Lạc Lối - Miu Miu

Chương 32

#32

Hôm nay là ngày chín tháng năm, cũng là sau bảy ngày Giai Kỳ nhập viện. Thành phố A bước vào hè, tiết trời oi bức, nóng đến khó chịu. Lục Tử Sâm đang xắp xếp đồ để cô xuất viện. Cô không biết anh lấy đâu ra lắm nhẫn nại thế. Cả bảy ngày, đều là anh một mình một sân khấu mà diễn.

Nhìn xem, bây giờ còn Lục tổng cao cao tại thượng hay không chứ. Mỗi ngày ba bữa của Giai Kỳ, anh đều phụ trách. Chẳng biết công ty anh làm gì, ở bệnh viện cả ngày với cô, đọc sách cho cô nghe, đôi khi còn luyên thuyên một mình.

Giai Kỳ oán anh, hận anh, nhưng cũng không nhịn được mà đau lòng anh. Cô hiểu rằng anh áy náy với cô, với bảo bảo. Cô cũng biết bản thân đã sai lầm một lần rồi, không thể nào sai lầm thêm lần nữa. Kết quả chỉ có thể như vậy mà thôi.

” Lục Tử Sâm, căn hộ ở chung cư hãy sang tên qua cho em. Coi như là phí bồi thường chia tay”

Giai Kỳ quay lưng với Lục Tử Sâm, trong giọng nói không nghe ra cảm xúc gì. Không phải cô tham lam, đây là thực tế. Hơn nữa, căn nhà này đối với anh chẳng bao nhiêu.

” Biệt thự của chúng ta đang thi công, đến tháng bảy là hoàn thành rồi. Tháng sáu chúng ta đám cưới, đi tuần trăng mật về là kịp vào nhà mới. Bản thiết kế là chính tay anh vẽ đấy. Chung cư kia có nhiều kí ức không tốt. Chúng ta chuyển vào biệt thự riêng của mẹ ở ngoại ô.”

Lục Tử Sâm khựng người lại một chút, chọn lựa xem nhẹ lời của cô. Đây là câu nói đầu tiên của cô với anh sau bảy ngày, trớ trêu làm sao lại là câu nói chia tay. Cô không cảm động chút nào dù chỉ là một phần ít ỏi sao?

Giai Kỳ nhíu mày, cuối cùng quay lại nhìn vào anh. Rõ ràng chậm rãi nói

” Không có chúng ta, không có đám cưới, em cũng không đi với anh. Anh rất thông minh mà, nghe không hiểu gì sao? Từ nay về sau, đường ai nấy đi, em sẽ quên đi anh, quên đi em từng mang thai con anh. Anh cũng không phải áy náy, hối hận nữa, quên triệt để em đi.”

Từng từ của cô như nhát dao cứa vào tim anh. Cô sẽ quên đi anh, quên đi bảo bảo sao? Núi đao biển lửa anh không sợ, nhưng ngay lúc này, nghe những lời nói của cô. Dường như nỗi sợ hãi chiếm cứ lấy tâm trí anh, không suy nghĩ được gì nữa cả. Lục Tử Sâm bóp chặt lấy vai Giai Kỳ. Gần như quát mắng.

” Em nói muốn quên là quên sao? Anh không cho phép. Trò chơi là em bắt đầu, bây giờ anh yêu em rồi. Nói đi là đi hả. Anh cho em biết, đừng có mơ.”

Giai Kỳ rốt cuộc biết được khi đó Sở Điềm bị anh bóp đau cỡ nào. Cô cảm thấy khớp xương muốn vỡ ra. Như là bản năng, cố chịu cơn đau không kêu la một tiếng. Dùng hết sức gằn từng chữ.

” Anh yêu em hả? Đang nói chuyện cười gì vậy. Yêu em mà nửa đêm đến bệnh viện lo cho người phụ nữ khác. Còn nữa, trò chơi là ai bắt đầu? Đừng phủ nhận rằng ngay từ đầu anh chỉ xem em là một thế thân, thế thân”

Giai Kỳ thở hổn hển nhắm mắt lại, dòng nước theo khóe mi chảy xuống. Cô đã phải lấy rất nhiều dũng khí mới có thể nói hết được câu đó. Vạch ra vết thương lòng của cả hai. Chính cô cũng hiểu làm sao có thể tiếp tục, bắt đầu lại từ đầu khi giữa cả hai có một vách tường không thể vượt qua. Vách tường đầy gai nhọn, mỗi khi ôm nhau là máu chảy đầm đìa.

Lục Tử Sâm từ từ buông lỏng bàn tay, loạng choạng lùi lại phía sau. Cho đến khi đụng phải chân bàn, ngã phịch xuống đất. Đôi mắt anh đỏ lên đáng sợ, một cơn rét lạnh xông thẳng lên đỉnh đầu. Thì ra trước giờ cô không phải không để tâm. Chính mình biết là một chuyện, khi nghe chính miệng cô nói lại là một chuyện khác. Hóa ra anh luôn khiến cô khổ sở. Hóa ra cô oán trách nhiều đến vậy. Hóa ra là anh khốn nạn như thế. Hóa ra là… không thể nữa sao.

Những giọt nước mắt của cô giống như rơi thẳng vào lòng anh, tạo ra từng cơn chấn động. Đau! Anh đứng dậy, muốn đi tới vỗ về, dỗ dành cô. Không nghỉ tới cô đã vén áo tự lau. Lại lần nữa gượng gạo rút tay về, anh càng ngày càng sợ cô. Bởi vì nợ quá nhiều nên sinh ra sợ hãi. Sợ cô.. bỏ rơi anh.

” Anh sẽ sang tên căn hộ cho em, tất cả đều nghe lời em. Cho nên, em đừng khóc nữa. Anh rất đau lòng”

Giai Kỳ nhìn Lục Tử Sâm qua màn hơi nước mù mịt. Muốn không khóc nữa, nhưng mà tuyến lệ không nghe lời cô. Cuối cùng, là Lục Tử Sâm ôm cô vào lòng, mặt cô áp vào bụng anh. Cô không giãy dụa, để yên cho anh ôm. Anh âu yếm mái tóc của cô. Miệng liên tục gọi tên cô

” Giai Kỳ… Giai Kỳ… Giai Kỳ… Giai Kỳ…”