Luật Sư, Đừng Chạy!

Chương 3: Theo dõi chưa đã

Xe tiến dần vào đường lớn, giày cao gót hoa văn da báo đặt trên chân ga chậm rãi nhấn ga, tay Lãnh Huỳnh Duệ quay quay tay lái, quan sát đường đi. Hiện tại là mười một giờ trưa, xe trên đường rất nhiều, một chiếc lại một chiếc, không có không gian, với cảnh tắc đường thế này làm chiếc Jaguar của nàng không thể di chuyển, Lãnh Huỳnh Duệ đành phải đạp phanh xe chờ đợi.

Trời rất nóng, nắng nóng làm cho nhựa đường như bốc hơi, cảnh tượng xa xa giống như là ma lạt năng mềm nhũn, như một mảnh sương mù. Trước mắt có một chiếc Audi màu bạc phản xạ ánh nắng làm mắt Lãnh Huỳnh Duệ không thể nhìn được, nâng tay cất đi kính cận, cúi đầu lấy kính mát từ trong ngăn CD đeo lên. Lãnh Huỳnh Duệ là người rất chú trọng nhan sắc, đeo kính mát, chỉnh lại gương chiếu hậu hai lần. Trong lúc đó vô tình nhìn thấy phía sau có một chiếc Toyota, ngồi ở vị trí phó lái đúng là Tiêu Kì Huyên.

"Chú, chú cần theo sát nàng càng gần càng tốt" Tiêu Kì Huyên phát huy tài năng của một phóng viên, hôm nay nàng muốn tranh thủ đưa một tin độc nhất vô nhị. Biểu hiện vừa rồi của Lãnh Huỳnh Duệ làm cho Tiêu Kì Huyên rất không hài lòng, đường đường là một luật sư, lại dám gián tiếp giúp người có tội, chui vào lỗ hỏng của pháp luật, lại còn ở trong bóng tối làm việc mà người khác không hề biết, hôm nay Lãnh Huỳnh Duệ cô gặp phải tôi, cô xui xẻo rồi! Tôi nhất định phải để cho mọi người biết sự kiện xấu xa kia của cô, cho khắp thiên hạ nhìn thấy một thiên sứ thực chất là một ác ma đội lốt!

"Chú nói này Tiểu Tiêu, chủ biên nói chúng ta quay về tòa soạn. Con làm như vầy cũng khiến chú rất khó xử" Cùng đi với Tiêu Kì Huyên là chú lái xe, là một người sắp về hưu. Hắn đã lái xe vài thập niên, sự cố gì cũng từng gặp qua, sự việc cố tình đụng vào đuôi xe ngày hôm nay tuy nói là lỗi của người khác, nhưng người trong cuộc ai cũng không thoải mái. Chú lái xe cân nhắc, nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, đầu năm nay, đều là tự thân vận động làm việc, cô gái này tuổi còn trẻ, tuổi trẻ háo thắng, nghỉ việc ở tòa soạn này có thể đi xin việc ở tòa soạn khác, còn mình là người đã có tuổi, mất việc này rồi thì biết đi xin ở đâu, trong nhà còn một tiểu tổ tông đang đi học chờ mình cung phụng.

"Chú, chú giúp con chút đi. Con sẽ giải thích với chủ biên" nói xong, Tiêu Kì Huyên thấy xe của Lãnh Huỳnh Duệ tiến vào đường lộ, lập tức giục lái xe đuổi theo, lấy di động ra, qua loa nói rõ tin tức mình muốn theo đuổi, xem như đã báo cáo xong tình hình.

Lái xe đành phải theo lệnh của bà cô này, đi theo xe Lãnh Huỳnh Duệ, tiến vào đường lộ, mà lái xe mãi chăm chú theo sát, không chú ý tình hình giao thông, xe đi phía sau phải thắng gấp mới tránh cho hai xe va chạm, hành khách xe phía sau lớn tiếng ân cần thăm hỏi người nhà lão tài xế, không chừng một nhà già trẻ lúc này đang hắt xì.

Nghe tiếng thắng gấp chói tai, Lãnh Huỳnh Duệ bất đắc dĩ lắc đầu, hiện tại an toàn giao thông quả thật cần chỉnh đốn lại một lần nữa. Xe chạy đến giao lộ, vừa lúc gặp đèn đỏ, Lãnh Huỳnh Duệ tùy ý chọn một cái đĩa CD, ngón tay mảnh khảnh cầm đĩa CD bỏ vào đầu đĩa. Nghe nhạc, Lãnh Huỳnh Duệ kiên nhẫn chờ đợi, soi gương chiếu hậu, ừm, khí sắc cũng không tệ lắm. Nhìn chiếc Toyota phía sau, Lãnh Huỳnh Duệ đề cao cảnh giác, mặc kệ đó là ai, cắt đuôi rồi nói sau.

