Editor: Nguyetmai
Nơi duy nhất dưới đáy bồn xăng không được chiếu sáng chính là ngay phía dưới lồng sắt có chứa con rối. Bởi vì lồng sắt được treo ở vị trí ngay sát trần nhà, cho nên cái bóng nó chiếu xuống khá lớn, nhưng tới đáy bồn, cái bóng này cũng chỉ còn lại kích cỡ trung bình thôi.
Sau khi Phong Bất Giác ngắm chuẩn đại khái vị trí nhảy xuống, cảm giác lúc đầu chỉ là nhiệt độ nước khá thấp làm cho sống lưng anh run lên theo bản năng, sau đó là tiếng lục cục khi lỗ tai bị xăng rót vào và cảm giác khó chịu. Anh dùng tay bịt mũi và mím chặt miệng, chắc là tạm thời không cần lo khoang miệng và hệ thống hô hấp bị tổn thương. Có điều, dù anh cố gắng nhắm chặt hai mắt, nhưng ở chỗ khe hở mi mắt vẫn cảm thấy một thứ cảm giác thiêu đốt.
Chỉ có hai việc anh phải làm. Thứ nhất là việc mà anh buộc phải hoàn thành, hơn nữa còn có độ khó nhất định, đó chính là tìm được liều thuốc. Thứ hai, chính là với tiền đề tìm được liều thuốc, vứt bỏ bản năng tìm đường sống sót, nhanh chóng để bản thân chết chìm.
Nếu như không hoàn thành việc thứ nhất, anh sẽ không thể nhận được lọ thuốc này. Do đó, trong một phút nín thở hoạt động dưới đáy hồ, tuyệt đối không được xảy ra sơ sót.
Rất nhanh, Phong Bất Giác trầm mình xuống dưới đáy. Anh nhảy xuống với tư thế đứng, nhưng trong quá trình chìm xuống, trọng tâm của cơ thể làm cho phần đầu dần nghiêng về phía trước, cho nên dường như anh tiếp xúc đáy bồn với tư thế của ORZ*. May là anh vẫn còn một tay để có thể chống đỡ một lúc, không thì hai bộ phận đầu gối và mặt đã chạm đất rồi.
(*) Tư thế quỳ chống hai tay xuống đất giống OTL vậy.
[Cập nhật tiến độ nhiệm vụ chính]
[Tìm kiếm liều thuốc hóa học (2/4)]
Khi tay vừa mới sờ đến đáy bồn, Phong Bất Giác đã nghe thấy nhắc nhở hệ thống, đồng thời lọ thuốc xuất hiện trong tay anh. Lần này, thứ anh lấy được là [Liều thuốc hóa học không rõ thành phần (D)]
"Tình huống gì vậy? Nhân phẩm bùng nổ à?" Trong lòng Phong Bất Giác lấy làm lạ: Với nhân phẩm của mình, mà lại có thể một tay ấn vào điểm FLAG có vật phẩm trong khi đang chìm xuống đáy bồn xăng?
Cùng lúc đó, ở trong lồng sắt ở trên trần căn phòng.
Mặt con rối Billy hơi lệch xuống dưới, trong mắt nó dường như có một tia sáng vụt qua.
Roạt một tiếng.
Tiếng xăng ào ào văng tung tóe khắp nơi vang lên.
Một bóng người lờ mờ xuyên qua ánh đỏ, nhảy ra khỏi bề mặt xăng trước khi mặt sàn khép lại. Phong Bất Giác khởi động Thuật linh thức tụ thân, dùng một luồng sức mạnh thuần túy dưới đáy bồn, đạp đất bắn ngược lên trên, dễ dàng đột phá khỏi sức cản của chất lỏng, lên đến giữa không trung. Độ cao mà anh đạt được, vừa đủ để dùng tay tóm lấy lồng sắt có con rối.
Phong Bất Giác dùng đồng thời cả hai tay, nhanh chóng trèo lên, cả người anh tới bên lồng sắt, làm tư thế ngồi xuống, mũi chân đã đặt cố định trong khe hở giữa các song sắt của chiếc lồng.
"Bây giờ xem ra... Có thể tiết kiệm được một huân chương, và thời gian bắt đầu từ điểm đầu hành lang chạy tới đây rồi." Phong Bất Giác vừa nói, vừa vuốt tóc về phía sau, mạnh mẽ vuốt mặt một cái.
Anh mở to mắt, hai đồng tử đã sung huyết, ánh mắt nhìn có vẻ khá là khủng khiếp. Anh nghiêng đầu sang hai bên trái phải mỗi bên một lần, để xăng ở trong tai chảy ra ngoài, rồi nói: "Ông anh à, cái lồng của anh mở ra thế nào nhỉ?"
Thật ra đây không phải là vấn đề, bởi vì khi Phong Bất Giác cất tiếng hỏi, đồng thời một tay anh đã rút cờ-lê trong balo ra. Có điều anh không dám dùng nó để đập, ngộ nhỡ tiếp xúc kim loại sẽ tóe ra tia lửa, cả người anh sẽ bị xăng thiêu cháy. Anh dùng cờ-lê kẹp chặt khóa của lồng sắt, dùng sức bẻ khóa.
