Kiều Hoa

Chương 13: Cưỡi ngựa

Edit: Thổ Đậu

Beta: Cải Trắng

Thưởng Ngọc Hiên.

“Ai da …… Đau quá!” Khương Nguyệt cau mày, lông mi mỏng dính nước mắt trong suốt, miệng nhỏ hồng hào hơi dẩu lên, bộ dạng trông đáng thương vô cùng.

Tiết ma ma rất đau lòng khi thấy dáng vẻ này của tiểu thư nhà mình nhưng động tác tay vẫn không dừng lại, dỗ dành: “Khối u này phải xoa mới mau khỏi được, tiểu thư tạm chịu đau một chút nhé?”

Khương Nguyệt cắn môi, khoé mắt ẩm ướt, không phàn nàn gì, ngoan ngoãn ngồi yên để Tiết ma ma xoa. Mới vừa rồi, trên xe ngựa xảy ra một trận xóc nảy kịch liệt, đầu nàng không cẩn thận va phải thành xe, đau đớn vô cùng. Ở trước mặt Sở Thận, nàng còn chịu đựng nhưng về đến thưởng Ngọc Hiên lại nhịn không nổi nữa. Nàng giơ tay nhỏ chạm nhẹ vào, đôi mắt ngấn lệ.

Có điều, Sở Thận đã đồng ý dạy nàng cưỡi ngựa. Coi như nàng trong cái rủi có cái may đi. Khương Nguyệt vui vẻ cong cong môi, khuôn mặt đỏ bừng, thấy đầu không còn đau lắm. 

Lục Châu đứng bên nhìn tiểu thư lúc vui lúc buồn trông rất buồn cười, liền chớp mắt trêu ghẹo: “Lúc nãy sao tiểu thư không nói cho vương gia? Nếu vương gia biết. hẳn sẽ rất đau lòng.” Hiện giờ quan hệ của vương gia và tiểu thư thân thiết hơn, còn nói muốn đích thân dạy tiểu thư cưỡi ngựa. Đây chính là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống.

Lục Châu chỉ hi vọng tiểu thư nhà mình mau trưởng thành, sớm ngày xuất giá thành Đoan vương phi, sau đó sinh một tiểu thế tử mập mạp trắng trẻo. Dung mạo của vương gia và tiểu thư đều xuất chúng, tiểu thế tử được sinh ra chắc chắn sẽ là một đứa bé thông minh có nhan sắc nghịch thiên.

Dứt lời, Khương Nguyệt trừng mắt, bĩu môi giận dỗi nói: “Lắm miệng.” Lúc sau,  đôi mắt to khẽ di chuyển, nàng nghĩ: Sở Thận đau lòng cho nàng lúc nào? Hắn luôn lạnh như băng với nàng. Chẳng qua… nàng nhớ lại việc xe ngựa bị xóc nảy, Sở Thận ôm nàng vào ngực, rõ ràng rất lo lắng. 

Khương Nguyệt cảm nhận được tim mình đập “thình thịch” vô cùng lợi hại. Khoang mũi nàng ngập tràn mùi hương mát lạnh dễ chịu của hắn. Khuôn mặt nàng nóng lên, đầu óc trống rỗng. 

Dáng vẻ nàng khi đó khẳng định là rất ngốc.

… Cũng không biết Sở Thận có ghét bỏ nàng không?

Hắn là nam nhân, sức lực lớn là lẽ đương nhiên. Ban nãy bị hắn siết chặt trong lòng, nàng thấy cơ thể mình như bị hắn chia làm đôi, giờ còn hơi ê ẩm. 

Tối đến tắm rửa, Khương Nguyệt nhìn vết hồng nhợt nhạt trên cánh tay mình, lòng thầm nghĩ: Sức lực của Sở Thận cũng quá lớn đi? 

Lục Châu, Bích Tỳ thấy thế chỉ cho rằng lúc ở trên xe xóc nảy gây ra, vội lấy cao tuyết bôi lên da nàng. Da của Khương Nguyệt vốn mịn màng nên luôn dự trữ sẵn loại thuốc này. 