Đèn xanh sáng lên, Lãnh Huỳnh Duệ cố ý khống chế tốc độ xe, để nó chạy với tốc độ thấp. Nàng giảm tốc độ, chiếc Toyota cũng giảm tốc độ theo, nếu không thì hai xe sẽ tông nhau, lái xe có thể thuận lợi về nhà trông cháu, cũng không cần chờ đúng tuổi mới về hưu. Một xe chậm, xe thứ hai cũng chậm theo, xe phía sau đã không chịu được nữa, ấn kèn liên tục. Lãnh Huỳnh Duệ đạp mạnh chân ga, xe trực tăng tới vận tốc 60 km/h, ngay sau đó quẹo trái đi vào một con đường nhỏ.

Jaguar ở phía trước đột ngột tăng tốc, Toyota ở phía sau nhanh chóng đuổi theo. Nàng nhanh, hắn cũng nhanh; nàng chậm, hắn cũng chậm. Không trải qua quá trình huấn luyện đặc vụ, sẽ không học được cách tùy cơ ứng biến.

Lãnh Huỳnh Duệ nhếch miệng, lấy di động ra, điện thoại đã kết nối được. Đi tiếp, xe Lãnh Huỳnh Duệ một lần nữa chạy ra đường lớn, một chiếc xe tải đi ngang qua chặn đường chiếc Toyota. Sau khi xe tải đi qua, chiếc Jaguar cũng sớm không còn bóng dáng. Tiêu Kì Huyên như là cá nóc bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, tức phồng mang trợn má, lão lái xe nhìn nàng, muốn cười lại không thể cười. Tiêu Kì Huyên không tình nguyện trở về tòa soạn báo cáo tình huống.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Lãnh Huỳnh Duệ đem xe tiến vào gara, lấy áo khoác đi vào thang máy. Lãnh Huỳnh Duệ thích màu trắng là có nguyên nhân, trước đây nàng từng có mơ ước được trở thành bác sĩ, chữa khỏi bệnh cho mọi người, vì họ mang đến hy vọng, mà sau khi lớn lên, Lãnh Huỳnh Duệ lại lựa chọn làm luật sư, thế nên nàng vô duyên với nghề bác sĩ, nhưng phần chấp niệm này làm cho nàng đối với màu trắng có cảm xúc đặc biệt.

Vào cửa, Lãnh Huỳnh Duệ đem áo khoác treo lên giá áo, đổi giày, đi thẳng đến phòng tắm, nàng muốn gột rửa mỏi mệt. Cởϊ qυầи áo, Lãnh Huỳnh Duệ đứng dưới vòi hoa sen, dòng nước ấm áp chảy từ trên xuống rơi trên người nàng. Làn da trắng nõn được nước ấm cọ rửa biến thành màu hồng phấn, bộ ngực no đủ phá lệ đứng thẳng. Lãnh Huỳnh Duệ dùng bông tắm tinh tế mềm nhẹ tẩy rửa nơi đó, cẩn thận dùng nó chà lau mỗi tấc làn da. Nâng gót ngọc, Lãnh Huỳnh Duệ khom người kỳ cọ hai chân thon dài, cơ thịt trên chân không khác gì cơ bụng nàng, săn chắc mảnh mai. Xả sạch một thân xà phòng, lau khô người, Lãnh Huỳnh Duệ cầm lấy váy ngủ đã chuẩn bị mặc lên người. Đó là một cái váy ngủ hai dây màu đen, cùng làn da trắng nõn kia của nàng tạo thành hai mặt đối lập.

Theo thói quen, Lãnh Huỳnh Duệ từ trong giá sách tùy ý lấy ra một quyển sách, cắm tai nghe vào điện thoại di động, một mình một người ngồi ở ban công đọc sách. Nơi Lãnh Huỳnh Duệ ở là một căn hộ hai phòng, một phòng được nàng dùng làm phòng làm việc, một phòng dùng làm phòng ngủ. Ban công nho nhỏ ban cũng được thiết kế tỉ mỉ, trên cửa sổ trồng rất nhiều cây xanh, có cây nở hoa, có cây không, một bên ban công có mấy tấm ván gỗ được thiết kế thành một kệ báo nhỏ, trên đó coi như có đầy đủ tiểu thuyết cùng sách báo cũ mới. Ở giữa ban công có một bàn trà nhỏ, trên bàn đặt một bộ dụng cụ uống trà đạo, phía dưới bàn đặt một ít cà phê cùng mấy cái ly. Một bên ban công treo một cái xích đu, được thiết kế hình quả trứng, có thể ngồi được hai người, nhưng từ ngày nó được treo lên tới nay, vẫn là Lãnh Huỳnh Duệ một mình một người hưởng dụng, giống như như bây giờ, nàng đeo tai nghe đọc sách trong tay.

