Người xem trò vui lần lượt giải tán, phòng khách lấy lại sự yên tĩnh.
Lúc này Hứa Bảo Như mới quay đầu, đi xuống khỏi tay vịn ghế sofa, ngồi xuống ghế sofa ba người bên cạnh. Cô lấy một chiếc bánh ngọt nhỏ trên bàn, vừa ăn vừa nói rất chua: "Có vài người rất được chào đón nha, đi đến chỗ nào cũng được phụ nữ nhớ thương."
Tần Phong ngồi bên cạnh nghe Hứa Bảo Như nói chuyện chua như vậy, không thể nhịn nổi, bật cười, vừa xem náo nhiệt vừa nói như thể chuyện chưa đủ lớn: "Không sai nha, bây giờ còn được nữ sinh đến hỏi xin vật riêng tư rồi."
Thẩm Độ ngước mắt nhìn anh ấy, "Cậu uống nhiều rồi hả?"
Tần Phong cười ha ha, lập tức nói: "Nhưng mà Bảo Như này, không phải tớ nói giúp cho Thẩm Độ đâu, trong lòng cậu ta chỉ có mình cậu, cậu không biết một năm lớp mười kia —–"
"Tần Phong."
Tần Phong nhận được ánh mắt cảnh cáo của Thẩm Độ, nhất thời im bặt.
Hứa Bảo Như tò mò, quay đầu hỏi Tần Phong, "Lớp mười hai thế nào?"
Tần Phong cười khan, "Không có gì, không có gì."
Hứa Bảo Như mất hứng, "Tại sao cậu lại như vậy, nói chuyện một nửa."
Tần Phong cười ha ha, nhảy qua chủ đề khác, hỏi: "Bảo Như, đến đánh bài không?"
"Không chơi." Hứa Bảo Như cầm hai miếng bánh ngọt, nói: "Tớ đi tìm bạn cùng phòng đây."
Cô dứt lời liền đi ra ngoài.
Tần Phong nhìn bóng lưng Hứa Bảo Như, hỏi Thẩm Độ: "Vậy là hai cậu ở bên nhau rồi à? Máu ghen của Bảo Như không nhỏ nha."
Thẩm Độ ngẩng đầu nhìn về phía Tần Phong, hỏi rất nghiêm túc: "Cậu cảm thấy cô ấy đang ghen à?"
"Nói nhảm. Dáng vẻ tuyên bố chủ quyền của Bảo Như lúc vừa rồi, không phải ghen thì là cái gì?" Tần Phong nói: "Không phải chứ, chỉ số thông minh của cậu không phải cao lắm sao, Bảo Như có ghen hay không mà cậu không nhìn ra được à? Hay là cậu không tin?"
Năm lớp mười hai kia Thẩm Độ ăn quá nhiều giấm, cho nên trong một khoảng thời gian dài, anh đều cảm thấy Hứa Bảo Như không quan tâm đến mình. Không quan tâm, thì ngay cả những tình cảm đã từng có đối với anh đều là giả.
Cô có thể vừa nói vừa cười cùng những nam sinh khác, có thể đi xem phim cùng Trình Thuật. Nhưng cô lại không thèm nhìn anh, dường như trong một năm đó cô đã xem anh như người xa lạ.
Mỗi ngày anh đều ở trạm xe buýt chờ cô tan học, nhưng cô lại không ngồi xe buýt nữa. Rõ ràng cô đã nhìn thấy anh đứng ở trạm xe buýt chờ mình, nhưng cô lại không để ý đến anh, trực tiếp vừa nói cười vừa đi về phía trước bắt xe với những bạn học khác.
Khi đó anh không biết giữa hai người có hiểu lầm, chỉ cảm thấy Hứa Bảo Như thay lòng đổi dạ quá nhanh. Quyền chủ động nằm ở chỗ cô, cô không thích, lập tức có thể không cần đến anh nữa.
Có lẽ vì cảm nhận của một năm đó khắc quá sâu, đến bây giờ anh vẫn không xác định được có phải Hứa Bảo Như thật sự còn thích mình hay không.
Còn thích bao nhiêu chứ?
