Cậu bé run rẩy khi trông thấy tên thủ lĩnh đáng sợ nhưng vẫn kiên cường đối mặt.
Tên thủ lĩnh nhe hàm răng dữ tợn của mình ra cười cợt nói: “Thằng nhóc gan dạ lắm, dám nhìn ta như vậy không hề giống như những ai đó kia, nhưng xương cứng đến mấy thì hôm nay vẫn không thể thoát khỏi cái chết!”
Mặc dù cơ thể của cậu run lên từng đợt nhưng vẫn nhất quyết che chắn trước mặt cô nàng đang nằm ở dưới đất.
Tên thủ lĩnh không còn cảm thấy thú vị gì nữa, hắn phất tay và nói: “Đưa cả hai bọn chúng ra ngoài treo lên cao làm mồi nhử cho lũ Zombie!”
“Tuân lệnh!”
Khi hai kẻ bất hảo tiến lại gần cậu nhóc để mang cậu ta đi thì một bức tường vô hình đã chặn bọn chúng lại khiến cho hai kẻ này không thể bước thêm được nữa.
Hai kẻ này còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì một cơn gió lạ thổi qua, xuất hiện trước mặt bọn chúng lúc này là một thiếu niên với vẻ ngoài tuấn mĩ, phiêu dật.
Người này không ai khác chính là Nam Phong sau khi được quán đỉnh bằng tiên khí, lúc này khí chất của hắn đã thay đổi một cách chóng mặt, nếu có người quen của hắn ở đây cũng không thể nhận ra được cái tên Nam Phong mà mình từng biết.
“Ngươi là ai?” Người thủ lĩnh vội vàng đứng dậy, hắn không còn hờ hững như trước nữa mà thay vào đó là thái độ cẩn trọng.
Hắn cảm nhận được nguy hiểm đến từ người này và nhất là cái tốc độ kia đến hắn cũng không biết người thanh niên này xuất hiện ở đó từ lúc nào nữa.
Hắn vội nhớ lại bảng cường giả Việt Nam xem có người nào như vậy hay không thì không có ai, khí chất của Nam Phong sau khi được quán thể so với trước đây khác nhau một trời một vực đến người quen còn không nhận ra thì sao một kẻ chỉ xem qua hình ảnh có thể nhận biết được chứ.
Nếu mà cái tên này biết được người đang đứng trước mặt của mình lúc này chính là vị cường giả một tát chết Zombie cấp ba đỉnh phong to bằng nửa tòa nhà thì đã bị dọa sợ vãi tè rồi chứ còn sao mà dám nghênh ngang đứng đó.
Nếu nói “không sợ kẻ địch mạnh như rồng chỉ sợ đồng đội ngu như bò” có thể áp dụng trong hoàn cảnh này thì có thể dùng một từ “chính xác”.
Hai kẻ đàn em được phân công đưa cậu nhóc với cô gái bẩn thỉu đi dường như không hiểu được suy nghĩ của đại ca mình mà vẫn dám kênh kiệu lên tiếng: “Này tên tiểu tử mặt trắng kia mày là ai mà dám chắn đường đi của bọn tao, không biết đại ca của bọn tao là ai à?”
Nhìn thấy biểu cảm hờ hững của Nam Phong hai tên này còn nghĩ rằng hắn đang sợ hãi thì tiếp tục nói: “Đại ca của chúng tao chính là Dũng 1K vì anh ấy chỉ cần một tờ tiền 1K trong tay cũng có thể giết người, anh ấy còn có biệt hiệu khác chính là “thần vương chinh chiến” đánh đâu thắng đó, khôn hồn thì hãy mau cút đi, à không, với cái bản mặt trắng đó của mày có thể sẽ được đại ca của chúng tao sủng hạnh cũng nên!”
Bọn đàn em của Dũng 1K nghe thấy vậy thì phá lên cười như thể nói “đúng lắm bro, hay lắm bro, nói tiếp đi” mà không nhận ra vẻ mặt vặn vẹo của đại ca mình.
Tên đại ca không phải là một kẻ ngu ngốc, một khi chưa xác định được thực lực của đối phương thì hắn không dám làm bừa, thế nhưng lũ đàn em của mình lại “ngu như bò”, điều này khiến cho hắn không còn gì để nói nữa, đôi khi hắn tự hỏi trong lòng không biết làm thủ lĩnh của bọn này là đúng hay sai nữa.
Nhìn thấy biểu hiện khoái chí của đồng bọn lại càng làm cho tên này bạo gan hơn, hắn vươn bàn tay mình với ý định bắt lấy bả vai của Nam Phong và nói: “Tiểu tử ngươi…”
Còn chưa kịp chạm vào thì một cơn gió thoáng qua, cánh tay của kẻ này bị xoắn một vòng và vỡ vụn trong không khí, máu bắn tung tóe khắp nơi, người khác nhìn vào còn tưởng rằng ngay từ lúc sinh ra hắn đã thiếu một cánh tay rồi.
“A…aaa!” Một tiếng hét đau đớn vang lên, tên này ôm cánh tay cụt của mình ngã xuống đất rên rỉ một hồi rồi ngất đi vì mất nhiều máu.
