Lúc Cố Miểu từ trong phòng học đi ra rất nhanh, còn đẩy ra một đứa trẻ muốn nói chuyện cùng.
"Nhị Miểu" – Cố Phi chờ ở bên ngoài, ngồi xổm ngăn cản Cố Miểu – "Nói tạm biệt với em gái nhỏ khi nãy đi."
Cố Miểu nhìn cậu, ý của Cố Phi chắc chắn em ấy hiểu được, nhưng lại không quá muốn chấp hành yêu cầu của cậu.
"Em ấy muốn nói chuyện với em, em lại không để ý tới người ta" – Cố Phi nói – "Em có thể không thích người ta, nhưng phải có lễ phép, không thể đẩy người khác."
Cố Miểu xoay người phất phất tay với đứa trẻ kia, sau đó mặt lạnh quay người đi.
Cố Phi thở dài, đứng lên đi theo phía sau.
Tiểu nha đầu hiện tại không quá muốn tới tham gia hoạt động tập thể, mỗi lần tới Cố Phi đều phải nói cả buổi mới có thể dẫn tới.
Có lẽ là tuổi của hơn mười đứa trẻ tham gia lần này đều còn hơi nhỏ, tâm trí Cố Miểu mặc dù không so được với người đồng lứa, nhưng rất nhiều thứ có thể hiểu được, trước kia lúc ở trường học, em ấy cũng không phải hoàn toàn không thể thích ứng.
Hiện tại những đứa trẻ này đều chỉ năm sáu tuổi, thậm chí còn nhỏ hơn một chút, em ấy không chơi cùng được.
Nhưng làm sao bây giờ?
Cố Phi đi đến cạnh mô tô, Cố Miểu đã ôm ván trượt chờ ở đó.
"Đói bụng không?" – Cố Phi đi tới choàng kỹ khăn quàng cổ và kéo mũ xuống cho Cố Miểu, lại đeo khẩu trang cho em ấy, sau đó leo lên mô tô.
Cố Miểu leo lên yên sau, ôm eo cậu.
Làm sao bây giờ?
Cố Phi đội mũ bảo hiểm, khởi động xe, trạng thái hiện giờ của Cố Miểu, tham gia nhiều hoạt động tập thể, cùng người khác hoạt động nhiều hơn là biện pháp tốt nhất, nhưng nơi này của bọn họ, cho dù trình độ cao thấp thế nào, đây là nơi duy nhất có thể cho Cố Miểu nhận được sự trợ giúp.
Mỗi tuần cậu đều phải trốn tiết mấy lần để đưa Cố Miểu tới, cậu cũng không hề muốn đến lớp tới vậy, đã nhiều năm như thế, cậu đã rất khó lại giống học sinh khác ổn định trạng thái học tập, nhưng cuối cùng bởi vì trường học mà Tưởng Thừa mới đậu vào, cậu cũng không muốn như trước đây bừa bãi như vậy.
Hơn nữa Cố Miểu tới huấn luyện khôi phục cũng không chỉ ảnh hưởng tới việc đến lớp, còn phải dùng tới thời gian làm việc của cậu, rất nhiều việc cậu không thể không để đến tối mới làm.
Cho dù là thời gian, hay là tiền bạc, đều có chút cật lực.
Cậu sẽ không phàn nàn, nhiều năm như vậy đều là như thế, cậu luôn có biện pháp ứng phó, chỉ cần Cố Miểu có thể có tiến bộ......
Chỉ cần Cố Miểu có thể có tiến bộ.
Nhưng Cố Miểu không có tiến bộ.
Đã nếm qua rất nhiều thất vọng và mất phương hướng như cậu, thực sự rất khó giống như Tưởng Thừa vĩnh viễn lạc quan.
Trở lại tiệm, Lưu Lập đã làm cơm xong, mẹ cậu đang cầm điện thoại chụp quanh mấy món ăn trên bàn nhỏ.
Cửa tiệm từ sau khi cưỡng ép bán cho Lưu Lập, việc làm ăn đã tốt hơn nhiều, Lưu Lập làm việc còn rất nghiêm túc, quan trọng nhất là anh ta nấu cơm đáng tin cậy hơn so với mẹ cậu, ít nhất thì mỗi buổi đều có cơm ăn.