Anh còn nhờ thời điểm mình đến thành phố Giang tìm cô, cô đã nói với bạn như chắc như đinh đóng cột, vĩnh viễn sẽ không thích anh nữa.
__
Thẩm Độ lái xe, buổi tối lúc về trường, đương nhiên Hứa Bảo Như sẽ ngồi xe Thẩm Độ về.
Vì tiệc giao lưu đến khuya mới kết thúc, thời điểm đến trường học, đã gần rạng sáng.
Thẩm Độ lái xe đến cửa ký túc xá của Hứa Bảo Như, vừa rồi cô có ngủ một lúc ở trên xe, khi xe đến nơi mới tỉnh lại.
Cô cúi đầu tháo đai an toàn, nói với Thẩm Độ: "Muộn quá rồi, anh cũng mau về đi nhé."
Thẩm Độ nhìn cô, thấp giọng hỏi: "Em không có gì muốn nói với anh à?"
Hứa Bảo Như ngẩng đầu lên, quay mặt nhìn Thẩm Độ, hồi lâu mới cười một tiếng, nói: "Ngủ ngon?"
Thẩm Độ nhìn cô một hồi, anh cầm tay cô, đưa lên môi hôn một cái, hỏi cô, "Bảo Như, em thích anh không?"
Hứa Bảo Như không biết tại sao Thẩm Độ lại đột nhiên hỏi như vậy, nhưng cô gật đầu, "Thích mà."
Thẩm Độ nhìn cô một hồi, không nói gì nữa. Nhưng anh không nỡ buông tay, liền kéo Hứa Bảo Như lại, không muốn để cô xuống xe.
Anh hỏi: "Ngày mai phải làm gì?"
Hứa Bảo Như nói: "Ngày mai em và đàn anh Chu Tiện tham gia một buổi phỏng vấn tin tức."
Thẩm Độ gật đầu, "Buổi tối thì sao? Có thời gian rảnh không?"
"Chắc là có đó, sao vậy?"
"Đi xem phim với anh nhé? Không phải em muốn đi xem phim sao?"
Trước kia lúc Hứa Bảo Như theo đuổi Thẩm Độ, đã từng nói với anh, muốn đi xem phim cùng anh. Nhưng khi đó Thẩm Độ không đáp ứng cô. Sau đó cô còn nói, vậy tốt nghiệp hai người sẽ cùng đi, thế cũng không trễ nãi việc học tập.
Sau đó tốt nghiệp, khi Thẩm Độ đến thành phố Giang tìm cô, mua thêm hai tấm vé xem phim, muốn đưa cô đi xem phim. Nhưng nghe Hứa Bảo Như nói với bạn, vĩnh viễn sẽ không thích anh, nên anh không đến tìm cô nữa. Hai tấm vé xem phim kia cũng không biết bị anh vứt ở đâu rồi.
Hứa Bảo Như suy nghĩ một hồi, nói: "Nhưng hình như gần đây không có bộ phim nào hay hết thì phải."
Thẩm Độ: "Vậy sao?"
Hứa Bảo Như cười gật đầu, lại nói: "Nhưng chúng ta có thể xem thử một bộ. Có lẽ sẽ được bất ngờ ngoài dự định đó."
Thẩm Độ ừ một tiếng, nói: "Vậy ngày mai mấy giờ em về trường? Anh đến đón em."
Hứa Bảo Như nói: "Bây giờ em chưa biết chắc, khi nào kết thúc em sẽ gọi điện thoại cho anh."
"Được."
Hứa Bảo Như cười một tiếng, nói: "Vậy em về nhé?"
Thẩm Độ ừ một tiếng, nhưng vẫn cầm tay cô không buông, anh nhìn cô, hỏi với giọng rất nhỏ: "Anh có thể hôn em không?"
Hứa Bảo Như hơi kinh ngạc, sau đó mặt ửng đỏ trong chớp mắt, tim cô cũng bắt đầu đập rất nhanh, nói chuyện không lưu loát được nữa, "Anh..... Anh muốn hôn thì hôn, sao lại hỏi thế, ưm....."
Cô còn chưa nói hết câu, Thẩm Độ đã cúi người hôn.