Một lọn tóc rơi xuống, Lãnh Huỳnh Duệ đem nó vén ra sau tai, ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy gần ban công là cái áo sơ mi xanh biển nàng vừa thay ra. Trong đầu hiện ra bộ dáng Tiêu Kì Huyên, Lãnh Huỳnh Duệ bất đắc dĩ cười cười, phóng viên theo đuôi như vậy là lần đầu tiên nàng nhìn thấy, nếu tất cả phóng viên đều giống nàng, Lạp Đăng nói không chừng bây giờ chỉ biết căn cứ của tổ chức này, Saddam cũng còn ở quốc gia của hắn mà uống cà phê. Tiêu Kì Huyên, cô thật đúng là việc gì cũng có thể làm.

(Lạp Đăng: là phiên âm tiếng Trung của 1 tổ chức nào đó)

Tiêu Kỳ Huyên vừa về tới tòa soạn báo liền hắt hơi một cái "Át--xì", hành động này không giống với người khác, một sản phẩm của hoạt động hắt hơi này phóng về phía chủ biên. Chủ biên tức giận nhìn Tiêu Kì Huyên, phải biết rằng hôm nay trên đầu hắn đang mang một bộ tóc giả vừa mới mua hết vài ngàn đồng, hiện tại bị một cái hắt hơi này tấn công, không biết trên đầu có đính phải sản phẩm đó hay không, hôm nay thật sự không may mắn.

"Tôi nói này Tiểu Tiêu, buổi thẩm vấn sang nay tại tòa án kết quả thế nào?" Chủ biên dùng khăn giấy lau tóc, cũng không nghĩ tóc giả của hắn không có lớp lưới, nên mái tóc giả theo động tác lau mà đi chuyển trên đầu, Tiêu Kì Huyên nhìn mà không dám cười, nếu ở trên sao hỏa thì Tiêu Kì Huyên tuyệt đối là Ninja thứ nhất.

"Cô có cái biểu tình gì thế, nói nhanh lên. Buổi thẩm vấn sang nay tại tòa án kết quả thế nào?".

"Chủ biên, thẩm tra xử lí vụ án kia coi như thuận lợi. Nhưng mà kết quả phán quyết không quá hợp lý, cô Lãnh Huỳnh Duệ kia, thật đúng là rất cứng" Tiêu Kì Huyên nhớ tới bộ dáng khi biện hộ của Lãnh Huỳnh Duệ, liền cảm thấy ghê tởm, màu trắng nàng yêu thích đã bị người đẹp rắn rết này làm hỏng, chết tiệt.

"Aiz, quan toà xử án, đương nhiên là căn cứ theo pháp luật, chỉ là cô nhầm lẫn hoặc không để ý thôi. Một lát đi viết tin để đăng đi, làm đề mục vang dội một chút, chúng ta sẽ đặt ở đầu bài báo" chủ biên còn đang chăm chỉ lau, đến khi mái tóc giả này xoay tròn một trăm tám mươi độ, che khuất tầm mắt chủ biên, hắn mới ý thức được, vừa định đem tóc giả xoay tròn trở về, thì điện thoại vừa lúc kêu vang, loay hoay lấy điện thoại ra thì mái tóc giả liền rơi xuống, lộ ra một cái bóng đèn sáng chói cực lớn, nhìn thật vui mắt.

Tiêu Kì Huyên nghẹn cười đỏ mặt, gật gật đầu tỏ vẻ đáp ứng, che miệng đi ra. Ra cửa, phù một tiếng bật cười, đồng nghiệp hỏi nàng sao lại thế này, Tiêu Kì Huyên lấy tay chỉ chỉ phòng chủ biên, đồng nhiệp tò mò nhìn vào bên trong, hay thật, một cái bóng đèn cực đại bóng loáng, mọi người cười thành một đoàn.

"Tiêu này, hôm nay cô có nhìn thấy Lãnh Huỳnh Duệ không" Một đồng nghiệp nam đưa một miếng khoai tây đến trước mặt Tiêu Kì Huyên muốn thăm hỏi tin tức.

Tiêu Kì Huyên gật gật đầu, nàng cũng không khách khí, cầm lấy miếng khoa tây để lên miệng, răng rắc răng rắc, ăn thật đã nghiền.

"Người thật rất xinh đẹp sao? Thanh âm khi nói chuyện dễ nghe không? Aiz, cô đem băng ghi âm cho tụi tui nghe với" người mê gái không chỉ một, mỗ đồng nghiệp hỏi xong vấn đề, chỉ một lát sau, một đám đồng nghiệp vây lấy nàng, cả nam lẫn nữ, già trẻ lớn bé, phạm vi lan tỏa rộng khắp.

"Vẻ ngoài bình thường, thanh âm bình thường, một hồi tôi sẽ mở băng ghi âm" Tiêu Kì Huyên lôi bàn phím ra, đặt tay lên bàn phím và hai mắt nhìn màn hình, bùm bùm bắt đầu gõ bài viết.

Mọi người vừa thấy Tiêu đại phóng viên bắt đầu công việc, đều biết điều xoay người rời đi. Tiêu Kì Huyên nhìn thấy không còn ai vây quanh, một tay chống cằm, suy nghĩ, cô gái Lãnh Huỳnh Duệ này chẳng qua chỉ có vẻ bề ngoài tốt, thật sự là một đại họa..