Ma Vương Vú Em

Chương 38: Hộp Trí Nhớ

“Kiếm thứ hai, tên là Trùng Minh. Lúc ra chiêu hư hư thực thực, khiến cho người ta không thể phân biệt thật giả. Chân lý của kiếm này là tuỳ thời có thể biến giả thành thật, biến thật thành giả. Nhớ kỹ, cái gọi là chiến đấu, là xem kiếm ai chuẩn xác hơn, đâm vào thân thể đối phương nhiều hơn. Mà không phải là so sánh một đấm có thể đánh nát tảng đá lớn như thế nào, một chân có thể dẫm ra hố to bao nhiêu. Mặc kệ đối phương mạnh cỡ nào, chỉ cần nhóc có thể đảm bảo kiếm của mình có thể lừa gạt đối phương, có thể đâm vào đối phương trước khi bị đối phương đâm, vậy là nhóc thắng.”

Câu nói này Ngu Ngốc nhớ kỹ, đây là luật lệ để sinh tồn, là thứ cậu thành thạo và khắc sâu nhất.

“Kiếm thứ ba, Hạ Lam, kiếm thế như bão táp. Có thể giúp nhóc lấy ít địch nhiều.”

“Kiếm thứ tư, Luyến Tình. Nếu như giết không chết đối phương, vậy liền quấn lấy đối phương.”

“Kiếm thứ năm, Lạc Diệp. Đây là một sát chiêu. Tinh túy của kiếm này là dù cho có mưa gió có mạnh thế nào cũng không thể chém đứt lá rụng. Trên đây, là “sáu kiếm” của kiếm pháp.”

Ngón tay của cô gái múa may trước mặt Ngu Ngốc, Ngu Ngốc từ lúc chào đời đến giờ biết đến khái niệm chiến đấu, cũng là lần đầu tiên lĩnh hội ảo diệu trong đó. Thế nhưng với cậu mà nói, thứ trước mắt thật sự là quá phức tạp, đối với một kẻ từ nhỏ đến lớn đều sống như một con chuột mà nói, cái gọi là con đường “cường giả”, thật là quá mức xa xôi, xa xôi đến ngay cả nghĩ vẩn vơ cũng không được.

Thi triển “sáu kiếm” hoàn tất, cô gái lại thụt tay vào trong áo choàng, mỉm cười, đi tới trước mặt cậu.

“Nhóc còn nhỏ, những thứ này đối với nhóc mà nói cũng quá phức tạp. Cho dù là một người đạt tới cấp bậc Cữu Cốt, cũng không có khả năng học hết trong một buổi tối. Nhưng ta cũng không có thời gian để từ từ dạy nhóc trong mười tám năm. Cho nên, nhóc phải tự mình nỗ lực, sau này chậm rãi học đi."

Nói xong, cô gái lại duỗi ngón tay ra. Đầu ngón tay của cô ta toả ra một luồng ánh sáng màu lam nhạt nhẹ nhàng, không kịp đợi Ngu Ngốc phản ứng chạm vào trán cậu.

Trong nháy mắt này, Ngu Ngốc chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, thật nhiều “thứ” từ ngón tay này xông vào não mình. Muốn hình dung thì... Đúng, như là kẻ cướp! Mặc kệ cậu có đồng ý hay không, cũng mặc kệ cậu có tiếp nhận hay không, những “thứ” kia vẫn từ ngón tay của cô gái tràn vào đại não cậu, khắc sâu vào trong trí nhớ cậu...

Việc này, sau hơn mười lăm phút mới hoàn tất. Ngón tay của cô gái vừa thụt ra, toàn thân cậu toát đầy mồ hôi, co quắp rồi ngã xuống đất. Miệng cậu thở hổn hển, trong đầu là một mảnh hỗn loạn. Cậu nhận ra mình không cách nào suy nghĩ, cũng không cách nào làm rõ suy nghĩ trong đầu. Một vài mảnh kí ức từ ý thức hiện ra, hoàn toàn xáo trộn tư duy tỉnh táo của cậu.

“Ô... Oa...!”