Cố Miểu đối với đồ ăn anh ta làm cũng coi như là hài lòng, vào trong tiệm liền đứng ở bên cạnh bàn chờ ăn cơm.
"Nhị Miểu, con che ống kính rồi" – Mẹ cậu giơ điện thoại, sau khi nói xong Cố Miểu không nhúc nhích, bà thở dài, đi tới đối diện Cố Miểu chụp một tấm – "Con gái ta thật ăn ảnh, chụp thế nào cũng đẹp."
"Ăn cơm đi" – Lưu Lập bưng canh ra – "Đại Phi mệt không, ăn cơm xong trở về nghỉ ngơi đi."
"Không mệt" – Cố Phi vỗ vỗ vai Cố Miểu – "Nhị Miểu đi rửa tay."
Cố Miểu đi vào sân sau, Cố Phi đi theo phía sau, sau khi nhìn thấy Cố Miểu tiến vào phòng bếp, cậu không lại đi theo, đứng ở cạnh cửa nhìn vào.
Hiện tại Cố Miểu rửa tay, rửa chén cũng không có vấn đề lớn, cơ bản đã không thét lên nữa.
Đây tính là tiến bộ không, tính.
Nhưng tiến bộ này, từ năm đó khi lão ba chết cho tới giờ mới xuất hiện.
Cố Phi cũng không dám nghĩ cho tới nay đã qua bao nhiêu năm.
Hi vọng.
Hi vọng đương nhiên là có, nhưng quá xa xôi.
Cơm nước xong xuôi khi đưa Cố Miểu về nhà, Tưởng Thừa nhắn tin tới.
– Ăn cơm xong chưa
Còn gửi theo một tấm tự chụp, góc độ rất ảo, vẫn như cũ dựa vào khuôn mặt, bất quá có thể nhìn thấy bối cảnh, là chụp trong thư viện cao đại thượng của trường học cậu ta.
Không sai biệt lắm mỗi ngày vào thời gian này, Tưởng Thừa đều sẽ tới thư viện, đọc sách làm bút ký các loại, Cố Phi không quá rõ nội dung cụ thể cậu ta cả đêm ngâm mình ở nơi đó.
Chỉ biết là trong khoảng thời gian này, Tưởng Thừa rất chuyên chú, như trước kia khi cậu ta ngồi trước bàn ôn tập, cậu cũng sẽ không đi quấy rầy Tưởng Thừa.
Nhưng thỉnh thoảng sẽ có chút cô đơn.
Buổi tối cậu rảnh hơn Tưởng Thừa một chút, cũng chỉ là sửa ảnh gì đó, đủ loại ảnh sản phẩm, ảnh người mẫu, đối với cậu mà nói chính là sản xuất dây chuyền, không cần tập trung lực chú ý, cũng không sợ bị quấy rầy.
Nhưng khi rảnh rỗi muốn gửi tin nhắn cho Tưởng Thừa, lại sợ sẽ quấy rầy cậu ta, hơn nữa hai ngày trước Tưởng Thừa còn phàn nàn với cậu điện thoại trên bàn của một cô gái ngồi bên cạnh cách mấy phút lại rung lên một lần rất đáng ghét.
Nhưng mười giờ sau khi thư viện đóng cửa, Tưởng Thừa sẽ ngay lập tức gọi điện thoại cho cậu.
"Hôm nay mệt chết được" – Tưởng Thừa vừa nói vừa ngáp một cái – "Buổi trưa tôi cũng không ngủ, lúc làm bài tập giữa chừng cũng không mở mắt ra nổi."
"Khổ nhàn kết hợp a Thừa ca." – Cố Phi nói.
"Khổ thật a, ban đêm về ký túc xá ngã đầu xuống liền ngủ" – Tưởng Thừa nói – "Thật ra cũng không phải tôi nghĩ cực khổ, dù sao có nhiều việc như vậy, xem sách, sửa sang một chút bút ký, làm bài tập, thời gian liền gần như sử dụng hết."
"Vậy không phải là không còn thời gian đi ăn thịt ba chỉ sao." – Cố Phi cười cười.