Môi của anh chạm lên môi cô, nhẹ nhàng hôn một cái. Tim Hứa Bảo Như đập rất nhanh, người cứng đờ không thể nhúc nhích. Nhưng Thẩm Độ không làm gì khác nữa, chỉ chạm nhẹ lên môi cô, dịu dàng cọ nhẹ một hồi, sau đó buông cô ra.
Anh giơ tay lên xoa nhẹ đầu cô, nhìn cô nói: "Em về đi."
Tim Hứa Bảo Như đã tê dại, mặt cô hơi đỏ, ừm một tiếng, ngẩng đầu nhìn Thẩm Độ, "Vậy em về đây."
Thẩm Độ nhìn cô, ừ một tiếng.
Hứa Bảo Như mở cửa ra xuống xe, sau đó lại vịn cửa xe, khom người nói với Thẩm Độ: "Anh lái xe chậm thôi nhé, về đến nhà gửi tin nhắn cho em đó."
Thẩm Độ ừ một tiếng, nhìn cô, thấp giọng nói: "Anh biết rồi."
Hứa Bảo Như cười một tiếng, vẫy tay với Thẩm Độ, sau đó mới đóng cửa xe lại, xoay người đi vào ký túc xá.
Thẩm Độ chờ Hứa Bảo Như đi vào ký túc xá, mới khởi động xe, lái ra khỏi trường học.
Hứa Bảo Như trở lại ký túc xá, đương nhiên không tránh được bị các bạn cùng phòng tra hỏi một trận.
Nhưng những gì cô nên khai báo cũng đã khai báo lúc ở biệt thự rồi, dĩ nhiên sẽ không còn cái gì phải khai báo nữa.
Cô tắm xong lên giường, nhìn thấy trên điện thoại có một tin nhắn chưa đọc, là Thẩm Độ gửi đến cho cô, nói anh đã về nhà.
Hứa Bảo Như nằm nghiêng người trên giường, ôm điện thoại trả lời Thẩm Độ: [Vậy anh nghỉ ngơi sớm chút nha.]
Thẩm Độ trả lời cô rất nhanh: [Ừ, em cũng vậy.]
Hứa Bảo Như cười tít mắt, gửi qua một biểu tượng [ngủ ngon].
Thẩm Độ học theo cô, cũng gửi lại một biểu tượng.
Hứa Bảo Như nhìn chằm chằm khung đối thoại Wechat một hồi, sau đó mới khóa màn hình điện thoại, nhắm mắt lại đầy thõa mản.
Nhưng thật ra thì cô cũng không ngủ được, trong chốc lát lại mở mắt ra, cô nằm trong bóng tối hồi tưởng lại nụ hôn ở trước cửa ký túc xá vừa rồi, trong lòng tựa như được bao phủ một lớp mật đường, rất ngọt ngào, lại cảm thấy không được chân thực.
__
Sau khi đám Dương Húc biết chuyện Hứa Bảo Như và Thẩm Độ ở bên nhau, đều rất kinh ngạc.
Dương Húc nói: "Vậy hai cậu vòng vo một hồi vẫn ở bên nhau. Nếu tớ là các cậu, chắc chắn sẽ ở bên nhau ngay lúc học cấp ba luôn rồi, đây không phải là trễ nãi thời gian đó sao."
Hứa Bảo Như không nói, nếu hồi cấp ba không có hiểu lầm đó, có lẽ cô và Thẩm Độ đã sớm ở bên nhau rồi. Nhưng lại xảy ra một hiểu lầm như vậy, cũng may bây giờ đã biết hết chân tướng, ở bên nhau cũng không tính là muộn.
Chuyên ngành của Thẩm Độ ở đại học rất phức tập, việc học rất bận rộn, nhưng trước giờ Thẩm Độ luôn học tập với cường độ cao, nên đối với anh mà nói, vẫn khá ung dung. Nhưng lúc gần đến cuối học kì, vì các các thí nghiệm phải làm, thời gian rảnh cũng tương đối ít.
Thật ra bình thường Hứa Bảo Như cũng khá bận, Thẩm Độ rất ưu tú, cô không thể thua kém được. Cô cũng có rất nhiều thứ muốn học tập. Cuối kì bận rộn, đã mấy ngày không được gặp Thẩm Độ, chỉ có thể gọi điện thoại.
