Liên hệ với câu trước, Đinh Mật cho rằng ý của cậu hình như là...
Dám chia tay thì đánh đòn cậu.
Thật là... khiến người ta vừa ngọt ngào vừa buồn bực. Cô có ngốc mới chia tay!
Đinh Mật giậm chân, lẩm bẩm: "Nhưng cậu muốn thi vào Thanh Hoa, Bắc Đại, tớ không thi được..."
Nếu muốn đỗ Thanh Hoa hoặc Bắc Đại, phải nằm trong top 3 của lớp mới có cơ hội, Đinh Mật có thể lọt vào top 10 đã là cố gắng lắm rồi. Đừng nói là top 3, đến top 5 còn gần như vô vọng. Điền Chính Quốc, ủy viên học tập Bành Oánh, Từ Dịch, lớp trưởng và lớp phó chắc chắn sẽ không trượt khỏi top 5.
Đinh Mật càng nghĩ càng tuyệt vọng. Cô cố gắng lắm đó, nhưng người khác cũng đang cố gắng mà, nói không chừng còn cố gắng hơn cô. Lớp 12 giống như một trận chiến, mọi người so nhau khả năng dẻo dai và nhẫn nại, phải kiên trì được đến cuối cùng mới có thể phất cờ chiến thắng.
Điền Chính Quốc lặng thinh, hình như đang xem xét vấn đề này.
Một cơn gió lạnh bất chợt thổi qua, Đinh Mật hắt hơi, khụt khịt mũi một cách đáng thương.
Điền Chính Quốc túm gáy cô, xách người dậy. Đinh Mật còn chưa ngồi chán, vẻ không vui: "Làm gì vậy?"
"Đi thôi, còn muốn ngồi đây hít gió lạnh à?"
Đinh Mật ngơ ngác: "Không phải cậu đưa tớ đến đây sao?"
Điền Chính Quốc cúi đầu liếc cô, Đinh Mật vội vã đổi lời: "Là tớ bằng lòng tới..."
Trên đầu vang lên tiếng cười, ngữ khí quen thuộc: "Ngốc, có xem phim không?"
Đinh Mật ngẩng đầu vui vẻ: "Xem, xem chứ!" Lại nghĩ, "Vậy buổi tụ tập thì sao?"
"Cậu còn muốn đi?"
"Minh Vy vẫn ở đó."
Đỗ Minh Vy khẳng định vẫn đang lo cho cô, Đinh Mật muốn đến gặp cô nàng đã, nhưng thời gian hình như không đủ. Cô lặng lẽ kéo tay áo Điền Chính Quốc: "Mai vẫn được nghỉ. Ngày mai bọn mình đi xem phim được không?"
Hôm nay Điền Chính Quốc khoan dung cô hết mực, khóe miệng cong cong: "Thôi được, hôm nay cậu lớn nhất."
"Hôm nay cậu tốt với tớ quá." Đinh Mật đang hí hửng, thiếu gia lại bồi thêm một câu: "Không đồng ý sợ cậu lại khóc cho tớ xem."
"..."
Có tin tớ lập tức khóc cho cậu xem không?!
Nhưng mà cô vui quá, không khóc nổi.
Đinh Mật cười rộ lên, cúi đầu nhìn bàn tay cậu buông thõng bên người, to lớn thon dài, khớp đốt rõ ràng. Đáy lòng nổi trôi một ý nghĩ, trái tim đập như trống dồn lập tức đưa ra hành động.
Tay cô rón rén chạm vào ngón tay cậu, ngón trỏ móc lấy ngón út của cậu, ngay tức thì, cả bàn tay được ai đó nắm chặt.
Điền Chính Quốc nắm tay cô đi được hai bước, Đinh Mật ngốc nghếch cười thành tiếng: "Tay cậu ấm ghê."
Điền Chính Quốc khựng lại, giễu cợt: "Do tay cậu lạnh quá thì có."
Tay cô vừa nhỏ vừa lạnh, nhưng rất mềm.
"Ở đây lạnh mà..."
"... Còn nói!"
Đinh Mật nghĩ, chắc Điền Chính Quốc thẹn quá hóa giận. Nhưng cô thật sự không hiềm vì buổi hẹn hò đầu tiên của hai người là ở công viên hít gió lạnh. Ở bên cậu, bắt cô hít gió lạnh cả một buổi tối cô cũng vui lòng.
