Lương Sử: Mạnh Ngọc

Chương 17: Chương 17

(17)

Khi ta tỉnh lại, thấy A Man khóc đỏ mắt.

Ta hỏi nàng: "Ta ngủ bao lâu rồi?"

A Man khóc ròng: "Ba ngày.

Bạch tiên sinh nói nếu ngài không tỉnh, có thể sẽ phải chuẩn bị hậu sự."

Người mốt mạng không dài, tai hoạ theo ngàn năm.

Xem ra người tạo nghiệt nhiều, Diễm Vương cũng sẽ không nhận."

A Man gọi Bạch tiên sinh vào bắt mạch cho ta.

Bạch tiên sinh là y quan đi theo ta, cha mẹ vợ con đều chết trong chiến tranh, sau khi được ta cứu liền toàn tâm toàn ý đi theo ta đánh giặc, hiện tại có thêm mấy đồ đệ, bệnh tình lớn nhỏ trong quân đều do hắn và đồ đệ chữa trị.

Bạch tiên sinh nhìn vết thương của ta, thở dài nói: "Điện hạ, mấy ngày trước vết thương so tên để lại người vẫn chưa tĩnh dưỡng tốt, hiện giờ lại thêm một đao nữa, nếu người không mặc áo giáp chống đỡ lại, chỉ sợ sẽ chị chém thành hai đoạn ngay lập tức.

Hiện tại vết thương ngoài da của người sẽ mau chóng lành, còn vết thương bên trong dù thế nào cũng phải tĩnh dưỡng tốt."

Ta không cảm thấy hứng thú chút nào, thản nhiên nói: "Chi bằng chết đi còn tốt hơn."

Không ngờ A Man đang sắc thuốc bên cạnh lại bắt đầu khóc: "Nữ lang, có phải ngài muốn rời khỏi nô tỳ đúng không? Nữ làn là người tốt vì nước vì dân, nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi."

Ta nghe vậy mà đầu bắt đầu đau, Bạch tiên sinh cũng thật là, đuổi nàng ta ra ngoài sắc thuốc cho ta đi.

Hứa Tín Chi cũng tới đây, nói với ta: "Kha Hãn của Đại Hãn và thê thiếp đã được trông giữ rồi, thần đã dâng sớ lên bệ hạ, báo cáo tất cả các hành động của người, điện hạ, hành động vĩ đại này của ngài dù chưa tưng có ai xưng như vậy, nhưng thần có thể kết luận tương lai sẽ không có ai.

Nhưng người là nữ tử, cũng có thể được coi là người đầu tiên từ xưa tới nay."

Ta dựa vào trên gối, nói: "Tướng quân cất nhắc."

Thấy ta mệt mỏi, Hứa Tín Chi liền cáo lui ra ngoài.

Bạch tiên sinh ban đầu là đại phu chân trần*, y thuật cũng không quá cao minh, nhưng qua nhiều năm huấn luyện trong quân doanh, thật ra cũng có vài phần bản lĩnh.

Ta nằm hai tháng, cảm thấy hoạt động không trở ngại, hơn nữa còn sắp tới cuối năm.

Hứa Tín Chi liền sắp xếp nhân lực trấn thủ tốt Yến Sơn Quan, cùng ta vào kinh báo cáo tình hình.

*được đào tạo cơ bản

Chú ý tới thân thể ta, tốc độ hành quân cũng không quá nhanh, núi cao sông dài, Hứa Tín Chi thuận tay tiêu thiệt vài tên thổ phỉ, điều chế liều thuốc cho cuộc sống buồn tẻ của ta.

Có một ngày, Hứa Tín Chi mời ta đến nhà, ta không biết tình hình, liền đi.

Sau khi đi, hắn giao một thiếu niên cho ta, giọng điệu ngả ngớn: "Khi thần tiêu diệt ở trong núi thì phát hiện hắn, gặp thiếu niên có phong thái như này, liền muốn dâng tặng điện hạ, nếu có thể phụng dưỡng bên người, cũng là phúc khí của hắn."

Ta im lặng nhìn hắn, hắn đúng lý hợp tình lại nhìn ta.

Ta nhịn không được ho khan hai tiếng, vẻ mặt Hứa Tín Chi từ vô vùng tin tưởng tới hoài nghi chính mình: "Điện hạ người không vui sao?"

Ta ngồi trên ghế dài bên cạnh, tựu mình rót trà: "Tướng quân, có phải có hiểu lầm gì với ta đúng không?"

Công chúa nuôi nam sủng cũng không phải là chuyện ngạc nhiên gì.

Nhưng từ lúc cập kê ta đều bận, không rảnh cưới xin, sau đó lại ở biên quan chiến đấu gần ba năm, mặc dù thân ở quân doanh, nhưng cũng không có d*c vọng nam nữ gì, hiện tại Hứa Tín Chi đưa một thiếu niên tới, ta nên nhận hay không nên nhận?

Nhìn bộ dáng rụt rè sợ hãi của thiếu niên nằm dài trên mặt đất, ta thở dài: "Đa tạ tướng quân cất nhắc."

Thiếu niên kia theo ta trở về phòng, quỳ trên mặt đất lạy ta: "Nô, nô tài bái kiến nữ lang."

Ta hỏi hắn: "Ngươi tên là gì?"

"Nô tài tên Thanh Khê."

"Ngươi ở nơi nào? Sao lại lưu lạc tới đây?"

"Không nhớ rõ ạ, từ nhỏ nô tài đã bị bán cho gánh hát, chủ gánh gọi là Thanh Khê, sau khi chiến loạn bùng phát, gánh hát bỏ chạy tứ phía, nô tài chạy tới chỗ này, liền bị trói lại."

Ta dí nhéo nhéo ấn đường, nói: "Ta không gần ngươi hầu hạ, ngày mai ngươi rời đi đi!"

Thanh Khê quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn ta một cái, rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống, nói với ta: "Nô tài là con hát, là nghề thấp nhất, khế ước bán thân không có trong tay, nếu có người đưa nô tài gặp quan, đó là nô trài bỏ trốn.

Xin nữ lang giữ lại, cho nô tài một con đường sống."

Ngọn đèn dầu vàng ấm áp, mặt mày người quỳ như tranh vẽ, màu sắc như hoa xuân, quả thật là thiếu niên tuấn tú.

Ta thở dài trong lòng, thực sự có hơi thích, nới với A Man: "Dẫn người này đi, cho hắn hai thù nước ấm để tắm, cho hắn y phục nữa."

A Man cũng thích thiếu niên này, vui mừng phấn chấn đi ra..