Edit: MẶN CA.
Beta: Chập, Mẫn Mẫn – cún nhà Chập T^T.
Sau khi Tô Kiến và Sài Tình ăn trưa xong, Tô Miên đưa hai người họ ra sân bay.
Cả hai vợ chồng đều phải đi công tác, hai người vừa rời khỏi Nội Mông Cổ thì tách nhau ra, một người đến đảo Pulau Aur [1], người còn lại thì bay đến Châu Âu.
[1]: Một hòn đảo thuộc quận Mersing, Johor, Malaysia.Trong ấn tượng của Tô Miên, Tô Kiến và Sài Tình đều là những người cuồng công việc.
Năm cô lên 8 tuổi, Tô Miên được nhà họ Tô nhận nuôi, nhưng khi đã trở thành con gái được pháp luật công nhận của hai người họ rồi, Tô Miên rất hiếm khi gặp được cha mẹ nuôi của mình, một tháng cùng lắm cũng chỉ ở với nhau khoảng bảy, tám ngày. Sau khi đi học, thời gian gặp nhau lại càng ít hơn, mà hai người cũng chưa bao giờ đến họp phụ huynh cho cô lần nào.
Lần duy nhất họ đến góp mặt là vào lễ tốt nghiệp đại học của cô, cũng là sau khi Tô Miên trở thành Tần phu nhân.
Hôm đó Tần Minh Viễn cũng nghe lời người nhà đến tham dự, còn chụp với cô và Tô Kiến, Sài Tình một bức ảnh, nhìn bề ngoài cứ như cả nhà rất vui vẻ hòa thuận với nhau vậy.
Tuy Tô Kiến và Sài Tình rất ít khi nhắc tới tình hình nhà họ Tô cho Tô Miên nghe, nhưng thân là con gái nuôi của hai người, Tô Miên vẫn dễ dàng nhìn ra được bản chất của họ thông qua cách quan sát của người ngoài và bản thân.
Hai vợ chồng này quả thật đều là hạng người chỉ biết đặt lợi ích lên hàng đầu, nhưng nếu nhìn từ góc độ của người ngoài cuộc, không ai có thể phủ nhận vai trò của họ trong việc nâng tầm nhà họ Tô để có được như ngày hôm nay.
Nhà họ Tô bắt đầu kinh doanh tổng cộng tám công ty, trong đó có một công ty niêm yết.
Ông Tô có năm người con trai, Tô Kiến là con thứ ba. Nhưng con nào mà chả là con, vậy mà ông Tô lại thiên vị con cả và con út hơn, còn những người con khác lại đối xử rất bình thường, sau khi ông Tô qua đời, di chúc phân chia tài sản để lại cũng cực kỳ bất công. Lại thêm việc Tô Kiến và Sài Tình không thể có con, chỉ có mỗi Tô Miên là con gái nuôi. Mà ông Tô cũng không ưa gì Tô Miên, đương nhiên di sản cũng chẳng tới lượt cô hưởng, thế là cả nhà Tô Kiến chỉ được thừa kế một công ty đang trên bờ vực phá sản.
Nhưng Tô Kiến và Sài Tình đều là người có tài. Hai người họ không những chống đỡ được công ty sắp phá sản này bằng chính thực lực của của bản thân, mà còn mở rộng phát triển sang các lĩnh vực khác. Sài Tình thành lập công ty trang sức, chỉ trong vòng 5 năm ngắn ngủi đã chiếm lĩnh được thị trường nội địa rộng lớn. Sau này, hai vợ chồng lần lượt tiếp nhận các xí nghiệp khác của nhà họ Tô.
Tuy nhiên, những năm gần đây, các ngành công nghiệp mới càng ngày trở nên phổ biến, đặc biệt là ngành thương mại điện tử, nó đã gây ra tác động không nhỏ đến con đường phát triển sự nghiệp của Tô Kiến và Sài Tình.
Sau khi liên hôn với nhà họ Tần, vợ chồng Tô Kiến có thêm được chút tiền vốn và mối làm ăn. Chỉ trong vòng một năm, họ không những thoát khỏi tình thế khó khăn, mà còn tương trợ ngược lại nhà họ Tần. Dạo trước nhà họ Tần có một dự án thu mua, hai vợ chồng cũng góp nhiều sức lực, nhưng xong việc cũng không kể công, mà chỉ yên lặng lui về phía sau.
Chuyện này Tô Miên có nghe chị dâu Tử Lộc nói qua.
“Ba mẹ em giỏi thật đó.” Lễ Sơ cũng dành hết lời khen ngợi, “Hợp tác với gia đình em luôn khiến anh bất ngờ hết lần này đến lần khác, anh rất ngưỡng mộ em có ba mẹ giỏi giang như vậy.”
Tài xế chở Tô Miên về lại khách sạn Tinh Long.