"Muốn ăn cũng có, lúc đi làm gia sư cũng đi ngang qua hai tiệm thịt nướng" – Tưởng Thừa ‘chậc’ một tiếng – "Không được, không thể nói, nói liền đói bụng, về ký túc xá lại không có đồ ăn."
"Cần đi mua một ít ăn không?" – Cố Phi hỏi.
"Không mua" – Tưởng Thừa thở dài – "Tôi sợ béo, cậu nói ban đêm ngựa ăn chút cỏ gì đó còn mập nữa, tôi ban đêm còn ăn thịt có thể được sao."
Cố Phi cười không nói.
Tưởng Thừa cùng cậu nói thêm vài câu, nói về một loạt chuyện gặp phải khi đến lớp vào ban ngày, có buồn cười, có khó chịu, dù sao mỗi ngày đều sẽ nói.
Cố Phi thích nghe cậu ta nói những điều này, cậu có thể tưởng tượng dáng vẻ của Tưởng Thừa ở trường học, cậu ta đi học, cậu ta đi tới nhà ăn, cậu ta đi tới thư viện, người bạn học cậu ta không thích, cậu ta ở ký túc xá cùng với Triệu Kha góp lửa khi dễ hai bạn học có bạn gái khác...
Cuộc sống Tưởng Thừa bề bộn nhiều việc, áp lực cũng rất lớn, nhưng cũng rất thú vị.
Những chuyện cậu ta kể, những người cậu ta tiếp xúc, đều khác xa so với khi ở xưởng thép, Cố Phi có thể cảm thấy được tâm trạng của cậu ta đang đi lên, khi phàn nàn quá mệt mỏi cũng là đang đi lên.
Thật tốt a, đây mới là cuộc sống Tưởng Thừa nên có.
Có đôi khi Tưởng Thừa cũng sẽ hỏi cậu, trường học thế nào, bạn học thế nào, học cái gì, cậu lại không biết nói gì, so với trường học của Tưởng Thừa, cậu cũng không biết có gì có thể nói.
Sau khi cậu tuỳ tiện nhắc tới có tiết thưởng thức đánh giá phim, Tưởng Thừa còn đề cử mấy bộ phim, từ ngữ đề cử và phân tích còn có trình độ hơn so với giảng viên đứng lớp kia của cậu, mà Tưởng Thừa cũng không có tiết thưởng thức đánh giá phim, trường học chỉ là mở phim ra xem.
Đây chính là chênh lệch đi, mặc dù bên trong chắc chắn có thêm vào "Bạn trai nói cái gì đều tuyệt nhất" của cậu ta, nhưng cảm giác khoảng cách này vẫn là tồn tại, không phải bạn mượn cớ an ủi bản thân một chút liền có thể xóa sạch.
Cậu vốn cũng không phải người quá nhiều lời, khi cùng với Tưởng Thừa mới thích nói chuyện, thích trêu chọc Tưởng Thừa, thích cùng Tưởng Thừa tìm chuyện để nói.
Nhưng bây giờ, theo thời gian mỗi ngày trôi qua, cậu và Tưởng Thừa nói chuyện có thể sẽ càng ngày càng ít, ừ a a ha ha, là phương thức trả lời cậu thường dùng nhất.
"Nhị Miểu" – Cố Phi nhìn Cố Miểu đứng ở trong phòng không chịu thay quần áo đi ra ngoài – "Chúng ta phải đi chơi với giáo viên rồi."
Cố Miểu tựa ở khung cửa phòng ngủ mình, mặt không thay đổi nhìn cậu.
"Đi thay quần áo đi" – Cố Phi nói – "Hôm nay sẽ có trò chơi mới, em không muốn chơi sao?"
Cố Miểu vẫn không có phản ứng.
"Em không thích chơi cùng những đứa trẻ khác, em có thể chơi cùng giáo viên" – Cố Phi nói – "Lần trước giáo viên nói vô cùng thích em, khen em thông minh."
Cố Miểu nghiêng đi đầu.
Hôm nay mâu thuẫn cảm xúc của Cố Miểu vô cùng nghiêm trọng, lời của Cố Phi em ấy đều hiểu, nhưng lại cự tuyệt cho ra bất kỳ câu trả lời nào.