Từ chỗ tối bước đến đầu đường ánh đèn mờ tỏ, hai người hiểu ý buông tay nhau ra.
Điền Chính Quốc lại đút tay vào túi quần, Đinh Mật chụm tay trước miệng hà hơi, cảm thấy được cậu nắm tay vẫn ấm hơn.
Buổi tụ tập được tổ chức trong một quán KTV cao cấp, địa điểm do Khương Khả Du chọn, cô nói mình có thẻ VIP, có thể được giảm giá.
Hai người đi vào, nhân viên bước tới hỏi họ đến phòng nào, Điền Chính Quốc rất quen thuộc với nơi này, từ chối đề nghị dẫn đường của nhân viên. Lúc chờ thang máy thì gặp Từ Dịch vừa vội vã chạy tới, Từ Dịch nhìn hai người, cười với Đinh Mật: "Tớ tưởng chỉ có mình tớ đến muộn chứ."
Đinh Mật sợ người khác biết mình vừa đến công viên với Điền Chính Quốc, vội nói: "Nhà tớ có chút việc nên đến muộn."
Điền Chính Quốc đút hai tay trong túi, đứng sau lưng cô. Từ Dịch nhìn cậu, nói: "Nhà tớ cũng có chút việc."
Đinh Mật chuyện trò với cậu, cùng bước vào thang máy, lại cùng ra khỏi đó, đi về phía phòng 803. Điền Chính Quốc đi đằng sau, ánh mắt lạnh nhạt liếc nhìn hai người đang nói cười vui vẻ nọ, đột nhiên nhấc tay túm gáy Đinh Mật lại.
Đinh Mật không phòng bị, chấp chới lùi về sau hai bước, va vào ngực cậu, vẻ ngơ ngác: "Cậu làm gì đấy?"
"Đến phòng 803 rồi, cậu còn muốn đi đâu nữa?"
Điền Chính Quốc cất giọng lạnh lẽo, quay người đẩy cánh cửa ở bên trái ra. Đinh Mật hơi xấu hổ liếc nhìn Từ Dịch, cô đi theo cậu, ai ngờ cậu lại đi nhầm.
Trong phòng có khoảng hai, ba mươi người, rộn rã náo nhiệt. Đỗ Minh Vy đang chơi bài với bọn Từ Khiên, Khương Khả Du đang hát một bài tiếng Anh mà Đinh Mật không biết tên, nhưng cô thấy rất hay, không nhịn được phải nhìn qua.
Không chỉ hát hay, tối nay Khương Khả Du còn trang điểm rất đẹp, mấy cậu con trai cứ nhìn cô suốt.
Đỗ Minh Vy nhìn thấy Đinh Mật, nhanh chóng vẫy tay: "Mật Mật, qua bên này!"
Trong phòng quá ồn, Đinh Mật không nghe thấy cô nàng nói gì, nhanh nhẹn chạy qua.
Lớp phó gào to: "Ê, sao ba người lại đến cùng nhau thế? Từ Dịch, tôi còn tưởng cậu không đến chứ."
Từ Dịch cười trừ: "Gặp nhau dưới tầng."
Điền Chính Quốc ngồi xuống cạnh Từ Khiên, lười biếng ngả người lên sofa. Từ Khiên quay đầu hỏi: "Chơi không?"
Điền Chính Quốc ngước mắt: "Lát nữa."
Đỗ Minh Vy thủ thỉ bên tai Đinh Mật: "Bọn mày đi đâu đấy?"
Đinh Mật thành thật khai báo: "Công viên."
Cô ngừng giây lát, chắc chắn bên cạnh không có ai nghe thấy mới nói tiếp: "Tao với Điền Chính Quốc hình như thành một đôi rồi."
Đỗ Minh Vy lập tức trợn tròn mắt: "Á?!"
Quần chúng đồng loạt quét mắt về phía cô nàng, Đinh Mật hấp tấp bịt miệng Đỗ Minh Vy lại, chán nản bảo: "Mày bé tiếng thôi."