Tắm gội xong, Khương Nguyệt vận váy lụa mỏng màu vàng cam thêu hoa lan, tuỳ ý để Lục Châu chải tóc cho mình, ôm Tiểu Bảo chơi đùa. Khương Nguyệt há miệng, cắn miếng bánh hoa hồng do Bích Tỳ mang đến, bánh hoa hồng thơm dịu ngon miệng. Hương thơm vương mãi trong miệng khiến tâm tình nàng trở nên tốt hơn. Sau đó, nàng uống một cốc sữa bò nóng rồi mơ màng đi ngủ.

Trong mơ, Khương Nguyệt thấy mình mặc bộ quần áo gọn gàng, cưỡi trên lưng một con tuấn mã phi nước đại trên đồng cỏ. Nàng phát hiện bên cạnh còn có người mặc áo choàng gấm màu trắng ngà, nhìn nàng và nở nụ cười thật tươi. Phía sau hắn là ánh nắng rực rỡ buổi sáng sớm.

Đó là Sở Thận.

… không lạnh lùng như trước mà mỉm cười dịu dàng.

*

Hôm sau, Khương Nguyệt sai Lục Châu, Bích Tỳ chuẩn bị trang phục cưỡi ngựa. Tuy Sở Thận đã đồng ý dạy nhưng vẫn chưa có ngày cụ thể, nàng chỉ mong hắn sớm có thời gian rảnh. Khương Nguyệt nhìn mấy bộ trang phục cưỡi ngựa tinh xảo trên giường, nhớ tới bộ dáng tiêu sái của Tuyên Ninh công chúa hôm trước, vì vậy liền mặc bộ mình thích nhất vào rồi sai Bích Tỳ chải tóc cho mình.

Thân là con gái, đương nhiên sẽ thích những bộ xiêm y lộng lẫy cùng trang sức tinh xảo. Bình thường ở sơn trang, nàng rảnh rỗi không có việc gì làm sẽ trang điểm cho mình trông thật xinh đẹp, nhưng chưa từng thử loại trang phục này.

“Dáng tiểu thư đẹp, mặc cái gì cũng dễ nhìn.” Lục Châu cười nói.

Thiếu nữ trong gương có khuôn mặt nhỏ nhắn, lông mày lá liễu đen như mực, mắt to sáng trông rất ngây thơ, khiến người ta không kìm được mà muốn trêu chọc. Khương Nguyệt giương cao khoé miệng, vui mừng nói: “Hôm qua ta gặp được Tuyên Ninh công chúa. Quả là một mĩ nhân xinh đẹp có khí chất.” 

Nàng cảm thấy mình hơi yếu đuối, vóc dáng lại thấp bé.

Khương Nguyệt chống cằm buồn rầu: Nếu cao thêm một chút thì tốt rồi. 

Nương nói nàng đang trong tuổi dậy thì, chỉ cần uống nhiều sữa đu đủ, rồi trước khi đi ngủ cũng phải uống sữa bò nóng, thân thể sẽ cao lên rất nhanh. Nàng kiên trì uống hơn một năm đến phát ngán  nhưng vì vóc dáng cao ráo, mỗi ngày đều kiên trì.

Có điều… hình như chẳng có tí hiệu quả nào. Khương Nguyệt dời mắt xuống phía dưới, nhìn phần phồng lên trước ngực mình, nơi này… làm sao lại lớn hơn một chút rồi. Mặt Khương Nguyệt đỏ bừng. Càng lớn thì mỗi lần nhảy dây, nàng lại thấy không thoải mái.

Mấy ngày này vì học cưỡi ngựa mà Khương Nguyệt chuẩn bị rất tốt nhưng lại không thấy Sở Thận đâu. Trước giờ nàng không quan tâm Sở Thận làm gì, chỉ biết hắn rất bận, có đôi khi trời đã khuya mới về vương phủ. Lần này ở sơn trang mười ngày, chỉ sợ việc bị trì hoãn. Tuy trong lòng Khương Nguyệt có chút mất mát nhưng chính sự mới là quan trọng nhất.

Khương Nguyệt ngày ngày chờ đợi, cứ như vậy thấm thoắt đã qua nửa tháng, một chút động tĩnh Sở Thận cũng không có. Khương Nguyệt lúc này mới nghĩ đến: Không phải hắn đã quên đấy chứ?