Ngu Ngốc ôm lấy đứa bé sơ sinh, giãy dụa đứng lên, che đầu. Đứa bé hình như cũng phát giác được cái gì, bắt đầu khóc lớn. Rất lâu sau, Ngu Ngốc mệt lả dựa vào vách đá, mở đôi mắt đục ngầu ra.

“Vừa mới bắt đầu có lẽ sẽ cảm thấy không tốt lắm đi, nhưng nhanh thôi sẽ ổn.”

Cô gái chắp hai tay sau lưng, nhìn vào Ngu Ngốc.

“Vừa rồi, ta đã đem áo nghĩa của “Sáu kiếm” và phương thức sử dụng phong ấn vào một khu vực trong đại não được gọi là “Hộp”. Chờ một lúc nữa, những thứ ngăn cản nhóc suy nghĩ sẽ bị phong ấn toàn bộ, không có bất kỳ ảnh hưởng gì với nhóc."

“Nhưng mà, chỉ cần nhóc nguyện ý suy nghĩ, áo nghĩa của “sáu kiếm” sẽ từng chút từng chút ra khỏi “hộp”, để nhóc có thể nhìn ngươi cần muốn đồ vật. Nhóc dựa vào phương pháp này, học tập và tu luyện giỏi vào."

Trong lúc đó cô gái đang nói, cái đầu hỗn loạn của Ngu Ngốc dần dần bình thường trở lại. Cậu thở ra một hơi, những cái chữ viết chạy tán loạn trong đầu đã hoàn toàn biến mất. Cậu cúi đầu dỗ dành đứa bé, để cho nó im lặng. Sau đó, cậu nhắm mắt lại bắt đầu thăm dò, dựa theo phương pháp của cô gái suy nghĩ về những thứ trong “hộp”.

...

Cậu suy nghĩ, dần dần chìm vào bóng đêm vô tận. Đột nhiên, Ngu Ngốc cảm thấy xung quanh mình đều bị bóng đen bao phủ. Lúc cậu đang cảm thấy nguy hiểm, muốn mở to mắt ra...

Một số hình ảnh, xuất hiện trên cái màn đen khịt kia.

Đó là một người đất nhỏ, trên tay cầm một nhánh cây. Người đất này chỉ đứng im tại chỗ, không hề động đậy. Ngu Ngốc nhìn nó một hồi lâu, vẫn không có nhìn ra được là nó đang làm gì, đúng lúc cậu định mở mắt, người đất kia đột nhiên giơ nhánh cây lên đâm về phía trước, sau đó lại trở lại dáng vẻ bất động.

Tốc độ của người đất thật sự quá nhanh, nhanh đến mức cậu không kịp nhìn. Lần thứ hai, tốc độ đâm của người đất chậm đi không ít. Lần thứ ba, lại chậm thêm. Cho đến khi Ngu Ngốc có thể hoàn toàn thấy rõ động tác, tư thái, cách cầm nhánh cây của nó, thậm chí cậu còn có thể cả bộ ngực đang phập phồng của nó. Tất cả mọi thứ, đều rõ ràng vậy.

Sau khi người đất chuyển động, xuất hiện một chuỗi văn tự lớn. Nếu như đoán không sai, những văn tự này hẳn là giải thích nội dung của bộ kiếm pháp kia. Nhưng mà, Ngu Ngốc không biết chữ, chỉ nhìn hình ảnh để tu luyện, sợ rằng sẽ làm nhiều ăn ít.

Sau đó, rất nhiều người đất lần lượt nhảy ra. Tuy gọi là “Sáu kiếm”, nhưng mỗi một kiếm giống như có vô tận biến hóa. Chú giải bên cạnh cũng càng ngày càng nhiều. Nhưng mà, cậu vẫn cố gắng nhìn hết, sau đó cất vào “hộp”.

Ngu Ngốc mở mắt ra, đứa bé trong ngực đang khóc, nó... đang lo lắng, hay là sợ hãi?

Đứa bé này mới sinh có nửa năm, làm sao có thể lo lắng?

Ngu Ngốc hừ một tiếng. Nhưng cậu vẫn duỗi hai tay ra, điều chỉnh vị trí cho nó thoải mái hơn, đôi mắt lạnh lùng với cái ôm dịu dàng thật không hợp. Tiếng khóc của nó dần dần biến mất, bé ô oa vài tiếng, rồi khép lại đôi mắt lại, lẳng lặng ngủ mất.

