Mối Tình Đầu - Nguyễn Phương Linh

Chương 39: Ngoại truyện 3- “nơi đâu là chân trời của cậu,tôi thực sự tổn thương rồi”

Năm hai Đại học,với những suy nghĩ trưởngthành,bản thân tôi dường như đã thực sự thay đổi.

Chuyện Ba và cô Tú vẫn lén liên lạc với nhau tôi biết.Nhưng cũng chẳng muốn bận tâm thêm nữa.Tôi là tôi mà ba là ba.Dù sao bản thân tôi cũng không thể bắt ông ấy làm theo những điều tôi muốn cả.

Tôi dọn ra ở trọ,lấy lí do gần trường cho dễ di chuyển,nhưng đó chỉ là một lí do ấu trĩ mà thôi.Trong quá khứ vì nguyên nhân gì đó cô Tú đã gián tiếp gây ra cảnh li tán của gia đình tôi.Bây giờ ở hiện tại cô ấy lại có một mối quan hệ thân thiết với ba tôi.Còn tương lai,thực sự vẫn là câu hỏi lớn.

Tôi mặc kệ cho cái gọi là tương lai ấy.Tôi giờ cũng đã lớn,cũng đã biết tự định hướng trên con đường riêng của mình.

Dần dần những mối quan hệ cũng dần xa rời tôi.An người bạn thân suốt những năm cấp ba của tôi,chúng tôi đã không còn giữ liên lạc nữa.

Thực ra những người từng bước vào cuộc đời theo cách bình yên nhất thì lại ra đi một cách đau lòng nhất.

Từ Bình mất sau vụ tai nạn giao thông,đến Châu vì những suy nghĩ trẻ con mà giận không liên lạc với tôi,Bảo cũng đã có một cuộc sống mới,An cũng vì lí do không thể vô lí hơn..Mọi lí lẽ ấy vô lí quá phải không?Khi mất đi những mối quan hệ ấy tôi cũng chỉ biết ngẩng mặt lên trời mà khóc một trận thoả đáng.Nếu nói không đau lòng thì là nói dối

Cuộc đời tôi cũng giống như một bông hoa mỏng manh được cắm trong bình vậy.Được thay nước sẽ càng trở nên rực rỡ,còn không thì sẽ mau chóng héo tàn theo thời gian.Tôi chấp nhận,chấp nhận cuộc đời mình là những chuỗi ngày cô đơn.

Lâu dần,Hải Sam cởi mở như xưa đã chẳng còn nữa,thay vào đó là một tâm hồn ít nói,sống thiên về cảm xúc và luôn biết kìm hãm mọi đau khổ trong lòng để không bộc phát ra ngoài.

Tôi đã từng ngồi một mình trong căn phòng tối không có bất cứ loại ánh sáng nào để khóc.Tôi sợ ai đó sẽ thấy mình khóc,tôi sợ ai đó sẽ an ủi tôi trong khi lòng họ không hề muốn,tôi sợ,sợ tất cả mọi thứ.Cảm giác ấy thực sự vô cùng đáng sợ.Tất cả sự tốt đẹp ở nơi đây đã chẳng còn nữa.

Liệu tôi có đang thực sự ổn không?Đó luôn là câu hỏi mà tôi luôn tự hỏi chính bản thân mình mỗi khi đi ngủ.

Lòng tốt tôi trao họ,họ không cần,mắc mớ gì tôi phải quan tâm chứ.Nói vậy thôi chứ không quan tâm không được.Càng buồn bao nhiêu thì lại chuyển nó thành nỗi buồn bấy nhiêu.

Cuối cùng điều đẹp đẽ này tôi có là gì chứ?Là mẹ,là ba và Xương.Còn lại trong tay tôi không có gì cả.

Thực ra trong lòng tôi có đôi lần muốn trở lại những năm tháng tươi đẹp ấy.

Cơn mưa mùa hạ bỏ lại ở những năm tháng ấy.

Tình cảm tôi cũng bỏ lại ở những năm tháng ấy.

Bảo cũng từ chối mà bỏ lại tôi ở những năm tháng ấy.

Tôi như không tìm thấy một chút cảm hứng khiến mình không thể tiếp tục học năm hai Ở Học viện báo chí và tuyên truyền được nữa.Một quyết định điên rồ táo bạo không thể nào tin nổi.Tôi nộp đơn xin nghỉ học,không phải bảo lưu mà sẽ không bao giờ theo học nữa.