Tuy đang luyện viết nhưng nghĩ đến đây,  Khương Nguyệt nhăn mày, bế Tiểu Bảo lên, mất mát cúi đầu. Tiểu Bảo biết tâm trạng chủ nhân không tốt thì lại gần liếm liếm mu bàn tay nàng. Khương Nguyệt nghĩ: Sở Thận bận rộn như vậy, rất có thể không để ý tới chuyện này, bằng không cũng sẽ không có một chút động tĩnh nào. Lúc trước nàng không ôm hy vọng gì nhiều, chỉ nghĩ Sở Thận tuyệt đối sẽ không chịu, nhưng kết quả lại nằm ngoài dự đoán… hắn đồng ý với nàng, còn muốn đích thân dạy nàng.

Cứ như thế, niềm vui sướng của nàng át nỗi lo.

Nhưng bây giờ…

“Tiểu thư đừng buồn. Nô tì nghe Thường Tả nói công vụ đã quấn lấy vương gia nhiều ngày. Chờ đến khi mọi việc xong xuôi, chắc chắn vương gia sẽ mang tiểu thư ra ngoài cưỡi ngựa.” Lục Châu hơi lo lắng. Nhìn tiểu thư ngày nào cũng uể oải thiếu sức sống, luôn luôn hướng về phía cửa sổ mà nhìn… mỗi lần nhìn lại thêm một lần thất vọng.

Khương Nguyệt vuốt lông Tiểu Bảo đang nằm trong ngực mình, không vui lẩm bẩm: “Chắc chắn hắn đã quên.”

“Tiểu thư…”

“Trước giờ, nương luôn đồng ý với ta mọi chuyện, nhưng hắn thì không. Hứa mà không thực hiện, nhất định đã đổi ý.”

Lục Châu còn muốn nói gì đó, bỗng kinh hỉ thốt lên: “Vương gia!”

Khương Nguyệt run lên, định ngẩng đầu thì nghĩ lại, nói: “Ta không tin. Hắn bận như vậy, khẳng định không tới.” Rồi rầu rĩ hừ một tiếng, “Hôm nay hắn mà đến, ta cũng không muốn ra ngoài!”

“Nô tì tham kiến Vương gia.” Là giọng của Bích Tỳ.

Khương Nguyệt ngẩn người, thầm nghĩ: Tuy Lục Châu lanh lợi tinh nghịch nhưng Bích Tỳ luôn ngoan ngoãn nghe lời, chưa thấy đùa giỡn bao giờ… Khương Nguyệt thấy lỗ tai mình nóng lên, ngẩng đầu nhìn nam tử cao lớn mặc y phục đen, gương mặt bị thiêu đốt trong nháy mắt. 

Là hắn. 

“Diễn…… Diễn Chi ca ca.” Khương Nguyệt thấp giọng, cắn môi. 

Không biết hắn có nghe thấy lời nói đầy tức giận cùa nàng không nhỉ? Nàng nói khá lớn, chắc hẳn có nghe được. 

Sở Thận không có biểu cảm gì, chỉ nhàn nhạt “Ừm” một tiếng, rồi nói với Khương Nguyệt: “Thay y phục đi, chúng ta ra ngoài.”

Khương Nguyệt vừa nghe, lập tức vui mừng khôn xiết, vội gật đầu sau đó đỏ mặt vào phòng thay y phục.

Sở Thận ngồi xuống, nhấp một ngụm trà, nhớ tới lời nói mất mát lại trái lương tâm của tiểu cô nương, cong môi. Đương nhiên hắn nhớ rõ chuyện đã đồng ý với nàng, chẳng qua mấy ngày này việc quá nhiều. Thái tử bệnh nặng, hoàng thượng lo lắng không thôi. Trong cung rất bận rộn, hắn ngày ngày chạy ra chạy vào cung, cứ như thế trì hoãn nửa tháng.

“Diễn Chi ca ca.”

Nghe thấy giọng, Sở Thận hơi ngước lên, nheo mắt nhìn tiểu cô nương trước mặt. Nàng một thân trang phục cưỡi ngựa màu đỏ, tóc được buộc lên gọn gàng. Vóc dáng nàng nhỏ xinh, trông rất nghịch ngợm đáng yêu.