Nhưng trường của cô nghỉ sớm hơn trường của Thẩm Độ, cô vốn muốn về nhà trước, nhưng Thẩm Độ không để cô đi, muốn cô chờ anh.
Vì các bạn cùng phòng đều về nhà cả rồi, vì vậy chuyển đến căn hộ của Thẩm Độ trước.
Ban ngày Thẩm Độ học ở trường, buổi tối mới trở về. Hứa Bảo Như vừa mới thi xong, mỗi ngày đều ngủ đến lúc tự tỉnh, có lúc sẽ thức dậy trễ, không thể ăn bữa sáng. Thẩm Độ lo lắng cho thân thể của cô, không yên tâm, mỗi ngày trước khi đi học đều sẽ mua bữa sáng về, kéo cô ra khỏi giường, để cô ăn sáng xong mới được đi ngủ tiếp.
Ban đầu Hứa Bảo Như vẫn nằm lì trên giường không muốn dậy, nhưng Thẩm Độ mặc kệ cô, cô không chịu dậy, anh ôm cô đến phòng khách, đút bữa sáng cho cô ăn, sau đó mới để cô về phòng ngủ.
Mặc dù Hứa Bảo Như than phiền Thẩm Độ ức hiếp cô, nhưng thật ra trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào.
Cô ăn sáng xong, bình thường sẽ ngủ đến trưa mới tỉnh, thức dậy rồi sẽ lên mạng đọc sách, hoặc xuống lầu đi dạo.
Hôm nay cô đang ngồi xếp bằng trên thảm trước bàn trà viết luận văn trên laptop, mẹ gọi điện thoại đến, hỏi cô ngày mấy mới được nghỉ.
Hứa Bảo Như nào dám nói cô đã nghỉ, bây giờ đang ở nhà của Thẩm Độ, cô đành nói dối mẹ, "Tuần sau con nghỉ đó mẹ, đúng lúc khi đó Thẩm Độ cũng nghỉ, bọn con về cùng nhau ạ."
Mẹ Hứa nghe nói lúc đó Thẩm Độ cũng được nghỉ, liền yên lòng, nói: "Được đó, con và Tiểu Độ về cùng nhau, mẹ cũng an tâm hơn."
Hứa Bảo Như vâng một tiếng, nói: "Con biết rồi mẹ."
Bây giờ cô chưa muốn nói với cả nhà về chuyện mình đang yêu đương với Thẩm Độ, cảm thấy lén lén lút lút như bây giờ vô cùng tốt, người lớn biết, sẽ rất lúng túng.
Mẹ Hứa cũng không nghi ngờ chút nào, chỉ dặn dò con gái chú ý an toàn trên đường về nhà, trước khi lên máy bay thì gọi điện thoại cho họ, để họ đến đón.
Hứa Bảo Như ngoan ngoãn đáp lời.
Ngày 23/1, cuối cùng Thẩm Độ cũng được nghỉ, xế chiều hôm đó hai người lên máy bay về nhà.
Thời điểm máy bay đáp xuống sân bay thành phố S, Hứa Bảo Như nhìn bãi đậu máy bay bên ngoài cửa sổ, rất bùi ngùi, "Cuối cùng cũng về nhà rồi."
Thẩm Độ bị Hứa Bảo Như gối đầu ngủ hai giờ, anh xoa xoa bả vai đau nhức theo bản năng. Hứa Bảo Như quay đầu lại thấy Thẩm Độ đang xoa vai và cổ, cô cười tít mắt, đưa tay lên đấm bóp giúp anh, "Làm anh đau à? Tại sao anh không gọi em."
Thẩm Độ nói: "Quen rồi."
Hứa Bảo Như cười, càng ra sức đấm bóp bả vai và cổ cho Thẩm Độ.
Cô sử dụng lực quá lớn, không đem đến thoải mái mà trái lại còn thấy đau, Thẩm Độ bất đắc dĩ cười, kéo tay Hứa Bảo Như xuống, "Được rồi, em không có kĩ năng làm việc này."
Hứa Bảo Như mất hứng, "Anh ghét bỏ em."