Tô Miên thấy hơi chán ngán.
Từ khi biết Tô Kiến và Sài Tình không xem mình là con, mà chỉ đơn giản là công cụ dùng để liên hôn, thế là mỗi khi nhìn thấy họ thì tâm trạng của cô sẽ trở nên vô cùng tồi tệ.
Nhất là khi nghĩ đến việc còn phải ứng phó với tên Tần Minh Viễn đáng ghét kia, Tô Miên lại càng thêm chán nản.
Cô mệt tới mức không muốn làm gì cả, chỉ ước gì tìm được một nơi nào đó yên tĩnh không người thư giãn khuây khỏa mấy hôm.
Thế nhưng, đó là chuyện không thể nào xảy ra vào thời điểm hiện tại.
Tô Miên cố xốc lại tinh thần, lấy điện thoại ra nhắn tin WeChat cho Tần Minh Viễn.
[Miên Miên: Chồng ơi, trên đường về em bị trúng gió, hình như cảm mất rồi. Em sợ lây bệnh cho anh nên sẽ không quay lại bệnh viện chăm sóc cho anh được. Em uống thuốc cảm rồi, ngủ một giấc dậy mai lại khỏe thôi.]
[Chồng: OK.]
Tô Miên ném điện thoại lên giường.
Cô vòng tay ôm gối, ngồi trên thảm trải sàn mềm mại ngước nhìn ra bên ngoài.
Tô Miên lặng lẽ ngắm nhìn dòng xe cộ đang tấp nập qua lại ở ngoài kia.
Cô rất muốn trút bầu tâm sự với bạn thân, nhưng bản thân bây giờ lại có quá nhiều cảm xúc tiêu cực, cô không muốn Từ Từ phải chịu đựng sự tiêu cực đó, Từ Từ còn phải làm việc, cậu ấy cũng có phiền muộn của riêng mình.
Cô thật sự rất muốn dứt khoát ly hôn mà không phải bận lòng đến bất cứ điều gì nữa, nhưng công ơn dưỡng dục suốt mười bốn năm qua lại như ngọn núi lớn đè nặng trên vai.
Nói thì nói thế, nhưng mình vẫn nên chờ tới khi ông Tần mất thì hơn, đến lúc đó thì chẳng còn ai nợ ai nữa rồi.
Tô Miên là người lạc quan, dễ dàng khiến bản thân trở nên vui vẻ hơn.
Cô thầm tưởng tượng đến viễn cảnh mình và Tần Minh Viễn ly hôn, bản thân cô cũng không còn nợ Tô Kiến và Sài Tình chuyện gì nữa, thoắt cái tâm trạng tươi vui lên hẳn.
Cô nghĩ mình nên lên kế hoạch sau khi ly hôn thì hơn.
Ly hôn với Tần Minh Viễn đồng nghĩa với việc phải tạm biệt cuộc sống sung túc xa xỉ của hiện tại. Mặc dù Sài Tình có thành lập thương hiệu riêng cho cô, nhưng nó lại không thuộc quyền sở hữu của Tô Miên. Trong số tài sản cô hiện có, trừ phần bất động sản Tử Đông Hoa Phủ là của ông nội Tần cho cô ra, thì cô cũng chỉ còn lại số tiền tiết kiệm chưa tới hai mươi triệu tệ.
Nếu Tần Minh Viễn bằng lòng đưa tiền cấp dưỡng [2] thì cuộc sống của Tô Miên sẽ dễ thở hơn rất nhiều.
[2]: Theo chúng mình tìm hiểu, ở Trung Quốc có quy định về nghĩa vụ cấp dưỡng khi ly hôn giữa vợ và chồng, nằm ở điều 42 luật Hôn nhân và Gia đình Trung Hoa. Ở Việt Nam cũng có quy định về vấn đề này, được quy định tại điều 115 luật Hôn nhân và Gia đình 2014 – Điều 115: Nghĩa vụ cấp dưỡng giữa vợ và chồng khi ly hôn. ”Khi ly hôn nếu bên khó khăn, túng thiếu có yêu cầu cấp dưỡng mà có lý do chính đáng thì bên kia có nghĩa vụ cấp dưỡng theo khả năng của mình.”Mà tên đó không cho thì thôi, cô bán Tử Đông Hoa Phủ đi cũng được, cộng thêm số tiền tiết kiệm tự cô tích cóp dành dụm, lại vẽ thêm vài bộ truyện tranh nữa, quãng đời còn lại cũng miễn cưỡng tạm bợ cho xong.
Tô Miên nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng rút ra được chân lý: Chỉ có tiền mới là tốt nhất.
Mà trước mắt, cô chỉ có nước vẽ truyện kiếm tiền, còn không nữa thì làm thiết kế trang sức, dù sao học vấn và kinh nghiệm của cô còn bày ra đó.