Sở Thận gật đầu, dẫn nàng ra ngoài Thưởng Ngọc Hiên.

Ở bên ngoài vương phủ, Chu Toàn đang dắt một con ngựa.

Khương Nguyệt thấy Sở Thận tiêu sái nhảy lên lưng ngựa, sau đó đưa tay về phía nàng. Khương Nguyệt nhất thời sửng sốt, ngắm dung nhan tuấn mỹ của Sở Thận, không nói gì thêm bèn đưa tay ra. Bàn tay rộng rãi ấm áp siết chặt lấy tay nàng, chỉ dùng một chút sức đã có thể nhấc bổng nàng lên ngựa. 

Đây là lần đầu tiên Khương Nguyệt được ngồi trên lưng ngựa, cảm thấy vô cùng mới mẻ. Nàng mở to mắt, biết bao cảm xúc hiện hết lên trên mặt. Sở Thận ở đằng sau dùng lực ôm nàng thật chặt khiến nàng an tâm, một chút sợ hãi cũng không có.

… Chỉ có điều, có lẽ do sợ nàng sẽ ngã xuống, hắn dùng sức quá mức.

Hai cơ thể dính chặt lấy nhau. Nàng có thể mơ hồ nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ và hơi thở ấm áp của hắn. Khương Nguyệt cẩn thận ngọ nguậy thân mình, lại thấy Sở Thận ở phía sau thấp giọng nói: “Đừng lộn xộn.”

”Ừm.” Khương Nguyệt chớp mắt, cảm thấy kì quái.

… Thật nhỏ mọn, động một chút cũng không cho.

“Diễn Chi ca ca, chúng ta đang đi đâu vậy?” Khương Nguyệt nghiêng đầu, để lộ gò má trắng hồng, thoáng nhìn về phía sau, phát hiện Sở Thận thế mà lại đang ngẩn người. 

Nghe được giọng nói nhỏ nhẹ của Khương Nguyệt, Sở Thận mới hoàn hồn, hắng giọng nói: “Tới trại nuôi ngựa chọn ngựa cho ngươi.”

“Ừm.” Khương Nguyệt không nghĩ gì nhiều, ngoan ngoãn gật đầu.

Khi tới trại nuôi ngựa, mặt Khương Nguyệt có chút nhợt nhạt nhưng lại tràn đầy ý cười. Sở Thận bế nàng xuống ngựa, Khương Nguyệt ngẩng đầu cười nói: “Diễn Chi ca ca, bao giờ ta mới được học?” Mới đầu nàng hơi sợ hãi nhưng rồi phát hiện ra mình rất thích cảm giác rong ruổi trên lưng ngựa. 

Đó là loại cảm giác thoải mái nhất.

Sở Thận hơi ngạc nhiên vì cứ tưởng nàng sẽ sợ hãi, nghiêm mặt nói: “Xem thiên phú của ngươi đã, nhưng… trong mọi việc đều không thể nóng vội.”

Nhìn khuôn mặt nghiêm trang của Sở Thận, Khương Nguyệt lại nhớ tới bộ dạng của hắn lúc dạy nàng viết chữ, liền thấp giọng “Ừm” một tiếng, trong lòng bất mãn: Nhìn xem, hắn chê nàng ngốc đó. Nhưng, Khương Nguyệt đang rất vui vẻ, không thèm so đo với hắn, tung tăng chạy tới phía sau Sở Thận nghiêm túc chọn ngựa.

Nàng ít học lại là một cô nương nên Sở Thận chọn cho nàng một con ngựa cái dịu dàng. Khương Nguyệt hơi bất mãn: Quá coi thường ta rồi, ta nhất định phải sớm học được, sau đó cưỡi một con ngựa tốt hơn.

Lúc mới bắt đầu, Sở Thận cho nàng xem mắt ngựa, còn để nàng cho ngựa ăn. Khương Nguyệt rất thích động vật.  Tuy động vật này lớn hơn Tiểu Bảo nhưng nàng vẫn rất vui lòng làm những chuyện này.

Tiểu Bảo vừa thấy nàng liền tỏ ra gần gũi. Nàng đã hầu hạ con ngựa cái nửa ngày, chắc nó cũng sẽ đối đãi nàng tử tế.