Tôi còn nhớ,hôm ấy Nguyên còn hẹn gặp tôi cho bằng được.Ngoài vẻ mặt tức giận thì cậu ta không có biểu hiện nào khác cả.

—Sao đang yên đang lành lại nghỉ học.

—Không thấy hứng thú.

—Việc mà cậu đã từng mơ ước từ nhỏ đến bây giờ lại nói là không hứng thú.Thật là buồn cười.

—Không thích nữa.

—12 năm đèn sách cũng chỉ mong muốn được vào trường Đại học mình mong muốn.Ấy vậy bây giờ đi được 1/3 đoạn đường rồi lại muốn từ bỏ sao.Sam?

—Cậu không hiểu được.

—Tôi đã làm bạn với cậu được 5 năm rồi đấy,Sam à.

—Cho dù 5 năm hay 10 năm,thậm chí là cả đời,cậu cũng không thể hiểu được tôi đâu Nguyên à.Bởi vì đến bản thân tôi còn không thể hiểu nổi thì đừng nghĩ đến chuyện cậu hay bất cứ ai có thể hiểu tôi.

—Hải Sam,con người của cậu ở hiện tại có thực sự Ổn hay là không?

—Ổn hay không ổn thì tôi vẫn sống tốt không phải sao?

—Vậy tôi hỏi câu một câu.Cậu quyết định sang Nhật để làm gì?

—Tôi....

—Vì Bảo sao...

Tôi thực sự bất lực không muốn giải thích gì thêm với Nguyên.Thậm chí gương mặt cũng không còn muốn biểu hiện ra ngoài.

—Nguyên à,cậu sai rồi.

—Tôi sai,hay cậu nói đang nói dối.

—Bảo chỉ là một cái tên,Và cái tên ấy không có quyền quyết định tương lai của tôi.Cậu hiểu không Nguyên?

—Chứng minh đi,chứng minh những lời cậu vừa khẳng định đi.Đến lúc đó thì chúng ta sẽ có chuyện để nói.Còn bây giờ,tôi và cậu,chúng ta không còn gì để nói nữa cả.

—Duy Nguyên.Chẳng phải cậu là người hiểu tôi nhất hay sao?

—Đã từng

—Cho dù ngoài kia họ nghĩ tôi thế nào cũng được.Nhưng cậu là người bạn thân nhất của tôi.Cậu không thể nhẫn tâm mà đối xử với tôi như vậy được.Tôi xin cậu đó.

—Cậu tự hỏi cậu đi.Tôi không còn chuyện gì để nói với cậu nữa.

—Duy Nguyên.

Đây là lần đầu tiên tôi gọi tên cậu ấy một cách bất lực đến như vậy.Mặc kệ cảm xúc của tôi,Nguyên vẫn quay lưng bước đi.Câu cuối cùng mà tôi nói có lẽ chính là lần đầu tiên tôi phải cầu xin sự cảm thông từ một người

—Xin cậu...Đừng rời bỏ tôi.Tôi xin cậu đấy.Tôi cần tình bạn của cậu.

Nguyên quay lưng bước đi lạnh lùng như muốn chối bỏ tôi.Và tôi lại mất thêm một người bạn nữa.Thực ra tôi buồn,buồn vì sao Nguyên lại không hiểu tôi chứ.Đúng đến hiện tại trong lòng tôi vẫn thích Bảo,nhưng quyết định đi Nhật này chẳng liên quan gì đến cậu ta cả.

Tôi muốn thử thách,trải nghiệm bản thân mình nhiều hơn.Dù sao mọi chuyện xảy ra đều có nguyên nhân nhất định nào đó.Tôi chấp nhận thì dù sao họ có đâu sống thay cuộc đời mình đâu...

Nhưng đâu đó tôi vẫn luôn cần một thứ tình cảm đặc biệt...

Nguyên xuất hiện rồi lại nhanh chóng giống như giọt nước tan biến vào trong làn nước..Những giọt nước mắt đã không thể kìm nén.Lòng bây giờ chẳng còn chút vui vẻ...Trái tim tôi và trái tim Nguyên thực sự đã tổn thương rồi.

Trên đời này mọi thứ đều có thể dễ dàng khi người ta muốn.Còn không thì dù bất cứ giá nào cũng nhất quyết không dễ dàng buông bỏ.