Đỗ Minh Vy thực sự quá kinh ngạc, nào ai ngờ mới chỉ có hơn một tiếng không gặp mà Đinh Tiểu Mật nhà cô đã nói với cô là bản thân và Điền Chính Quốc yêu sớm rồi chứ. Đợi nỗi kinh hoàng qua đi, Đỗ Minh Vy than thầm bên tai Đinh Mật: "Tao còn tưởng hai chúng mày có thể nhịn được đến lúc thi đại học xong cơ."
Đinh Mật đỏ mặt: "Tao cũng tưởng thế..."
Đỗ Minh Vy bỗng cảm thấy có chỗ không đúng, níu chặt lấy Đinh Mật hỏi: "Cái gì mà hình như thành một đôi rồi?"
Đinh Mật không biết nên đáp thế nào, bởi vì hai người đều không trực tiếp nói thẳng, nhưng cô cho rằng hai người đã là một đôi.
Tần Dạng ném một quân bài ra, nhìn họ: "Các cậu thủ thỉ gì đấy?"
"Có nói cậu cũng không hiểu, đồ đảm bảo sẽ ế suốt đời ạ."
"... Đệt!"
Tần Dạng tự biết bản thân không đấu nổi Đỗ Minh Vy, mắt đảo một vòng, rơi xuống người Từ Khiên: "Từ Khiên, cậu quản Đỗ Minh Vy đi cái."
Đỗ Minh Vy ngẩn người, chạm phải ánh mắt của Từ Khiên, vội vã cúi đầu trốn đi. Ngược lại, Từ Khiên vô tư đập cho Tần Dạng một phát, cười nhạt: "Tao không trị được cậu ấy, cậu ấy trị tao thì có."
Đỗ Minh Vy đỏ mặt. Người này đúng là càng ngày càng nói năng thiếu suy nghĩ. Bên cạnh có nam sinh ồ lên: "Mới còn trẻ mà đã bị tóm chặt là không tốt đâu!"
Từ Khiên cà lơ phất phơ đáp: "Có gì không tốt?"
Đỗ Minh Vy sợ cậu lại phun ra lời kinh thiên động địa gì, vội ném một miếng bò khô đến: "Cậu im miệng cho tôi."
Từ Khiên bắt lấy miếng bò khô, cười bỏ vào miệng nhai ngon lành.
Khương Khả Du hát liền một mạch hết mấy bài mới đưa mic cho người khác, bước đến cạnh Tần Dạng, khẽ nói: "Tần Dạng, cậu dịch ra một chút."
Tần Dạng liếc nhìn cô, dịch sang bên, nhường cho cô một chỗ trống.
Khương Khả Du ngồi xuống, nhìn Điền Chính Quốc bên tay phải, cười nói: "Tối nay bố cậu ăn cơm ở nhà tớ, bác bảo có gọi cậu đi cùng nhưng cậu không đi."
Điền Chính Quốc nghe xong chỉ cười nhạt.
Đỗ Minh Vy tẩy bài, liếc bọn họ một cái, hỏi: "Trò chơi quốc vương, ai chơi không?"
Khương Khả Du vội tìm bậc thang cho mình: "Có tớ."
Đỗ Minh Vy chia bài cho mọi người, Đinh Mật cũng nói: "Tao chơi nữa."
Vừa mới nhận được bài, còn chưa kịp bắt đầu, điện thoại trong túi Đinh Mật bỗng vang lên. Lúc đầu Đinh Mật không để ý, Đỗ Minh Vy phải nhắc cô: "Mật Mật, hình như điện thoại mày kêu kìa."
Đinh Mật tay cầm bài tay cầm điện thoại, nhìn thấy tên người gọi đến, lại nhét điện thoại vào trong túi.
Đỗ Minh Vy nhìn cô, hạ giọng hỏi: "Không nghe à?"
Đinh Mật mím môi, lắc đầu: "Không muốn nghe."
Khoảng một phút sau điện thoại lại đổ chuông, Đinh Mật nhăn mày, bỏ bài xuống: "Tớ đi nghe điện thoại, ai chơi thay tớ với."
Cô cầm điện thoại bỏ đi.
Đỗ Minh Vy nhìn về phía sofa: "Điền Chính Quốc, cậu chơi thay Đinh Mật đi."