Nhưng một lúc sau Khương Nguyệt mới hiểu ra, học cưỡi ngựa thật sự không phải chuyện nhẹ nhàng.

Lần đầu leo lên lưng ngựa, nàng đã bị ngựa cái hung hăng hất xuống. May mắn là Sở Thận kịp thời đỡ nàng, bằng không  sẽ bị chấn thương nặng. Khương Nguyệt còn chưa hoàn hồn lại ảo não nhưng nghĩ tới không thể bị Sở Thận khinh thường, liền nhìn hắn cười, ý bảo mình không sao.

Lần thứ nhất, lần thứ hai, lần thứ ba…

Khương Nguyệt cảm thấy mình đến đây không phải để học cưỡi ngựa mà để bị ngựa hất ngã. Tuy lần nào Sở Thận cũng đỡ được nhưng nàng vẫn thấy đau nhức cả người. May thay, ngựa cái đã dần quen, cuối cùng không hất ngã nàng nữa. 

Khương Nguyệt ngồi trên lưng ngựa, chóp mũi cùng trán toàn là mồ hôi, vui vẻ nói với Sở Thận đang đứng trên mặt đất: “Diễn Chi ca ca, ta thành công rồi!”

Thấy nụ cười rạng rỡ của nàng, nét mặt Sở Thận cũng dịu dàng hơn. Nhìn nàng lắc lư trên lưng ngựa, hắn lo nàng lại bị ngã xuống nên cầm chắc dây thừng, không nói gì.

Học cả buổi chiều, cuối cùng cũng có chút thu hoạch. Khương Nguyệt ngồi trên lưng ngựa đi chậm rì rì. Sau khi bình tĩnh lại, nàng thấy cả người đau nhức. Nàng lớn lên ở khuê phòng, chưa bao giờ phải lăn lộn nhiều thế này. Vừa rồi chỉ nghĩ làm sao cho mình không bị ngã xuống, không chú ý đến điều này.

Sở Thận thấy sắc trời dần tối liền ôm Khương Nguyệt xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ mệt mỏi của nàng, nói: “Không còn sớm nữa, chúng ta về đi.”

“Vâng.” Khương Nguyệt gật đầu, sau thoáng cau mày, cảm nhận được nơi đó vô cùng đau đớn. Bích Tỳ luôn luôn cẩn thận trong việc chọn xiêm y cho nàng, đều chọn những bộ có nguyên liệu mềm mại nhất. Có lẽ do hôm nay cưỡi ngựa quá lâu nên hơi đau.

Sở Thận thấy nàng im lặng, nhớ tới hình ảnh vừa rồi, nói với giọng điệu ôn hòa: “Đau ở đâu?”

Khương Nguyệt nghe xong vội lắc đầu: “Không có, chỉ là thân mình hơi nhức.”

Sở Thận biết thân hình nàng mảnh mai. Cưỡi ngựa lại là loại chuyện hao tốn thể lực nhất, cũng dễ bị chấn thương nhất…  Đôi mắt đen như mực trầm xuống, Sở Thận mím môi, không nghĩ nhiều mà vươn cánh tay dài ôm lấy nàng cùng lên lưng ngựa. 

Khương Nguyệt dựa vào lồng ngựa Sở Thận, lỗ tai vừa khéo dán ở đó, phát hiện tim hắn đập “thình thịch” hơi nhanh. Nàng nghi hoặc nhíu mày, theo bản năng ôm chặt eo hắn.

Có điều, hình như có chỗ không đúng lắm?

Lúc trước Sở Thận đưa nàng lên ngựa không phải tư thế như vậy. Hiện lại để nàng ngồi sang một bên…

Khương Nguyệt kinh ngạc: Hắn…… Hắn biết mình bị thương ở chỗ nào?

Nghĩ đến đây, mặt Khương Nguyệt ửng đỏ, vội vàng vùi đầu vào lồng ngực ấm áp của người phía sau, giống như một con chim cút nhỏ, e thẹn không dám ngẩng đầu.

A, quá mất mặt rồi!

Tác giả có lời muốn nói:

Che mặt (*/ω\*)

Thật ra tác giả thích một kiểu cưỡi ngựa khác…【Vô sỉ!】