"Thật ra em không đi cũng được" – Cố Phi nói – "Em muốn cho anh hai biết vì sao không? Là không thích những đứa trẻ kia sao?"
Cố Miểu không để ý tới cậu.
"Không thích giáo viên?" – Cố Phi lại hỏi.
Cố Miểu vẫn như cũ không để ý tới cậu.
"Nhị Miểu" – Cố Phi cúi đầu xuống, nhìn sàn nhà – "Anh hai biết em không vui, em không vui, anh hai cũng liền không vui, bởi vì anh hai thương em, em cũng thương anh hai một chút có được không?"
"Không đi." – Cố Miểu rốt cuộc mở miệng.
Vẫn là câu nói này.
Không đi.
Cố Phi nhắm mắt lại.
Cố Miểu so với những đứa trẻ kia, triệu chứng nhẹ hơn rất nhiều, em ấy mặc dù không thể lý giải tốt được, nhưng không ít chuyện em ấy đều có ý nghĩ của riêng mình.
Như là hiện tại, trước mắt.
Không đi.
Chính là ý nghĩ của em ấy.
Mặc dù không thể lý giải hoàn toàn, nhưng em ấy chắc chắn đã hiểu, Thừa ca mỗi ngày vui vẻ chơi ván trượt cùng em ấy đã rời đi, hơn nữa rất lâu rồi vẫn chưa xuất hiện.
Quan hệ của anh trai và Thừa ca, em ấy chắc chắn không thể lý giải, nhưng cảm xúc của anh trai, em ấy sẽ cảm nhận được.
Cố Phi ngẩng đầu nhìn Cố Miểu.
Cố Miểu đang lo lắng và sợ hãi, anh hai cũng sẽ đi.
Không đi.
Anh hai sẽ không đi.
Anh hai sẽ không đi đâu hết.
Anh hai sẽ luôn ở bên em, ở nơi này.
Nếu như là một năm trước, Cố Phi sẽ không lưỡng lự dùng những lời này trả lời em ấy, trấn an em ấy.
Nhưng bây giờ, cậu lại không mở miệng.
Cậu rất thương Cố Miểu, nhưng đây lại là lần đầu tiên không thuận theo ý em ấy.
Cố Miểu bắt đầu thét lên, ngón tay cào khung cửa thét lên.
Cố Phi ôm đầu, nhắm mắt lại.
Trong lỗ tai ngoại trừ Cố Miểu thét lên, không còn âm thanh nào khác, trong đầu cũng là trống rỗng.
Không biết đã trôi qua bao lâu, trong tiếng thét chói tai của Cố Miểu truyền đến tiếng đập cửa, Cố Phi mới chậm rãi buông lỏng tay ôm đầu ra.
"Nhị Miểu à!" – Ngoài cửa là giọng của hàng xóm – "Nhị Miểu à, con có phải ở nhà một mình không? Không sao đâu, thẩm giúp con gọi điện thoại cho anh hai nha!"
Đây là hàng xóm dưới lầu, lúc trước khi Cố Miểu không có nơi ăn cơm cũng thường tới nhà đại thẩm ăn.
Cố Phi đi qua mở cửa: "Con ở nhà."
"Không có chuyện gì chứ? Bình thường cũng không hét lâu như vậy a." – Ngoài cửa đại thẩm hỏi.
"Vâng, không có chuyện gì, một hồi con dỗ dành em ấy." – Cố Phi nói.
Sau khi đóng cửa lại, Cố Phi xoay nhanh người nhìn Cố Miểu còn đang thét lên, chậm rãi đi tới trước mặt em ấy.
Cố Miểu nãy giờ luôn cào khung cửa, đầu ngón tay đã bị miếng gỗ cào ra đâm phải, rịn ra vết máu.
"Nhị Miểu." – Cố Phi kéo tay em ấy ra.
Cố Miểu không phản kháng, nhưng tiếng thét chói tai không dừng lại.
Cố Phi nắm tay em ấy, lúc muốn ngồi xổm xuống lại có chút run chân, một chân quỳ xuống mới chống vững được.
"Nhị Miểu" – Cậu ôm Cố Miểu, vỗ nhẹ trên lưng em ấy – "Xin lỗi."