Tên đứng kế bên bị máu bắn lên bê bết mặt mà sợ vãi tè, gã run lẩy bẩy ngồi xụp xuống đất, một dòng chất lỏng từ đũng quần chảy ra làm ướt đẫm một vùng.
Những tên khác trông thấy vậy thì vội rút vũ khí của mình ra, có kẻ còn rút ra cả súng bên người, không phải tự dưng những kẻ này có được súng mà bọn chúng phải hoàn thành nhiệm vụ mới có thể kiếm được chúng.
Vào thời kỳ đặc biệt này những kẻ tù tội cũng được thả ra ngoài, bọn chúng được sinh hoạt như những người bình thường, cũng làm nhiệm vụ kiếm điểm thưởng mang đi đổi lấy vật dụng thiết yếu, không phải tự dưng trong tổ đội của bọn này có tận sáu người đã được tăng cường thể chất bằng noãn ngọc.
Tên thủ lĩnh mặc dù biểu hiện bên ngoài vẫn âm trầm, hờ hững nhưng nội tâm bên trong lại dấy lên một hồi kinh động, người có thể không một tiếng động lấy đi cánh tay của kẻ khác đều không phải loại vô danh tiểu tốt, nhưng thật sự hắn không biết kẻ này là ai, trên cao thủ bảng cũng không có hình ảnh của hắn ta.
Những người như vậy mặc dù bên hắn vẫn có thể giải quyết được nhưng được không bằng mất, cái giá phải trả là vô cùng lớn mà hắn thì không muốn như vậy chút nào, trong thời kỳ này mất đi một binh một tốt cũng là mất đi một phần thực lực để sinh tồn.
Nếu Nam Phong mà biết được suy nghĩ của tên này thì sẽ cười đến rụng răng mất, bọn này mà có thể đánh giết được hắn thì đến kiến cũng có thể quật chết được voi rồi.
“Các hạ là ai?” Tên thủ lĩnh thận trọng lên tiếng, nghĩ lại hắn vẫn muốn chửi rống cái bọn đồng đội ngu dốt này.
Nam Phong nghe thấy câu hỏi của tên thủ lĩnh nhưng không đáp lại mà hờ hững nói: “Ta phế bỏ một cánh tay của tên này các ngươi có phục không?”
Tên thủ linh nghe thấy vậy thì cười gằn: “Các hạ hơi quá đáng rồi đấy, chúng ta cũng không hề sợ, cùng lắm thì “cá chết lưới rách” hai bên đều chịu tổn thất!”
“Cá chết lưới rách? Các ngươi xứng? Đừng tưởng có một vài tên cường thể và một vài khẩu súng mà có thể đánh giết được ta, các ngươi ta chỉ cần dùng một ngón tay mà thôi!” Nam Phong khinh thường đáp lại.
“Thật là quá đáng!”
“Khinh người!”
…
Bọn đàn em của tên này nghe thấy Nam Phong nói vậy thì không nhịn được mà lớn tiếng kêu gào, có tên còn muốn xông lên làm gỏi hắn nhưng lại bị đại ca của mình ngăn lại.
Đối với bọn chúng thì chuyện máu me lúc trước càng khiến cho chúng điên cuồng hơn.
“Các hạ thật là quá đáng, chẳng lẽ nghĩ mình là trời?” Tên này gằn giọng nói, hắn cảm thấy tức giận cái người trước mắt rồi, đã nhượng bộ mà hắn ta còn không biết điều, cùng lắm thì “cá chết lưới rách” hắn cũng phải làm gỏi được cái tên này.
“Ha ha! Trời thì ta không dám nhận nhưng những tên tôm tép nhãi nhép các ngươi thì đúng thật chỉ cần một ngón tay mà thôi!” Nam Phong cười lớn như thể nghe được chuyện cười về một con kiến hỏi một con người rằng ngươi là ông trời à, còn con người trả lời rằng ta không phải là ông trời nhưng đối với loại kiến như các ngươi thì ta chính là trời.
“Thật khinh người, tiểu tử đừng trách ta không cảnh cáo, các anh em bắn!” Lúc này tên thủ lĩnh thật sự tức giận, hắn bất chấp tất cả mà ra lệnh cho bọn đàn em động thủ.
Một loạt đạn phát ra liên hồi bay thẳng về hướng Nam Phong, còn hắn thì mỉm cười đứng đó khinh thường phản ứng.
Đừng có nói là súng đạn, bây giờ có là đầu đạn tên lửa đi chăng nữa cũng không thể làm hắn mảy may thương tích, nhưng để tránh cho việc khỏa thân ngoài ý muốn thì Nam Phong vẫn vận chân khí tạo thành một lớp màng chắn hộ thể ngăn cản đường đi của những viên đạn.
Nếu ai đã từng xem “Matrix” thì đều biết cảnh quay khi Neo dơ bàn tay của mình lên ngăn cản đường đi của những viên đạn khiến cho chúng dừng lại thì lúc này thao tác của Nam Phong là y hệt.
Hắn cũng nhấc bàn tay của mình lên, những viên đạn chịu ngoại lực tác động không thể tiến thêm được nữa và lơ lửng trong không khí như thể bị thứ gì đó cố định lại.
Im lặng, một bầu không khí im lặng đến đáng sợ, tên thủ lĩnh thì ngẩn tò te, đùa hắn à, “Matrix” thế này thì chơi bằng trym à.