Bên trên cái lồng này chỉ có một sợi dây sắt để buộc lại, chứ không phải bốn sợi dây. Cho nên khi Phong Bất Giác bò lên trên là nó đã bắt đầu đung đưa, bây giờ nó càng chuyển động qua lại trong không trung giống như xích đu vậy.
Trong tình thế này, Phong Bất Giác vẫn bình tĩnh bẻ khóa lồng sắt. Anh thò tay vào trong lồng, kéo con rối Billy ra ngoài như kéo một đống rác rưởi.
Trong suốt quá trình này, con rối này không hề có bất cứ hành động chống cự nào, cho người ta cảm giác, năng lực chiến đấu của Billy chỉ bằng... Ừm, một con rối mà thôi.
Rõ ràng, Billy không phải thú máy cũng không phải con rối chiến đấu, nó còn chẳng có nổi một cái mũi có thể biến dài ra, cùng lắm cũng chỉ biết quay băng ghi hình, đạp xe ba bánh thôi. Có lẽ, nó có kỹ năng kiểu như chế tạo mật thất tử vong, nhưng mấy chuyện như đánh người, e là không nằm trong phạm vi năng lực của nó.
"Thật dễ dàng..." Sau khi Phong Bất Giác bắt được con rối, anh vốn cho rằng sẽ có nhắc nhở hệ thống nào đó, nhưng không có. Anh thử bỏ con rối vào balo, nhưng lúc này hệ thống lại nhắc nhở anh: [Lưu giữ thất bại, bạn chưa có quyền kiểm soát hoàn toàn thể sinh mạng này, hoặc thể sinh mạng này không được phép bỏ vào balo.]
Vì con rối mà anh đang cầm trên tay có thể phản kháng bất cứ lúc nào, nên Phong Bất Giác thận trọng chờ sau khi mặt sàn khép lại hoàn toàn mới nhảy từ trên xuống. Lúc này, mức độ đung đưa của lồng sắt cũng dần chậm lại, cho nên Phong Bất Giác tiếp đất khá ổn.
Thuật linh thức tụ thân kích hoạt chỉ trong nháy mắt, Phong Bất Giác đã giải trừ ngay sau khi tóm được lồng sắt, cho nên không tiêu hao nhiều giá trị HP. Có điều, vẫn chưa loại bỏ được hết ảnh hưởng mà đống xăng kia đem lại. Lúc này anh chỉ cảm thấy đôi mắt đau đớn như bỏng ớt, trong lỗ mũi toàn là mùi xăng, toàn thân sũng nước thì không nói, quần áo chưa sạch máu đen lại còn ướt sũng dính nhẹp trên người, cũng đem lại cảm giác tương đối khó chịu.
Nhưng Phong Bất Giác... Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, anh là một người có sức chịu đựng rất cao. Sự khó chịu ở mức độ này cơ bản chẳng là gì. Anh xông ra khỏi cửa như thể không có chuyện gì, một tay cắp con rối, chạy điên cuồng về phía điểm cuối hành lang.
Thời gian tiêu tốn cho trò chơi lấy thuốc dưới đáy bồn xăng này ngắn hơn tưởng tượng. Cho dù là việc tìm thấy liều thuốc, hay là bắt được con rối Billy cũng đều thuận lợi ngoài sức tưởng tượng. Có điều, độ dài nửa đoạn sau của hành lang thứ tư khá là troll người ta, chạy gần mười phút mới hết.
Nhưng cũng vừa khéo khớp với tám mươi phút mà Billy nói... Phong Bất Giác tốn mười tám phút, từ hành lang thứ tư đến nhà giam ở điểm cuối.
"Nè! Ta bắt phạm nhân cho ngươi rồi, đưa đồ cho ta!" Phong Bất Giác chạy ra khỏi hành lang, vừa hét vừa đi đến chỗ Rabbit.
Rabbit ngồi phía sau chiếc bàn đọc sách, liếc mắt nhìn anh, rồi lại nhìn Billy: "Ồ! Kẻ lữ hành của dị giới, vậy mà ngươi đã bắt được Billy rồi sao! Ha ha!" Rabbit cười nói: "Quá tốt rồi!"
"Đừng tào lao, một tay giao con rối, một tay giao hàng." Phong Bất Giác nói rồi ấn Billy trên bàn.
"Tuy không biết tại sao ngươi lại tặng ta người mà ta muốn bắt, nhưng..." Rabbit nhún vai, vuốt cái ria nhỏ của mình, lấy ra một lọ thuốc từ trong ngăn kéo, chuyển cho Phong Bất Giác và nói: "Nếu như ngươi đã bắt đến đây rồi, thì như ngươi nói, một tay giao..."
"Sao ngươi biết thứ ta cần là liều thuốc?" Phong Bất Giác đưa ra câu hỏi này, đồng thời đoạt lấy vật phẩm nhiệm vụ, và đút vào balo với tốc độ nhanh như chớp, và thuận thế rút ra [Súng cầm tay một phát chết luôn].
"Nè... Là ngươi hỏi ta muốn..." Sắc mặt Rabbit thay đổi rõ rệt, trả lời cũng ấp a ấp úng.
"Hỏi ngươi muốn gì? Chứ ta không nhắc đến hai chữ liều thuốc, ta nói là "đồ"..." Khóe miệng Phong Bất Giác xuất hiện nụ cười khẩy, ngắm thẳng vào mặt thỏ của Rabbit và bắn một phát súng.