Ngu Ngốc thở thở dài, chậm rãi ngẩng đầu. Ở trước mặt cậu, cô gái kia đang kiếm thứ gì nó nơi túi đeo lưng của con sói. Rất nhanh, cô ta lấy ra một cây kéo và một số kim khâu.

“Hình như nhóc có vấn đề muốn hỏi ta.”

Cô gái không thèm nhìn Ngu Ngốc dù chỉ một chút. Cô tựa vào bụng con sói, thong thả ngồi. Đôi tay trắng như ngọc kia kéo vạt áo, sau đó dùng cây kéo cắt một lớp vải.

Ngu Ngốc nhìn chằm chằm cô gái, không biết cô ta muốn làm gì. Do dự một lúc, cậu mới chậm rãi nói ra:

“Cô nói là “sáu kiếm”. Nhưng... Chỉ có “năm kiếm”.”

Cô gái khẽ cười, đôi tay nhặt lên vải vóc vừa cắt xong, bắt đầu dùng kim khâu may một đường.

“Đúng là chỉ có năm kiếm. Bởi kiếm cuối cùng... Ta thực sự là không nghĩ ra được phương pháp gì, để có thể biểu đạt chính xác cho nhóc. Mà so sánh với năm kiếm kia, kiếm cuối cùng này lại là kiếm mà ta hy vọng nhất nhóc có thể nắm giữ nhất.”

Cô gái ngậm kim khâu nơi miệng, từng chút từng chút dùng cây kéo sửa đổi. Đợi đến khi xuất hiện hình dáng, cô ta lấy kim khâu đang ngậm, vừa may, vừa nói:

“Ta đã tận mắt chứng kiến bộ kiếm pháp này truyền thừa. Cho tới lúc kỉ nguyên thứ nhất huỷ diệt, nó đã có 50 người thừa kế. Còn bây giờ, chỉ sợ truyền nhân đã sớm đi qua tinh hà Hằng Sa.”

“Nhưng mà.”

“Trong 50 người thừa kế mà ta biết, trừ người sáng lập và người thừa kế thứ nhất ra, không có người thứ hai có thể lĩnh hội kiếm thứ sáu. Nói cách khác, người có thể nắm giữ kiếm thứ sau, chỉ có Người sáng lập và người thừa kế thứ nhất.”

“Sức mạnh của kiếm thứ sáu ta không cách nào hình dung, nếu như nói sức mạnh của năm kiếm trước như lũ lụt, thì kiếm thứ sáu như là sóng thần. Theo như ta biết, kiếm thứ sáu này cũng chỉ xuất hiện có hai lần. Ta mặc dù không cách nào giải thích kiếm chiêu của kiếm thứ sáu cho nhóc, nhưng ta có thể đem kiếm ý của kiếm đó nói cho nhóc, hi vọng sau này nhóc có thể tự mình lĩnh hội."

Một tiếng tạch, sợi chỉ bị cắn đứt. m thanh vang ra ngoài

“Trong một lần, người thừa kế thứ nhất sử dụng một kiếm này, giết chết sư phụ hắn, cũng chính là người sáng tạo bộ kiếm pháp này.”

Cô gái nâng tay lên, ngay khi Ngu Ngốc tập trung tinh thần nghe, một sợi chỉ từ đầu ngón tay cô ta bắn ra, đánh trúng mi tâm Ngu Ngốc.

“Và cũng vào một lần khác, tên đó cũng dùng một kiếm này…”

Trong nháy mắt, tấm màn đen bị xé nát, trong đầu Ngu Ngốc giờ toàn là ánh sáng. Ánh sáng được tạo ra từ vô số lưỡi dao sắc bén!

“Đánh bại ta.”

Khóe miệng cô ta trở nên lạnh lẽo, nhẹ nhàng cắn đứt sợi chỉ. Nhưng ở bên cạnh Ngu Ngốc không chịu nổi ánh sáng trong đầu, cậu vốn đã vô cùng mệt mõi nên ngay cả kêu cũng không được, ngẹo đầu, ngất đi...