Cố Miểu ôm cổ cậu, tiếng thét chói tai rốt cuộc chậm rãi thấp xuống, cuối cùng biến mất bên tai Cố Phi.
"Cuống họng em thật tốt nha, Nhị Miểu" – Cố Phi nhẹ nói – "Hét lâu như vậy cũng không có câm.”
"Sẽ để lại sẹo không!" – Tưởng Thừa rất khẩn trương nhìn chằm chằm tay của Triệu Kha.
"Xem cậu kìa" – Triệu Kha nắm một mảnh băng keo cá nhân đã xé mở – "Nhưng tôi thấy có thể sẽ để lại một đường."
"Đường gì?" – Tưởng Thừa nhìn chằm chằm cậu ta.
"Bên trong còn có mực rửa không sạch a" – Triệu Kha đem băng keo cá nhân dán lên trán cậu – "Chờ sau khi da khép lại sẽ để lại màu đi."
"Đúng vậy" – Lỗ Thực ngồi bàn phía sau nhìn chằm chằm máy tính nói – "Mà cái này là mực đen phải không, sau này sẽ còn biến màu, biến thành màu xanh."
"Giống thêu lông mày của bạn gái cậu phải không." – Tưởng Thừa nói.
"Bạn gái của tôi làm là bán vĩnh cửu, cũng không đổi màu." – Lỗ Thực quay đầu lại.
"Ồ." – Tưởng Thừa gật gật đầu, nhấn nhấn băng keo cá nhân.
Có chút đau, cậu cũng không biết sao mà đầu bút đâm một chút có thể có uy lực lớn như thế, có lẽ bởi vì buồn ngủ quá, trong nháy mắt ngủ gật đầu đâm xuống có chút mạnh, lúc ngòi bút đâm phải cậu cũng không có tỉnh, đầu thuận theo quán tính lại tiếp tục gục xuống, khi ngòi bút thuận sức lực này rạch một vết rách trên lông mày cậu mới tỉnh dậy.
"Tưởng Thừa tôi khuyên cậu một câu" – Sau khi Triệu Kha giúp cậu dán băng keo cá nhân xong nhỏ giọng nói – "Nắm chắc được một môn kỹ năng, không phải làm như thế, mà cần có thời gian, từng bước từng bước một."
"Ừm." – Tưởng Thừa đáp.
"Cậu nhồi ép đọc mấy quyển sách tâm lý học đó" – Triệu Kha cúi người tiếp tục thấp giọng nói – "Tôi hỏi cậu, cậu hiểu được rồi sao? Cậu nhìn những trường hợp đó, những phương án trị liệu đó, cậu hiểu được sao? Hai cái trông như cùng một trường hợp, tại sao dùng phương thức trị liệu không giống nhau? Mỗi một bệnh tâm lý có thể có hình thức biểu hiện khác biệt, bệnh tâm lý khác biệt, nhìn qua cũng có thể là phản ứng giống nhau..."
"A..." – Tưởng Thừa lùi ra sau dựa trên ghế dựa – "Tôi biết rồi, biết rồi."
"Chị tôi cuối tuần có rảnh, tôi giúp cậu hẹn chị ấy" – Triệu Kha nói – "Cậu không cần gấp như vậy."
"Ừm" – Tưởng Thừa nhẹ gật đầu – "Cảm ơn."
Cậu thật sự gấp, từ sau khi phát hiện Cố Miểu đi tham gia phục hồi hiệu quả lần này không tốt lắm cậu liền rất gấp, Cố Phi nói cậu không nên gánh mọi thứ lên đầu mình.
Nhưng cậu rời đi là sự thật, Cố Miểu phát hiện cậu đi rất tức giận cũng là sự thật, không để ý đến cậu cũng là sự thật, cậu muốn giúp Cố Phi, muốn Cố Miểu tốt lên, cậu không thể nào tiếp nhận việc bởi vì cậu muốn lôi Cố Phi đến đây lại khiến Cố Miểu lâm vào mệt mỏi và bất lực càng sâu, khiến Cố Miểu vốn nên có tiến bộ bắt đầu lui về sau.