Điền Chính Quốc liếc mắt sang, dậy qua nhận bài.
Đinh Mật đứng ngoài hành lang nghe điện thoại, Chu Thanh hỏi cô, giọng mềm mỏng: "Tiểu Mật, mấy giờ tối nay con về?"
Mỗi lần Chu Thanh đều tính dùng cách thức dịu dàng này để vỗ về cô, bình thường Đinh Mật cũng không muốn căng thẳng với bà, nhưng tối nay thì khác, sự hoài nghi và chỉ trích trong khi chưa hỏi rõ đúng sai phải trái của Chu Thanh làm Đinh Mật rất tổn thương, khiến cô lần đầu tiên nảy sinh tâm lý phản nghịch.
"Tối nay con không về."
Đinh Mật bướng bỉnh đáp, không chỉ tối nay, thậm chí là tối mai, sau này, cô đều không muốn trở về nơi đó nữa.
Giọng Chu Thanh cứng đờ: "Con nói gì? Đầu xuân năm mới con không về nhà thì có thể đi đâu?"
Đinh Mật cắn môi: "Con đến nhà Minh Vy."
Chu Thanh nói: "Tết nhất con đến nhà người ta làm gì? Tối nay nhớ về sớm."
"Với con thì trong nhà hay nhà người ta cũng chẳng có gì khác nhau cả, dù sao con cũng là người ngoài."
Đinh Mật nói xong cũng sững sờ, thì ra bản thân cô vẫn luôn nghĩ như vậy.
Chu Thanh nghiêm nghị nói: "Con nói gì đấy? Mấy lời này đừng để chú con nghe thấy. Cái gì mà nhà người ta với người ngoài, đây là nhà mình, mẹ là mẹ con, nhà mình chính là nhà con, hiểu chưa?"
Đinh Mật mím chặt môi không đáp, sợ mình vừa mở miệng sẽ hét lên.
Chu Thanh hòa hoãn lại: "Tối nay là do mẹ không đúng, mẹ cũng chỉ sợ con nhiễm thói hư tật xấu, tưởng con học đòi theo người ta. Được rồi, chuyện này đến đây là hết, tối nay con nhớ về sớm."
"Tối nay con không về đâu."
Đinh Mật vẫn kiên quyết, dứt lời liền cúp máy.
Chu Thanh nghe thấy tiếng tút dài vang lên, nhíu mày. Tiết Chấn không biết đứng sau lưng bà từ bao giờ: "Tiểu Mật vẫn giận à?"
Chu Thanh thở dài: "Con bé giận dỗi với tôi, trách tôi chưa hỏi rõ đã đổ oan cho nó."
Tiết Chấn nói: "Việc này cũng không thể trách bà, chỉ tại Tiết Ninh nhanh mồm nhanh miệng."
Chuyện chia phòng mới đợt trước Tết chắc đã làm Đinh Mật tổn thương, tối hôm qua Đinh Mật từ chối kèm thêm cho Tiết Ninh, Tiết Chấn cũng không nói chuyện đó với Chu Thanh. Mấy chuyện xảy ra liên tiếp như thế, đứa bé kia đoán chừng sẽ nảy sinh tâm lý chống đối.
"Thôi vậy, tối nay nó muốn ngủ ở nhà bạn thì cứ cho nó ngủ."
Chu Thanh cũng không biết làm sao: "Chỉ đành thế thôi, nếu không đến bắt nó về cũng không được, tôi lo sẽ ảnh hưởng đến kỳ thi đại học của nó."
Tiết Chất than thở: "Lo cho nó làm gì, với thành tích của nó, chỉ cần phát huy bình thường, chắc chắn sẽ thi đỗ trường tuyến một. Trái lại Tiết Ninh mới khiến tôi đau đầu kia kìa, đến trường tuyến ba cũng không biết có thi nổi không."
Lần này Chu Thanh không tiếp lời, so sánh Tiết Ninh với Đinh Mật, tức khắc cảm thấy Đinh Mật thật sự khiến người lớn yên tâm hơn nhiều.
~~~
Đinh Mật quay lại phòng bao, nam sinh rút được quân Quốc Vương đang cười hả hê đắc ý. Cậu ta vốn định bày chút trò, nhưng nể có con gái, chỉ đành bảo: "Số 2 nói với số 3 một câu - Đảm bảo ế suốt đời."