Nghĩ thế, Tô Miên lập tức tràn đầy sức sống.
Cô đi đến bên cửa sổ sát đất, mở điện thoại xem bình luận truyện tranh của mình.
Mấy ngày nay bận bịu chăm sóc tên Tần Minh Viễn kia quá nên cũng chẳng có thời gian theo dõi truyện tranh mình vẽ. Cô đã vẽ sẵn chap dự phòng cho một tháng rưỡi sắp tới, hiện tại đã qua nửa tháng, truyện tranh lại update thêm được hai chap.
Lục Huy bị thỏ cắn đứt ngón tay phải vào viện dưỡng thương, lúc ăn mì bệnh viện thì lại dị ứng, dẫn đến việc mặt nổi đầy nốt ban. Trải qua bao gian khổ, cuối cùng hắn cũng xuất viện bình an, nhưng vừa về chưa được bao lâu, tên Lục Huy này lại muốn tham gia đại hội thể dục thể thao đầy kịch tính với Ôn Tố.
Kẹo Bông Gòn rất biết cách nắm bắt nội dung sao cho hài hòa nhất, bức tranh nửa kín nửa hở kia lại gây thu hút rất nhiều so với truyện tranh người lớn trực tiếp và thô bạo.
Nhưng mà, bộ môn vận động này chỉ mới diễn ra được nửa chừng… Lục Huy… chợt tắt nắng.
Lần đầu tiên nhân vật Lục Huy trong bộ truyện tranh này không nhập viện, cũng không phải đang trên đường nhập viện.
Mà hắn tắt nắng.
Khu bình luận bên dưới phải nói là cười ngoác cả mồm.
[Há há há há há há há há, tui cười lăn cười lóc, cười bò cười đứng, hông ngờ lại có cái plot này luôn á.]
[Lúc đầu tôi cá cả thùng que cay, chap sau Lục cặn bã sẽ bị thỏ cắn chym chym cơ, nhưng méo ngờ chị Kẹo Bông Gòn lại chơi vố này.]
[Chị ơiiii chị đỉnh quóoo.]
[Chị ơi bé iu chị lắm lắm.]
[Tôi có một khát vọng siêu to bự: couple Lục cặn bã x Ôn Tố hãy SE đeeeee.]
[Cô lầu trên chấp niệm to vãi, hôm nào có chap mới tôi cũng thấy cô nói câu này.]
[Cảm ơn artist, lần nào xem chap mới tôi cũng vui hết, thật ra hôm nay tôi nản lắm, trong nhà xảy ra nhiều chuyện quá, tôi chẳng cầm được nước mắt… Nhưng khi đọc truyện tranh của cô, xem tới đoạn Lục cặn bã tắt nắng giữa chừng là tôi vui lắm luôn ý. Truyện hài hước như thế này chữa lành tâm trạng lắm luôn đó nha!]
[Xoa đầu chị tiên nữ lầu trên! Vui lên nha chị bé!]
[Em cũng đến cảm ơn artist, tuy mỗi tuần chỉ có một chap, nhưng truyện của chị đã mang đến cho em chút vui vẻ ngắn ngủi của ngày dài, giúp em tạm thời quên đi phiền muộn ở hiện thực.]
…. (m0ngh04n4nk.//p)
Bây giờ Tô Miên mới cảm nhận được niềm vui khi làm một thiên thần nhỏ mang đến hạnh phúc cho mọi người là như thế nào, khi đọc bình luận dưới truyện, cô có cảm giác tâm hồn đầy mệt mỏi của mình được xoa dịu vậy.
Thế là, Tô Miên quyết định báo đáp những thiên thần nhỏ đã không tiếc dành lời khen ngợi cho mình.
Cô mở app mua sắm ra, tìm mua một con iPad Pro và bút vẽ ở shop cùng thành phố để tiếp tục vẽ truyện tranh.
Cô đã lên sẵn ý tưởng trong đầu, cộng với kinh nghiệm phong phú có được từ những ngày qua, Tô Miên quyết định cho Lục Huy vào thăm phòng ICU nửa tháng.
Cùng lúc đó.
Đàm Minh Phong đang bàn bạc lịch trình công việc sắp tới với Tần Minh Viễn trong bệnh viện.
Người ta có câu, thương nặng trăm ngày lành.
Đùi phải Tần Minh Viễn bị bó thạch cao, xương sườn ở phần bụng cũng cần phải dưỡng cho lành, một tháng rưỡi tới không thể đóng phim. Mà “Tư Thế Anh Hùng” vẫn đang trong giai đoạn ghi hình, hiện tại thiếu đi nam chính thì cũng không có cách nào khác ngoài việc ngừng quay, dù sao bộ phim này cũng chỉ xoay quanh nam chính, Tần Minh Viễn lại còn là diễn viên sở hữu dàn fan hùng hậu, kỹ thuật diễn xuất lại khỏi phải bàn, cho nên việc đổi người là chuyện không thể. Vì lẽ đó, đoàn phim chỉ có thể chờ vết thương của Tần Minh Viễn lành lại thì mới làm việc lại bình thường.
