“Ầm…”
Âm thanh phát ra từ lôi đài phía Bắc, lúc này trên lôi đài đang có hai người một nam một nữ, người nữ chính là Đỗ Thanh Thanh và hiên nhiên tên nam nhân còn lại chính là Tường Vi Tùng Lâm bởi vì hắn chính là đối thủ của nàng.
Sau khi, Trần Diễm Sương nhận thua thì Vũ Tiểu Vũ hiển nhiên không chiến mà thắng cho nên lúc đó Lý Chân Nguyên liền nhanh chóng gọi ra hai cái tên của trận đấu tiếp theo cũng chính là hai người trên lôi đài lúc bây giờ.
Trận thế lúc này có vẻ như đang nghiên về Tường Vi Tùng Lâm vì sau khi va chạm với hắn, Đỗ Thanh Thanh lại là người liên tiếp lui về sau năm sáu bước trong khi đó Tường Vi Tùng Lâm lại chẳng hề hấn gì, tựa như một khối đá cứng đứng yên bất động một chỗ vậy.
Phía bên dưới nhìn thấy tình huống như vậy liền có vài người hậm hực, thái độ khá là phẩn nộ nói:
“Cmn! Đúng là không thể tin được, Thanh Thanh sư muội đánh không lại Tùng Lâm sư huynh trong khi đó Tùng Lâm sư huynh lại đánh không lại tên Vũ Tam khốn khiếp kia, chẳng lẽ hôm đó hắn nhìn trúng nhan sắc của Thanh Thanh sư muội cho nên cố ý thua sao? Nếu thật là như vậy thì cmn chúng ta chẳng phải mất linh thạch oan uổn sao? Cmn chứ! ”
“Có gì mà ngươi ngạc nhiên! Chuyện này ai mà chẳng biết, đám sư muội sư tỷ trong Phong qua tay hắn còn ít sao, chỉ tiếc là tên khốn đố không ngờ lại chẳng có liêm sĩ như vậy vì nữ nhân mà bán sạch mặt mũi gia tộc còn làm cho lão tử khuynh gia bại sản, tài sản tích góp một năm nay coi như mất trắng....”
“Hừ! Các ngươi lại đề cao hắn qua rồi, chẳng phải Đại Ca của hắn cũng không ra gì sao, đánh tới đánh lui lại thua một tên cà lơ phất phơ uổng công một năm này Đại trưởng lão ra sức bồi dưỡng hắn.”
Tiếng nói của bọn họ tuy không lớn nhưng lại dễ dàng truyền đến tai của Vũ Tam làm cho hắn giận đến tím mặt, chuyện hắn thua Đỗ Thanh Thanh chính là hắn tự làm tự chịu, ai nói gì hắn cũng đều coi như không có chuyện gì nhưng còn động đến đại ca hắn thì không được vốn dĩ hắn định qua đó cho bọn họ một trận như nghĩ lại, hành động này sẽ càng bôi đen gia tộc nên hắn cố giận cho qua.
Ngay lúc này, trên lôi đài lại truyền đến âm thanh của binh khí va chạm thu hút sự chú ý của mọi người bởi vì lúc nãy sau khi va chạm rồi tách rời nhau, hai người bọn họ có một khoảng thời gian đứng bất động nhìn nhau, có lẽ thời gian đó bọn họ đang âm thâm phân tích đối thủ của mình cũng nên.
Sau khi bọn họ nhìn chằm chằm vào nhau được một khắc thì không biết ai là người khởi sướng trước hoặc có lẽ bọn họ cùng một lúc lao vào nhau chiến đấu cũng nên, lần va chạm này Đỗ Thanh Thanh cũng không bị thiệt thòi vì nàng đã có kinh nghiệm trước đó nên bây giờ đã không còn sính cường dùng lực đối lực với Tường Vi Tùng Lâm mà chuyển sang phương thức du đấu, vừa đánh vừa di chuyển.