__
Kì nghỉ đông sau đó, Hứa Bảo Như và Thẩm Độ cũng không thể gặp mặt nhau mỗi ngày.
Không phải là vì cô không nhớ Thẩm Độ, chủ yếu là vì sau khi về nhà chưa đến mấy ngày đã là giao thừa rồi, cô mới về nhà hai ngày, lại như ngựa không dừng vó, tiếp tục theo ba mẹ bay về thành phố Giang ăn tết.
Mặc dù không thể gặp mặt, nhưng mỗi ngày cô đều gọi điện thoại và nhắn tin với Thẩm Độ.
Nhưng Thẩm Độ gọi điện thoại cũng rất ít nói, dường như đều là mình cô nói, cô không nhịn được hỏi anh, "Thẩm Độ, không phải là anh hết thích em rồi chứ? Anh không muốn nói chuyện với em à?"
Thẩm Độ trầm mặc một hồi, nói: "Anh muốn gặp em."
Hứa Bảo Như lập tức cười, nói: "Vậy gọi video nhé."
Cô vốn cho rằng Thẩm Độ muốn gọi video với cô, nhưng cô không nghĩ rằng buổi tối hôm đó, Thẩm Độ lại ngồi máy bay đến tìm cô.
Lúc ấy Hứa Bảo Như đang ra ngoài chơi với đám Chu Di, Thẩm Độ gọi điện thoại cho cô, lúc anh nói anh đang ở đầu hẻm ngoài nhà ông nội, cô ngây cả người.
Cô không dám tin, Chu Di cũng rất khiếp sợ, nói: "Thẩm Độ là người si tình gì thế này, buổi tối rồi mà đi xa như vậy để đến gặp cậu."
Hứa Bảo Như quá kinh ngạc, cô không kịp nhiều lời với đám Chu Di, đi ra khỏi sòng bài, lập tức bắt taxi đến tìm Thẩm Độ.
Cô cho là Thẩm Độ chỉ đang đùa cô thôi, nhưng lúc đến đầu hẻm vào nhà ông nội, thật sự nhìn thấy Thẩm Độ.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi, bên ngoài chỉ mặc thêm một chiếc áo khoác dày.
Thời điểm cô xuống xe, đúng lúc anh ngước mắt nhìn về phía này.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Hứa Bảo Như chạy đến, "Sao anh lại đến đây? Không nói trước với em một tiếng."
Thẩm Độ nhìn cô, thấp giọng nói: "Nhớ em nên đến thôi."
Anh đưa tay ra, cầm tay Hứa Bảo Như, nhìn cô đầy mong đợi, "Em không nhớ anh à?"
Hứa Bảo Như nói: "Em nhớ chứ. Nhưng đã muộn rồi, còn lạnh như vậy nữa."
Thẩm Độ nghe Hứa Bảo Như nói vậy, sự thấp thỏm và không xác định cả một đường tựa như rơi xuống vực sâu, anh nhìn cô, cười, "Em lo lắng cho anh hả?"
Hứa Bảo Như nghi ngờ nhìn anh, "Có phải là anh cố ý đến tìm em lúc vừa muộn vừa lạnh như vậy, để em xót anh không?"
Trong mắt Thẩm Độ hiện lên ý cười, "Đúng vậy, sao em thông minh thế."
"Thẩm Độ, anh đúng là cầm tinh hồ ly mà, sao anh lại tâm cơ như vậy."
Thẩm Độ cười, "Ừm, bây giờ em mới phát hiện à?"
Hứa Bảo Như cười, cô thật sự rất tò mò, hỏi Thẩm Độ, "Mà sao anh biết nhà ông nội em ở đây vậy? Em chưa nói với anh bao giờ đó."
Thẩm Độ không nói cho cô biết, anh đã từng đến thành phố Giang tìm cô.
Anh hỏi: "Có đói bụng không em? Muốn ăn gì không?"
Hứa Bảo Như cười một tiếng, "Được đấy."
Thẩm Độ cầm tay Hứa Bảo Như, vừa đi về phía trước vừa hỏi cô, "Muốn ăn cái gì?"
Hứa Bảo Như tựa sát vào cánh tay Thẩm Độ, suy nghĩ hồi lâu, "Để em suy nghĩ đã."