Tần Dạng cười nhạo báng: "Kém thế, khó khăn lắm mới rút được Quốc Vương mà cũng không biết làm nên chuyện."
Nam sinh nọ không phục: "Có giỏi thì cậu tự rút được Quốc Vương đi."
Không phải đang có nữ sinh với Điền Chính Quốc ở đây sao? Kín đáo một chút vẫn tốt hơn.
"Số 2 với số 3 là ai?"
Điền Chính Quốc số 2, Tần Dạng nhìn bài của mình: "Đệt, không phải chứ!"
Điền Chính Quốc cười xì, vỗ vai Tần Dạng: "Đảm bảo ế suốt đời."
Tần Dạng vò đầu bứt tóc: "Mẹ nó, sao tao tự nhiên thấy câu này cứ như bị yểm bùa thế, sợ vãi..."
Đỗ Minh Vy kề sát Đinh Mật, hỏi thầm: "Mẹ mày không nói gì mày chứ?"
Đinh Mật lắc đầu, ngước mắt nhìn cô nàng: "Tối nay tao đến nhà mày ở một hôm được không?"
"Đương nhiên là được rồi. Đừng nói là một hôm, ở cả đời cũng được."
"Mày tốt quá..."
Đinh Mật cảm động vô cùng. Đỗ Minh Vy kéo tay cô, đắc ý ôm chầm lấy người: "Đương nhiên."
Đều là học sinh cuối cấp, phụ huynh quản khá nghiêm, cả đám không chơi quá khuya, mười một giờ liền giải tán.
Tối hôm ấy, Đinh Mật và Đỗ Minh Vy cùng chui trong một cái chăn thủ thỉ nhỏ to. Đỗ Minh Vy có vẻ tiếc hận, hỏi: "Đến một câu tỏ tình cũng không có? Kiểu như tớ thích cậu hay làm bài gái của tớ nhé chẳng hạn?"
Đinh Mật lắc đầu: "Không có..."
Đỗ Minh Vy gõ đầu cô, hận cô sao mà kém cỏi: "Cũng chỉ có mày mới dễ dàng đồng ý thế thôi." Đoạn nghĩ ngợi lại nói, "Thôi vậy, tốt xấu gì cũng là Điền Chính Quốc chủ động, không cần tính toán khắt khe quá. Mà này, sao tao cứ cảm thấy Điền Chính Quốc đã bị mày tóm gọn rồi ấy nhỉ? Mày xem, lần trước mày ngã xe, cậu ta liền bắt đầu đợi mày; Từ Dịch đồng hạng nhất với cậu ta, cậu ta lập tức chọn mày ngồi cùng; mày vừa khóc, cậu ta bỗng chủ động luôn."
"Nghe có vẻ thế..."
Nhưng Đinh Mật không cảm thấy mình có bản lĩnh lớn thế, Điền Chính Quốc tóm gọn cô thì có.
Ngày hôm sau, buổi trưa Đỗ Minh Vy phải về nhà bà nội mình, mẹ Đỗ nhiệt tình mời Đinh Mật đi cùng, nhưng Đinh Mật khéo léo từ chối.
Đỗ Minh Vy đưa cô ra đến cổng, trực tiếp kéo đến nhà bên cạnh bấm chuông: "Mày vào nhà Điền Chính Quốc sau đi xem phim luôn."
Đinh Mật sợ muốn chết, vội kéo cô nàng lại: "Đừng, nhỡ nhà cậu ấy có ai thì phải làm sao!"
Đỗ Minh Vy kinh nghiệm đầy mình: "Ga-ra nhà cậu ta không có xe, chỉ có một chiếc xe đạp. Mày yên tâm đi, chỉ có mình Điền Chính Quốc ở nhà thôi."
Đinh Mật nhìn, đúng thế thật.
Điền Chính Quốc mặc một chiếc áo đen liền mũ ra mở cổng. Đinh Mật hơi căng thẳng, bị Đỗ Minh Vy đẩy lên: "Tôi phải đến nhà bà nội tôi, giao Đinh Tiểu Mật cho cậu