“Hừ! Trò mèo quèo, tính chơi trò tiêu hao linh lực với mình sao? Đúng là ngây thơ mà” Tường Vi Tùng Lâm nhìn thấy Đỗ Thanh Thanh có hành động như thế liền đoán ra mục đích của nàng, hắn khẽ cười thầm nói trong lòng.
Sỡ dĩ hắn không sợ Đỗ Thanh Thanh đánh du kích với hắn là bởi vì thân thể của hắn có chút khác với người thường, tốc độ tiêu hao linh lực của hắc so với tốc độ hấp thu linh khí là khá lớn, sự chênh lệch này giúp hắn tu luyện cực nhanh, một đêm tu luyện của hắn sẽ đem lại hiểu quả gấp đôi so với một người bình thường tu luyện.
Đỗ Thanh Thanh đánh được một lúc liền nhận ra Tường Vi Tùng Lâm có chỗ không đúng, hai người đã giao chiến qua một đoạn thời gian rồi thì đánh lý ra lúc này Tường Vi Tùng Lâm phải có dấu hiệu xuống sức mới phải vì lúc này linh lực trong người nàng cũng đã tiêu hao hai phần ba rồi mà đối phương lại càng đánh càng khỏe, nếu cứ tiếp tục như vậy thì một lúc nữa nàng người thất bại không ai khác chính là nàng mà thôi.
“Không được rồi! Nếu mình còn không tìm ra được điểm đột phá thì sẽ rất nhanh thất bại, nếu kết quả đã không thể nào tránh được thì mình ngại gì không thử một chiêu đó biết đâu sẽ có kết quả bất ngờ thì sao!” Đỗ Thanh Thanh vừa nghĩ đến đây liền làm ra quyết định, thanh kiếm trong tay chém ra một nhát về phía Tường Vi Tùng Lâm.
“Keng” Âm thanh va chạm liền vang lên bởi vì một kiếm này gặp phải sự cản trở từ Thanh Kiếm của Tường Vi Tùng Lâm, Đỗ Thanh Thanh nương theo lực phản chấn, từ đó thành công lui về tạo khoảng cách khá là an toàn với Tường Vi Tùng Lâm
Lúc này, Tùng Lâm cũng không vội vàng đuổi theo bởi vì hắn cũng nhìn ra được Đỗ Thanh Thanh đang có mưu đồ gì đó và đúng là như vậy, ngay khi tạo ra được một khoảng cách nhất định Đỗ Thanh Thanh liền dừng lại.
Hai tay bắt đầu bấm pháp quyết, trước mặt nàng lúc này xuất hiện một những chấm li ti màu trắng nếu như dùng mắt thường sẽ không dễ dàng nhìn thấy được, lúc này chúng bắt đầu xoay vòng theo chiều kim đồng hồ và bắt đầu dài ra đến khi Đỗ Thanh Thanh một hơi thu tay lại thì kích thước của nó đã bằng một cây kim châm.
Ngay lúc này những cây kim châm bằng băng đột nhiên lao đi tựa như bị vật gì đó hút lấy đồng thời lúc đó Đỗ Thanh Thanh liền hô:
“Tuyết Phách Băng Châm”
Không dừng lại ở đó, khi những chiếc Kim băng lao đi thì Đỗ Thanh Thanh cũng động trước mặt nàng liền xuất hiện một lớp khiên băng trong suốt, theo sự di chuyển của nàng thì nó liên tục biến mất rồi xuất hiện lại kỳ một chỗ chính là thân ảnh của nàng cũng như vậy.
Tựa như lúc nàng chiến đấu với Vũ Tam đột nhiên biến mất và xuất hiện sau lưng hắn vậy. Một loạt hàng động lưu loát của nàng trong vài chục giây ngắn ngũi cho thấy nàng đã có suy tính từ trước và việc va chạm với Tường Vi Tùng Lâm là bước đầu tiên trong kế hoạch của nàng.