Đàm Minh Phong bảo: “Dù vợ cậu đã nói rõ với cánh truyền thông, nhưng fan vẫn rất quan tâm đến tình hình của cậu. Ngày nào cũng có rất nhiều bình luận và tin nhắn hỏi thăm sức khỏe trên Weibo phòng làm việc của bọn anh, fan master cũng nhắn tin bên WeChat hỏi thăm rất nhiều lần.”
Nói đoạn, Đàm Minh Phong lại thở dài thườn thượt.
Sinh vật tên Tần Minh Viễn, còn có thân phận khác là ông chủ của Đàm Minh Phong, trông thì trẻ trung mà chẳng khác nào ông cụ non, có Weibo nhưng không bao giờ dùng, tài khoản Weibo của Tần Minh Viễn cứ như acc clone với số người theo dõi chạm mốc 80 triệu vậy.
Mọi hoạt động của anh đều do Weibo phòng làm việc đăng bài thông báo.
Tần Minh Viễn ra chiều suy tư rồi bất chợt lên tiếng: “Lấy Weibo phòng làm việc đăng bài đi, tôi hỏi bác sĩ rồi, thương thế cũng không nặng lắm, đùi phải mà mau lành thì có thể tháo thạch cao trong vòng hai mươi ngày, tịnh dưỡng thêm mười ngày nữa là khỏe hơn thôi.”
Đàm Minh Phong biết thân thể Tần Minh Viễn vẫn luôn rất khỏe mạnh, anh ta hơi ngập ngừng, sau mới đáp: “Thế anh đăng Weibo bảo là tầm ba mươi ngày nữa cậu sẽ trở lại với công việc, tiếp tục quay “Tư Thế Anh Hùng” nhé?”
Tần Minh Viễn ra giá: “Thêm mấy ngày nữa đi.”
Đàm Minh Phong thoáng kinh ngạc.
Anh ta đã theo Tần Minh Viễn công tác nhiều năm, trong mắt Đàm Minh Phong, Tần Minh Viễn là một diễn viên yêu nghề tận mạng. Dù cho có sốt cao cũng phải cố gắng hoàn thành phần diễn cho bằng được, không bao giờ có chuyện làm chậm tiến độ quay phim, làm ảnh hưởng đến người khác.
Anh ta hỏi một câu: “Cậu muốn nghỉ ngơi thêm à?”
Câu trả lời của Tần Minh Viễn lại vượt sức tưởng tượng của quản lý: “Tôi muốn ở bên cạnh vợ tôi.”
Đàm Minh Phong nghe xong càng kinh ngạc hơn, anh ta lặng lẽ quan sát Tần Minh Viễn thêm mấy lần, nhưng tuyệt nhiên không hề để lộ sự kinh ngạc ấy ra bên ngoài, Đàm Minh Phong khẽ gật đầu, nói với Tần Minh Viễn: “Ok, anh hiểu rồi, lát nữa anh bảo phòng quan hệ công chúng lên bài cho cậu, chừng nào viết xong thì gửi cậu xem, nếu không có vấn đề gì thì anh lấy Weibo phòng làm việc đăng luôn.”
Tần Minh Viễn nói: “Anh làm việc thì tôi yên tâm, không cần đưa tôi xem cũng được, anh thấy nó ổn thì thôi, khoảng thời gian này vất vả cho anh rồi.”
Đàm Minh Phong gật đầu đồng ý.
Sau khi Đàm Minh Phong rời đi, Tần Minh Viễn mới mở WeChat ra xem.
Tin nhắn cuối cùng của anh và Tô Miên là khi cô nói mình bị cảm, sợ lây cho anh nên không đến.
Mà anh chỉ trả lời cô một chữ “OK”.
Tầm mắt Tần Minh Viễn dừng trên ảnh đại diện của cô.
Anh tự nhận biểu hiện hôm nay của mình rất khá, không chỉ cố gồng mình thân thiết với ba mẹ vợ, thậm chí còn mời bọn họ đến khách sạn Tinh Long dùng cơm. Đồng thời cũng rất săn sóc, lãng mạn với cô.
Sau một bữa cơm, anh cảm nhận được tâm trạng hân hoan của Tô Miên.
Anh thấy trạng thái của mình cũng khá tốt, nhất là khi thấy nét rạng rỡ trên gương mặt dịu dàng ấy.
Tần Minh Viễn bắt đầu suy tính đến chuyện sinh con.