Triệu Kình có thể giúp đỡ bao nhiêu, có thể có biện pháp nào hay không, đều là ẩn số, cậu chỉ muốn khi thảo luận vấn đề của Cố Miểu, sự miêu tả của mình có thể chuẩn xác, hơn nữa nội dung người ta nói ra, cậu cũng hi vọng mình có thể hiểu rõ ràng hơn.
Cậu chỉ muốn làm tất cả những gì cậu có thể làm được.
Bình thường học tập rất bận, cậu ngoại trừ bình thường học môn chuyên ngành và làm gia sư ra, muốn dành ra chút thời gian đọc tâm lý học, đúng là có chút mệt mỏi.
Nhưng là cậu nguyện ý.
Loại trạng thái "Tôi nguyện ý" này rất nhiều người đều sẽ có, Triệu Kha lời nói thấm thía khuyên cậu cũng giống như vậy, chỉ là phương thức biểu hiện khác nhau.
Tôi nguyện ý vì cậu dành ra thời gian tìm hiểu thêm kiến thức, và tôi nguyện ý vì chị mặt dạn mày dày đi tham gia câu lạc bộ đan chỉ có hai nam sinh, trên bản chất mà nói kỳ thật không khác nhau lắm.
– Có rảnh gọi video không?
Cố Phi gửi tin nhắn tới.
Tưởng Thừa do dự một chút, cầm tấm gương bên cạnh qua nhìn một chút, băng keo cá nhân có chút rõ ràng, nhưng nếu xé ra, đường rạch kia cũng vô pháp ẩn hình.
Là đụng trúng khung cửa.
Vậy cứ quyết định nói thế đi.
Cậu cầm điện thoại đi ra ký túc xá, gửi lời mời gọi video cho Cố Phi.
Bên kia Cố Phi rất nhanh đã nhận lời, khi mặt hai người xuất hiện trên màn ảnh, câu nói đầu tiên của Cố Phi là: "Lông mày cậu chỗ đó bị sao vậy?"
"Đụng trúng khung cửa." – Tưởng Thừa nói.
“... Sao lại đụng trúng khung cửa a?" – Cố Phi sửng sốt – "Cửa ký túc xá hay là cửa nào vậy?"
"Cửa ký túc xá" – Tưởng Thừa cười cười – "Lượn một chút liền đụng phải."
“... Đụng vỡ rồi?" – Cố Phi vươn vươn tay tới.
Động tác này làm trong lòng Tưởng Thừa mềm nhũn, cậu cười nói: "Cậu có phải muốn sờ sờ tôi không?"
"Đúng vậy a" – Cố Phi cười – "Chọc màn hình một chút."
"Không còn bao lâu nữa" – Tưởng Thừa nghĩ nghĩ – "Tết nguyên đán tôi trở về."
"Đừng chạy nữa" – Cố Phi nói – "Chỉ có ba ngày, đi đi về về ở lại không được hai ngày."
"Cậu không muốn gặp tôi thôi phải không." – Tưởng Thừa ‘chậc’ một tiếng.
"Tôi chỉ không muốn nhớ cậu như vậy" – Cố Phi nói – "Khó khăn lắm hiện tại mới thích ứng, cậu trở về trong chớp nhoáng, tôi lại phải thích nghi một lần nữa."
"Tôi cũng giống vậy nha" – Tưởng Thừa cười lên – "Vậy được đi, chúng ta lại chống đỡ một trận đi, vừa vặn tôi xem coi tết nguyên đán có người mời tôi ăn cơm hay không."
"Hả?" – Cố Phi sửng sốt hai giây mới nhấc lên khóe miệng – "Ô, ô ô."
"Tôi nói cậu nghe, không chừng có thật đó" – Tưởng Thừa nhỏ giọng nói – "Trường chúng tôi có tường WeChat thổ lộ công khai, rất tếu, tất cả đều là đủ loại thổ lộ."
"Có của cậu nữa phải không, muốn mời cậu ăn cơm?" – Cố Phi cười hỏi.
"Ừm" – Tưởng Thừa nói – "Hôm đó Triệu Kha nói với tôi, tôi mới biết còn có vụ này."
Tường thổ lộ Đại học R.
Cố Phi cảm thấy hành vi Tưởng Thừa vừa nói xong, mình liền lập tức đi mò xem rất ngốc, nhưng vẫn là nhịn không được.