Tường Vi Tùng Lâm lúc này vẫn một mựt bất động, một chiêu này của Đỗ Thanh Thanh hắn cũng biết đôi chút và hầu như bất kỳ một đối thủ ở đây điều biết chuyện này, trừ tên đang ngồi ngủ đằng kìa bởi vì ba ngày nghĩ ngơi trước đó chính là khoảng thời gian để bọn họ tìm hiểu thông tin về những đối thủ mà bọn họ có khả năng gặp phải.
Sở dĩ hắn đứng bất động không làm gì chính là bởi vì hắn tin tưởng vào thực lực của bản thân hơn hẳn Đỗ Thanh Thanh. Tuy hắn đứng bất động nhưng trong đầu lại âm thầm nhanh chóng phân tích một chiêu này của Đỗ Thanh Thanh.
Nhìn sơ bộ chiêu thức của Đỗ Thanh Thanh có thể nói là một chiêu rất hoa mỹ xen lẫn bên trong chính là tốc độ tấn công cực kỳ nhanh nhưng nói đến uy lực thì hắn lại không cho là mạnh vì theo hiểu biết của hắn, một chiêu có thể xem là mạnh thì cốt lỗi của nó là cần tinh chứ không cần hình thức, càng đơn giản lại càng phát huy được uy lực vốn có của nó.
Đều hắn có chút quan tâm chính là chiêu này hình như Đỗ Thanh Thanh chỉ sử dụng đúng có một lần và lần đó cách đây chỉ có mấy ngày. Lần đó chiêu thức còn rất nhiều sơ hở, chỉ là lúc đó đối thủ của nàng cũng không phải quá mạnh nên không thể nào đánh bại nàng được.
Nhưng bây giờ, hình như sở hở đó đã được bù đấp bằng sở trường của nàng đó chính tốc độ. Về điểm này mà so với Đỗ Thanh Thanh thì hắn cũng không chệch lệch với nàng bao nhiêu, thậm chí hắn còn có chút lợi thế vì Linh Căn của hắn chính là Hỏa Linh Căn thế nhưng hắn vẫn cảm thấy có chút không yên lòng.
Và sự lo lắng của hắn cũng không phải là thừa, khi những cây kim băng chạm vào tấm khiên trước mặt của hắn thì phát nổ, không dừng lại ở đó những bụi băng lại nhanh chóng hình thành một đóa sen băng nhỏ, nó tồn tại khoản một giây rồi tan biến trong không khí.
Lúc này thân ảnh của Đỗ Thanh Thanh cũng vừa tới, một kiếm chém xuống liền xuất hiện ở phía sau lưng Tường Vi Tùng Lâm chém tiếp một kiếm rồi lại xuất hiện bên trái của hắn chém xuống một kiếm rồi lại xuất hiện phải của hắn chém xuống một kiếm và cuối cùng là xuất hiện ở trên đầu của hắn đâm xuống một kiếm.
Năm kiếm này Đỗ Thanh Thanh chỉ mất có hai giây để thực hiện, biểu hiện này của nàng nhanh chóng được các vị trưởng lão cùng quan khách để ý, không ít lời khen ngợi dành tặng cho Phong Chủ Thái Môn Phong:
“ Tốt Tốt! Đỗ Mẫn Khang ngươi làm rất tốt, có vẻ như năm nay Thái Môn Phong của ngươi lại có thêm một nhân tài trên phương diện nghiên cứu bí tịch rồi, nhìn chiêu thức của cô gái này hẳn là từ việc nghiên cứu mà sáng tạo ra đây.”
“Tam trưởng lão! Người quá khen ta rồi, đây là do bọn nhỏ có tư chất tốt mà thôi” Đỗ Mẫn Khang nghe Hoàng Tố Thương nói thế liền khiêm tốn nói,
Lúc này Tố Thanh Mai đột nhiên lên tiếng nói:
“Mẫn Khang! Ta nhìn đứa nhỏ này có chút yêu thích với lại nàng đúng là một hạt giống tốt, nếu như ta thu làm đồ đệ, ngươi sẽ không phiền chứ?”
