Thật ra Hứa Vi Kha nghĩ như vậy, có hai loại người thì làm sao, ai quy định hai loại người này không thể hợp lại làm một?
Ngược lại hắn cảm thấy rằng chính vì điều này mà Hứa Niệm trở nên thú vị hơn. Hóa ra rằng cố gắng nghiêm túc đối với một ai đó cũng là một loại trải nghiệm. Đưa tất cả chi tiết của đối phương dung nhập vào thế giới của bản thân mình.
"Anh không thể đánh răng đàng hoàng à, đánh đến mức miệng đầy bọt," Hứa Niệm một bên cười khúc khích.
"Sao không nói bản thân em đi, lớn vậy rồi còn sợ nước vào mắt à? Em là trẻ con à?" Hứa Vi Kha phản công.
"Vậy có nhiều gối trong tủ của anh như vậy, ngủ còn thích ôm gối à."
"Cũng không biết là ai. Nửa đêm sợ tối không dám dậy đi vệ sinh."
Ban đêm, Hứa Vi Kha bí mật cất hai chiếc gối ở giữa giường trở lại tủ.
Buổi sáng khi thức dậy, Hứa Niệm rất ngạc nhiên khi thấy tay và chân của mình đều bị trói.
"Vi Kha, đây là chuyện gì vậy?"
Hứa Vi Kha cười nói: "Em bình thường ngoan như vậy, anh muốn xem thử em có phản kháng không."
"Em đương nhiên sẽ phản kháng! Em không phải đồ ngốc, làm sao có thể cam tâm tình nguyện để anh trói?"
"Không phải sao? Ở trong phim, mấy loại này đều là tính thú đó."
"Em, em không xem phim..." Hứa Niệm lẩm bẩm.
"Oa, em lớn như vậy rồi còn không xem phim, chúng ta cùng xem nhé."
"Không xem."
"Xem, tại sao không xem?"
"Không xem."
"Vậy không xem thì không cởi trói."
"Anh... sao anh có thể như vậy chứ!"
"Anh thích vậy đó."
“……”
Lúc này, Hứa Vi Kha đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Cho nên hắn thay đổi ý định nói, "Chụp với anh một bức ảnh tự sướng rồi gửi nó đến vòng bạn bè, anh sẽ cởi cho em."
"Chụp thế nào?"
Hắn giơ hai bàn tay bị trói của người kia về phía máy ảnh, chỉ vào má và ra hiệu cho cậu hôn.
Mặc dù Hứa Niệm có chút miễn cưỡng nhưng cậu vẫn làm theo.
Hứa Vi Kha nhấn nút camera một cách tự hào, nhìn chằm chằm vào màn hình, đề nghị, "Thêm một dòng chữ đi, viết “‘Ông xã, cầu buông tha"."
Nghe hắn nói vậy, mặt Hứa Niệm đột nhiên nóng lên.
"Này, ngẩn người làm gì, bây giờ đăng lên vòng bạn bè đi."
"Anh không sợ sao...?"
“Không sợ, cái gì cũng không sợ, đăng đi, để những người yêu thầm, những người yêu rõ em, tất cả đều cút đi.” Nếu đã quyết định nghiêm túc, thì phải nghiêm túc về mọi mặt.
"Ồ, vậy em đăng đó," Hứa Niệm trả lời một cách ngượng ngùng.
Nói cũng lạ, đuôi nhỏ càng ngày càng nhút nhát.
Cuối cùng, trong một đêm đen nào đó, Hứa Vi Kha nổi hứng bắt nạt, tấn công Hứa Niệm bằng một nụ hôn.
Hứa Vi Kha vừa dùng đầu lưỡi liếm, vừa nói: "Bảo bối, có biết anh đang nghĩ gì không?"
"Biết," Hứa Niệm thì thầm lại với hắn.
"Biết gì?"
"Cái đó."
"Cái nào?"
"Chính là cái đó."
"Vậy thì em có muốn không?"
"Muốn……"
"Vậy thì, chúng ta kết hôn đi."
Hứa Niệm khi nghe thấy lời này liền đẩy hắn ra, "Anh nói gì?"
"Kết hôn, nghe không hiểu?"
"Không phải, tại sao lại... tùy tiện như vậy?"
"Rất tùy tiện à?"
Hứa Niệm phân tích: "Sau này anh vẫn phải kết hôn sinh con. Nếu anh kết hôn với em, anh phải ly hôn nữa, phiền phức lắm."
Hứa Vi Kha không đồng tình: "Ai nói sau này anh sẽ kết hôn sinh con? cùng em kết hôn không được à?"
"Em… không thể sinh con được."
"Aiz, sinh con phiền phức nhiều lắm, đừng sinh nữa."
"Không sinh? Vậy... hai người đàn ông cũng không thể kết hôn."
"Ai nói không được? Tìm Lão Kiều, hắn có cách."
"Anh Kiều?"
"Ừm, em không biết rằng biệt danh của cậu ta là ‘có một cách’?"
Hứa Niệm nở nụ cười: "Vậy thì mãnh nam lần trước cũng là do anh Kiều thay anh tìm cho em à?"
"Có thể không phải sao, ngày mai chúng ta đi tìm hắn, quyết định vậy đi."
Trong vòng hai tuần, Hứa Vi Kha trở về nhà với hai tờ giấy chứng nhận đăng ký kết hôn.
Hứa Niệm nói một cách hoài nghi: "Đây là thật sao? đáng tin không?"
"Tất nhiên là đáng tin. Anh thậm chí đã mua nhẫn. Chúng ta trước dùng tạm, về sau kiếm được tiền rồi lại mua chiếc đắt hơn chút."
Hứa Niệm có cảm giác mở mang tầm mắt: "Vi Kha, anh vì “cái đó” còn chịu đựng rất nhiều."
“Cần thiết mà, đến đây, đi ngủ với anh."
"Ngủ? Bây giờ mới bảy giờ!"
"Anh không đợi được, nhanh lên."
—————— (ROU, phiên bản rút gọn)
"Bảo bối, đem phòng của em trả đi, chuyển đến ở với anh."
"Có thật không?"
"Em nhìn xem em có bao nhiêu ngày là ngủ trong căn phòng đó. Trưng bày nó cũng vô dụng. Đi thu dọn đi. Anh sẽ giúp em dọn đồ."
"Được rồi, nhưng nếu sau này có người phụ nữ nào yêu anh, em sẽ không còn nơi nương tựa nữa..."
"Câm miệng cho anh, em biết anh mà, anh không có hứng thú với người khác."
Cái đuôi nhỏ nở một nụ cười ngốc nghếch: "Rõ ràng là người không nghiêm túc, nói tình thoại lại lợi hại như vậy."
"Là tình thoại à?"
"Là tình thoại."
"Đó là tình thoại."
—--- Hoàn—-----