơ như muốn ngủ ra đấy. Đột nhiên có một cánh tay giật dây tai nghe của Bạch Linh xuống. Bạch Linh vừa định chửi bậy một câu thì thấy Hải Đăng ngồi đó, tay cầm một tai để để vào tai mình. Sau đó cũng giả vờ nhắm mắt ngủ. Bạch Linh có thể nghẽ rõ mồn một sự ghen ghét cộng khó chịu của Minh Lam. Cuối cùng bánh xe cũng lăn, mấy ngày này bị vận động tối đa nên Bạch Linh rất mệt, ngủ như chưa từng được ngủ. Hải Đăng thì ngồi yên xem cái gì đấy trên điện thoại, tay để ghế vào cửa kính để Bạch Linh không bị va vào kính. Bạch Linh lắc lắc đầu, sau đó ngả hẳn về phía vai của Hải Đăng, dựa vào đấy ngủ ngon lành. Hải Đăng liền đổi tay giữ cho đầu Bạch Linh không bị va lung tung. Một cảnh xe buýt khiến vài người không vui cho lắm. Hải Đăng mỉm cười vô cùng thư sinh nhìn Bạch Linh. Đúng là vất đâu cũng ngủ ngược. Haizzz. Sau này bản thân nên đi cùng người này đi xe buýt. Khung cảnh quả nhiên vô cùng đầy tim tứ tung. Có một người đã đến với thanh xuân của Hải Đăng vô cùng khó hiểu. Đột nhiên máy Hải Đăng có điện thoại, cậu liền lấy máy lên. Không biết nói về vấn đề gì, chỉ thấy cậu nhíu mày khá sâu, có lẽ không được cụp lắm. Hải Đăng gắt lên một câu rồi cụp mắt, thần sắc lộ ra sự mệt mỏi vô cùng. Cuộc đời này rốt cuộc vẫn luôn chèn ép người ta như vậy, con người chúng ta lại phải tự tạo ra cuộc sống cho mình thôi... Các độc giả thân mến, nếu thấy hay thì Like và Vote ủng hộ mình có thêm động lực nha. Yêu cả nhà!!! <3333