Đỗ Mẫn Khang nghe nàng nói vậy liền cười tươi như hoa nhanh chóng tỏ thái độ:
“Ngũ Trưởng Lão! Người nói gì thế, nó được người thu làm đồ đệ là phúc phần của nó, ta làm sao lại phiền chứ!”
Mấy vị trưởng lão còn lại nghe hắn đồng ý liền tiếc hùi hụi nhưng người ta đã đồng ý rồi thì bọn họ mở miệng cũng không tiện. Tố Thanh Mai thấy hắn sản khoái đồng ý liền cười nói:
“Tốt Tốt! Vậy sau Đại Hội ngươi hãy bảo nó đến gặp ta nhé!”
“Tuân lệch ngũ trưởng lão!”.
Ngay lúc Đỗ Thanh Thanh chém ra ngũ kiếm cũng là lúc Tường Vi Tùng Lâm bất đầu động đậy, tuy trước đó hắn bị một chiêu này của Đỗ Thanh Thanh làm cho bất ngờ nhưng Tùng Lâm là một người có tố chất tâm lý rất tốt nên nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, khi thế kiếm ở năm vị trí sắp chạm vào hắn liền thụt người ngồi xuống đồng thời đưa chân phải ra quét một vòng với tộc độ rất nhanh, một cột lốc xoáy hình thành rồi nhanh chóng bị ngọn lửa nuốt chửng cùng lúc đó Tường Vi Tùng Lâm hét lớn:
“Phong Hỏa Liêu Nguyên”
Năm thân ảnh của Đỗ Thanh Thanh nhanh chóng bị ngon lủa đỏ rực nuốt chửng một giây sau, một bóng hình bị đánh bay ra người này không ai khác chính là Đỗ Thanh Thanh, y phục trên người năm bị cháy xém, một vài chỗ còn bốc khói nghi ngút.
Ngọn lửa tan đi Tường Vi Tùng Lâm cũng xuất hiện với tư thế hiên ngang, đưa mắt quét một vòng về khu vực chờ của hắn, ánh mắt khẽ dừng lại chỗ Vũ Tiểu Vũ hai giây rồi nhanh chóng rồi đi.
Lúc này Lý Chân Nguyên cũng nhanh chóng xuất hiện, sau khi xác định Đỗ Thanh Thanh không còn khả năng chiến đấu liền tuyên bố Tường Vi Tùng Lâm chiến thắng, sau đó nhanh chóng gọi Vũ Tiểu Vũ và Triệu Trung Tình lên bốc thăm.
Lần này nữ thần vận may không ngờ lại chiếu cố cho Vũ Tiểu Vũ làm cho Triệu Trung Tình mặt mài như đưa đám, còn phía bên dưới sao khi biết được kết quả liền phẩn nộ chửi bới:
“Cmn! Thằng mặt phụ khoa này chắc chắc là con riêng của Tông Chủ rồi, làm gì có ai lại may mắn liên tiếp như vậy!”
“Thằng chó sanh này!”
“Khốn kiếp! Cứ như vậy có khi nào hắn được làm Thủ Tịch Đệ Tử không, nếu như vậy thì tỷ muội chúng ta chắc chắn khổ rồi, ngày tháng sau này phải nhìn mặt hắn mà sống sao…”
"Nhìn mặt hắn sống còn đỡ à! Ta chỉ sợ phải làm nô lệ tình dục cho hắn cả đời kìa. Không được ta phải tìm người nào yêu thích phá thân thôi, cho dùng hắn có được ta cũng chỉ là ăn thừa của kẻ khác thôi, còn có...." Cô gái nói đến đây là liền nghĩ đến chuyện cho Vũ Tiểu Vũ đổ vỏ "Đúng chính là như vậy! Phải cho hắn đội nón xanh mới được không những thế còn phải cho hắn nuôi con của người khác nữa....!"
Vũ Tiểu Vũ đối với tình huống này căn bản là không thèm quan tâm, trong mắt của hắn lúc này chỉ có một thân ảnh mà thôi…....