Lúc đầu chỉ cảm thấy muốn xem thử, cũng coi như là tìm hiểu một chút những thứ có quan hệ với bạn trai, không gặp được người, nhìn thấy những thứ có quan hệ cũng có thể giải thèm một chút, sẽ cảm thấy khoảng cách không có xa như vậy.
Nhưng vừa nhìn thấy tên của Tưởng Thừa vẫn là thật bất ngờ.
【 Thổ lộ 】 Mỗi tối tôi đều ngồi phía sau cậu, nhìn cậu cúi đầu, nhìn cậu ngẩng đầu, mặt nghiêng, bóng lưng, cho đến mỗi một chữ trước mặt tôi đều biến thành cậu, không sai, chính là cậu đó, Tưởng Thừa cậu thật sự cả tối đều không quay mặt lại một lần sao!
Cố Phi cười cười, rất tếu.
Lại lật xuống chút nữa, có lẽ là lật hai trang, liền thấy việc ăn cơm.
【 Thổ lộ 】 Tôi quyết định rồi, tôi muốn mời Tưởng Thừa ăn cơm! Pháp y Tưởng Thừa! Em thấy được chưa! Chị muốn mời em ăn cơm, không biết em có thể ăn cay được không, hi vọng em thích ăn cay!
【 Thổ lộ 】 Chị gái kỳ lạ phía trên muốn mời Tưởng Thừa ăn cơm, việc mời ăn cơm này cũng phải nói đến trước đến sau, tuần trước tôi đã biểu thị muốn mời rồi nha, nhưng để không gây khó xử, chúng ta có thể cùng mời mà... Hoặc là chị thay đổi mục tiêu đi, bạn học luôn cùng cậu ta cũng không tệ, dứt khoát đều mời hết đi!
【 Thổ lộ 】 Cho nên các chị gái kỳ lạ phía trên, các chị là muốn thổ lộ hay là muốn mời ăn cơm hay là muốn liên hoan a
Cố Phi luôn cười lật xuống, lật vài tấm liền không thể nào cười được nữa, cậu thấy được vài nội dung thổ lộ của nam sinh với nam sinh.
Ngữ khí ngay thẳng mà thẳng thắn, cùng với thái độ không hề ngạc nhiên của tất cả mọi người, cảm giác rộng rãi này hoàn toàn khác với những người chung quanh cậu.
Tưởng Thừa đã không giống ban đầu bởi vì xu hướng tính dục mà lo lắng, nhưng nhiều khi cũng là ôm thái độ cường ngạnh "Liên quan gì đến mi" mà đối mặt, nhưng loại chân chính rộng rãi này mới là môi trường thật sự có thể thả lỏng.
Cố Phi lật đến không còn có thêm nhiều nội dung hiện lên, cũng xác định không có nam sinh thổ lộ với Tưởng Thừa xong mới đặt điện thoại xuống.
Nằm uỵch xuống giường, thở phào một hơi.
Tại sao phải thở phào một hơi?
Cố Phi cảm thấy mình rất tếu...
"Có thể gọi thêm Trương Đan Đồng không?" – Triệu Kha đang nói chuyện điện thoại, Tưởng Thừa ngồi ở bên cạnh rất nghiêm túc nghe lén, bởi vì cuộc gọi này là của Triệu Kình, hẹn thời gian, địa điểm gặp mặt cụ thể, nhưng Triệu Kha rõ ràng tìm không ra trọng điểm.
Cho tới hôm nay Tưởng Thừa mới biết được nữ thần của cậu ta tên là Trương Đan Đồng, cũng mới kịp phản ứng Trương Đan Đồng được thổ lộ thấy qua N lần trong tường chính là nữ thần của cậu ta.
Vậy xem ra, tình thế của Triệu Kha cũng rất là nguy cấp nha.
"Tại sao không gọi... Chị cũng chưa gọi, làm sao biết chị ấy không đi" – Triệu Kha còn đang xoắn xuýt trọng điểm lạc đề này – "Các chị rất lâu không gặp mặt, giữa chị em thân thiết các chị không cần giao lưu tình cảm chị em gì đó sao?"
"Triệu Kha" – Tưởng Thừa thở dài – "Kha a..."
