Lương Sử: Mạnh Ngọc

Chương 1: Chương 1

(1)

"Hướng lang quân, ngài đã nghĩ thông suốt rồi chứ?"

Ta ngồi ở dưới, mà ngồi ở trên, là phụ thân ta và kế mẫu.

Thiên tai nhân hoạ*, dân chúng lầm than.

*Thiên tai và thảm hoạ của con người

Bệnh dịch, chiến tranh, hạn hán, nạn châu chấu.

Trong hoàng thành Vua lưu luyến màn trướng, cầu tiên hỏi dược*.

Trong cái thời loạn lạc này, ta không có lòng nào làm lễ cập kê gì đó, chỉ muốn có một yến tiệc với phụ mẫu huynh đệ trong nhà là đủ.

*Câu gốc: 皇城中的圣人流连内帏,求仙问药: ý chỉ sự xa hoa, thích hưởng thụ, ăn chơi đàn đi3m (tui khum biết chính xác không, ai biết nhớ nói tui nha)

Cho dù đơn giản, cho dù chỉ có gia nhân đi theo, cho dù chỉ có kế mẫu vấn tóc cho ta, nhưng chung quy vẫn là lễ cập kê của ta, hắn tuỳ tiện đến nhà, không có lễ nghi, lời nói vô lễ, mở miệng đòi từ hôn với ta, thêm nữa là hắn đã không quan tâm hơn thua, cũng không vì tức giận bồng bột k1ch thích.

Ta nhìn phụ thân, phụ thân trầm mặc nhìn ta, trưởng nữ của mình chịu nhục, trong mắt ông cũng chỉ là trò hay mà thôi.

Đột nhiên ta mỉm cười đứng lên: "Lần này lang quân đến nhà, đã nói với lệnh tôn lệnh đường* chưa?"

*Cha mẹ đối phương (kính ngữ)

Khuôn mặt trắng nõn của tam lang Hướng thị* đỏ lên, nhìn kỹ một chút, ngay cả cổ cũng bắt đầu đỏ.

*Đây là chỉ họ nhe, còn "tam lang" có thể là biệt danh, có thể là xếp thứ ba trong nhà nên gọi vậy

"Tự nhiên sẽ biết."

Thanh âm của hắn lớn hơn hai phần.

Phô trương thanh thế mà thôi, ta có thể nghe ra hắn là loại miệng cọp gan thỏ*, phụ thân ta sao lại không nhân ra

A Phan, bào đệ** của ta bỗng nhiên đứng dậy, nhưng lại bị ca ca đ è xuống.

**Em trai ruột

*mạnh miệng bên ngoài nhưng trong lòng nhát gan

Hiện tại phụ mẫu đều ở đây, không đến lượt nó mở miệng.

Ta hành lễ với Hướng tam lang, sau đó phân phó tôi tớ lui xuống.

Người hầu trong nhà dâng bút và mực lên cho ta, kèm theo đó là một rương đồ quý.

Ta không hề thích luyện chữ, nhưng tiên sinh vì rèn luyện tính cách của ta, kiên quyết bắt ta chép sách mỗi ngày, nhất định phải luyện được nét bút thật đẹp.

Cũng do tiên sinh đã nhọc lòng dạy dỗ, nếu không hôm nay dù cho không có người nhìn, tự bản thân ta cũng thấy mất mặt vì chữ xấu.

Nét bút dừng ngang, ta đưa cho hắn một phong thư từ hôn, còn có tín vật đính hôn.

Hướng tam lang không nghĩ sẽ nhanh như vậy, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vè kinh ngạc.

Hắn ôm đồ lên, cũng không biết phải làm sao, ta gọi gia nô tới, chỉ vào hắn nói: "Đuổi ra ngoài!"

"Mạnh Ngọc, nàng"

Hướng Kha công tử của Hướng thị Vĩnh Nguyên, đẹp tựa như ngọc, phiêu diêu như tiên.

Mỹ danh cùng tài hoa của hắn được truyền từ đầu đường tới cuối ngõ, trong các khuê phòng* rỉ tai với nhau, vang danh khắp thanh lâu sở quán, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày bản thân sẽ bị người ta cầm chổi đuổi ra ngoài.

Ta choàng một chiếc áo màu đỏ thẫm, im lặng đứng ở cửa, nhìn thấy người bên ngoài đang chỉ chỉ trỏ trỏ lang quân Vĩnh Nguyên, lại nhìn tay hắn đang run rẩy, những bông tuyết rơi trên người hắn, cùng với bùn đất, làm bẩn bộ y phục trắng tinh được làm từ gấm Lưu Quang.

Ta nói: "Tam lang Hướng thị, xưa nay hai nhà Hướng Mạnh quan hệ rất tốt, người lớn trong nhà đã định ra hôn hước cho hai chúng ta.

Nếu không ngoài ý muốn, thì tháng ba sẽ thành hôn.

Hôm nay là lễ cập kê của ta, ngài vô cớ đến nhà, lại vô phép vô tắc, nói không rõ ràng liền muốn từ hôn.

Mạnh thị tự hỏi không biết có chỗ nào vô lễ không chu toàn, xin hỏi lang quân, cớ gì lại làm Mạnh thị ta nhục nhã?

Khuôn mặt trắng như tuyết của Hướng Kha trầm xuống, ta nghi ngờ ta đã nhìn lầm rồi, hắn sinh ra đã trắng, không giống ta, thường ngày bắn cung cưỡi ngựa, đứng một chỗ cùng với hắn, càng làm nổi vẻ ngoài như nữ tử của hắn.

Hướng Kha thấp giọng nói: "Ta không biết hôm nay là lễ cập kê của nàng, ngày khác ta sẽ tới nhận tội."

Ta hỏi: "Ba tháng nữa thành hôn, ngài và ta từ hôn, thật là trong lòng đã có chủ ý này?"

Hắn không đáp, ánh mắt nhìn về phía sau ta.

Ta bình tĩnh không dao động mà nhìn về phía hắn, nói: "Hướng thị tự phụ, không dám trèo cao, mong rằng sẽ nói với quân gia đại nhân, đừng quấy rối tiền đồ của nữ nhi Mạnh thị ta."

Tôi tớ dâng lên chiếc hộp có chứa tín vật đính hôn của hai nhà chúng ta, vốn là do a mẫu ta cất giữ, sau khi a mẫu qua đời, liền do ta cất giữ.

Ta ném chiếc hộp đi, đập vào thái dương của hắn, đã thu lại vài phần sức lực, nhưng cũng làm cho thái dương của hắn máu tươi chảy đầm đìa, càng thêm chật vật.

Hai bên cửa nặng nề đóng lại, ta xoay người, nhìn thấy sắc mặt của thứ muội trắng bệch..