"Hôm nay tại sao lại không thích hợp, hôm nay Tưởng Thừa muốn hỏi chị một chút tình huống em gái bạn cậu ta, cũng không phải trưng cầu ý kiến tâm lý chính thức gì... Chính thức chị cũng không làm được" – Triệu Kha không để ý tới Tưởng Thừa – "Với lại...... Đúng vậy a, là em đang xin chị giúp việc a, xin chị một chuyện cũng là xin, xin hai chuyện cũng là xin, dù sao từ nhỏ đến lớn em đều cầu xin chị..."
"Triệu Kha" – Tưởng Thừa thực sự nhịn không được, đi qua lấy điện thoại của Triệu Kha ra, nhỏ giọng nói – "Gọi điện cho Trương Đan Đồng cứ để cho tôi."
"Làm gì đó?" – Triệu Kha nhìn cậu.
"Tôi giúp cậu hẹn chị ta." – Tưởng Thừa nói.
"Cậu?" – Triệu Kha do dự ba giây, kéo qua một cuốn vở cực nhanh viết xuống một dãy số.
"Hẹn thời gian, địa điểm gặp mặt với chị cậu." – Tưởng Thừa vỗ vỗ vai cậu ta, lấy điện thoại của mình ra.
Trương Đan Đồng bắt điện thoại, sau khi Tưởng Thừa giản lược nói tóm tắt nguyên nhân cuộc gọi này xong, chị ta ở đầu bên kia cười đến không dừng được.
"Cho nên chính là tình huống như thế" – Tưởng Thừa nói – "Nếu hôm nay chị có thời gian, liền cùng ăn một bữa cơm đi, nếu chị không đi, hôm nay em và Triệu Kha không ra được cửa túc xá."
"Được a, để chị gọi cho Triệu Kình" – Trương Đan Đồng vẫn đang cười – "Vậy lát nữa gặp nhé, hai em quá tếu rồi."
Tưởng Thừa trở lại ký túc xá, Triệu Kha đã gọi điện xong, thấy cậu tiến vào, lập tức đứng dậy: "Thế nào? Chị ấy mắng cậu không?"
"Cậu với nữ thần của mình đến cùng có hiểu lầm gì vậy?" – Tưởng Thừa có chút bất lực – "Chị ấy đồng ý rồi, một lát gặp."
"Thật sao?" – Triệu Kha lập tức nở nụ cười, đi tới muốn ôm cậu.
Tưởng Thừa cấp tốc nâng tay lên: "Miệng biểu đạt cảm ơn là được rồi."
"Không cảm ơn, hai ta hòa nhau." – Triệu Kha nói.
"Ờ, đúng." – Tưởng Thừa gật gật đầu.
"Đi thôi" – Triệu Kha nói – "Hẹn ăn bò bít tết, bây giờ đi cũng vừa đúng lúc."
"Ừm." – Tưởng Thừa đi qua cầm cặp mình lên, lại kiểm tra một chút thẻ có để trong cặp không.
Bò bít tết, bốn người, tiền mặt trên người cậu chắc chắn không đủ.
Triệu Kha có chút kích động, lúc lôi cậu đến nơi, cách thời gian ước định tới hai mươi phút.
Hai người tìm một hàng ghế dài phù hợp nói chuyện ngồi xuống.
Triệu Kha tâm tình bành trướng nói không ra lời, trong đầu Tưởng Thừa vẫn luôn tổng kết lại tình huống của Cố Miểu, cũng không đoái hoài tới nói chuyện, hai người bọn họ cứ như vậy trầm mặc bốn mắt nhìn nhau mãi cho đến khi Triệu Kha đưa tay lên quơ quơ.
Tưởng Thừa quay đầu lại, nhìn thấy từ cửa đi vào hai người, trước mặt là Triệu Kình, đằng sau đi theo không phải Trương Đan Đồng, mà là một nam nhân.
"Người đó là đàn anh của chị ấy." – Triệu Kha nói.
"A." – Sau khi Tưởng Thừa nghe hai chữ "đàn anh" xong mới phản ứng lại, đây là nam nhân cậu đã gặp qua.
Đẹp trai nhất khóa ba trong số những người đẹp trai.