Kim JaeJoong quay người, nhìn thấy Jung YoonHo phong nhã đứng tựa cửa xe, trong tay phất phơ một tờ giấy. Nhìn kỹ, tờ đó giống hệt đống quản cáo cậu đang ôm trong tay.
Jung YooHo cũng không ngờ lúc này có thể gặp lại Kim JaeJoong. Hắn vừa từ ngân hàng đi ra, chuẩn bị lên xe thì phát hiện trên cửa xe bị gài tờ quảng cáo, lại đúng thời điểm nhìn thấy cái màn trút giấy bỏ chạy kia. Nhận ra tiểu mỹ nhân một tháng trước ở quán café, liền lập tức cảm thấy hứng thú.
Kim JaeJoong nghe Jung YooHo nói vậy, mặt đỏ bừng, vô duyên vô cớ bị xem thành cái loại người kia. Kim JunSu bên cạnh thì còn mải nhìn Jung YoonHo, nói với Kim JaeJoong, “Này, anh ta cũng đẹp trai thật.” Kim JaeJoong lập tức trừng mắt, “Đẹp trai cái con khỉ! Đẹp trai bằng tớ à?”, sau đó lại quay qua Jung YoonHo.
"Aiii, đây không phải tên phong lưu háo sắc hay sao? Lại đi bàn chuyện bồi thường nữa à? Lần này có được cô nào khá khẩm hơn không?”
Bắt chước ngữ khí của Jung YoonHo nói ra mấy câu xong, cũng không thấy YoonHo nói gì, Kim JaeJoong liền âm thầm đắc ý. Hừ, cũng không hỏi xem Kim ông nội nhà ngươi có người trong nhà làm gì đi, tuy ta không theo ngành luật sư nhưng cũng có chút di truyền đấy chứ.
Chỉ thấy Jung YoonHo ung dung đi tới, dừng ở trước mặt, hắn mang theo cả mùi hương thanh nhẹ như lúc trước.
"Anh… anh… muốn làm gì hả?” Nhìn người trước mặt, Kim JaeJoong không khỏi lắp bắp.
Chỉ thấy Jung YoonHo một tay vòng lấy eo Kim JaeJoong kéo sát vào lòng, chú ý chú ý, là ‘kéo sát’ đó nha! YoonHo vừa ôm vừa âm thầm cảm thán vòng eo mảnh dẻ của JaeJoong, aiii, cảm giác quả không tồi. Cứ thế, YoonHo vừa trình diễn tư thế ‘ôm’, một tay còn nâng cằm JaeJoong lên, từ từ đưa mặt lại gần, cuối cùng dừng bên tai JaeJoong.
Chắc mọi người muốn hỏi, Kim JaeJoong không phải vốn rất ương ngạnh sao, tại sao không phản ứng? Aii, vì cậu ta còn đang bận choáng váng mà.
YoonHo thổi nhẹ vào tai JaeJoong, rõ ràng cảm thấy người trong lòng run run, qua khoé mắt nhìn thấy JaeJoong mặt đỏ bừng.
Nhẹ nhàng mở miệng nói, “Nhìn thấy em rồi, anh làm sao còn tâm trí tìm người khác, trong tim của anh đều là em, đây là số phận cho anh gặp lại em, em nói xem, nếu hai ta không có chuyện gì xảy ra, có phải hay không thực có lỗi với ông trời?” Nói xong còn cắn nhẹ lên vành tai JaeJoong.
Kim JaeJoong thấy đau mới bật người phản ứng, vội vàng đẩy YoonHo ra, hồi tưởng tư thế vừa rồi khiến mặt càng đỏ, trông rất đáng yêu. Lại quay qua YoonHo mà mắng:
“Anh… anh cư nhiên cắn tôi? Đồ… đồ biến thái!” Vừa nói vừa nhìn xung quanh, sợ có người chú ý đến màn vừa rồi.
Thấy phản ứng của JaeJoong, YoonHo như mở cờ trong bụng, nghĩ thầm ‘Đùa người này thật là vui’. Thế nên hắn tiếp tục trò chơi của mình, “Làm sao vậy, cưng? Em không thích à? Lần trước còn nhiệt tình lắm mà!” Nói xong còn hướng JaeJoong nháy mắt.
Nghe thấy hai từ ‘nhiệt tình’, Kim JaeJoong lại nhớ tới cái ôm ngoài ý muốn lần trước, mặt lại thêm đỏ. Nắm chặt tay, cố gắng kiềm chế mong muốn xông lên cho tên kia một đấm =.=
“Ai… ai là cưng nhà anh? Biến thái! Tôi… tôi không biết anh!”
Xong rồi xong rồi, Kim JaeJoong bình thường miệng lưỡi lợi hại cư nhiên hôm nay lại lắp bắp. Kim JunSu như thế nghĩ nghĩ, lại hồi tưởng tư thế ám muội vừa rồi của hai người, liền mở miệng hỏi: “Í, JaeJoong, đây là bạn trai của cậu à? Làm sao tớ lại không biết? Sao cậu không nói với tớ chuyện này, chúng ta thân thiết như thế cậu còn ngại tớ sẽ kỳ thị sao?” Nói rồi còn hích JaeJoong một phát, “Anh ta cũng đẹp trai nhỉ, tìm ở đâu thế? Lâu chưa?”
Kim JaeJoong càng nghe càng giận, liền quát Kim JunSu, “Cậu biến đi! Đã bảo tớ không quen hắn ta. Ai là bạn trai chứ??”
Mà YoonHo lại không sợ chết tiếp tục tiến lên ôm JaeJoong. “Cưng à, hoá ra em tên là JaeJoong. Cái ôm lần trước em nhiệt tình quá khiến anh quên hỏi tên em, aiii, ngẫm lại thì ký ức vẫn còn rất mới mẻ đâu.” Nói xong còn len lén cười.
Kim JaeJoong đẩy YoonHo ra, quẳng cho hắn một cái nhìn đầy khinh bỉ.
Nhưng mấy chữ ‘nhiệt tình’, ‘cái ôm’ này, lại khiến cho Kim JunSu há hốc mồm.
"JaeJoong, không ngờ cậu lại “thoáng” như vậy. Không biết tên cũng lên giường được? Tình một đêm à nha…” Nhìn nhìn Jung YoonHo, lại hỏi tiếp, “Cậu ở trên hay ở dưới? Cảm giác thế nào?”
Trong ba người có mặt ở đây, Jung YoonHo phải phi thường cố gắng mới không bật cười ra tiếng, Kim JaeJoong thì tức giận không nói nên lời, mà Kim JunSu thấy Kim JaeJoong không nói gì lại tự động lý giải là vì “nằm dưới” nên ngượng không dám nói. Nên Kim JunSu tiếp tục mở miệng, “Cậu nằm dưới hả? Thôi quên đi, nằm dưới cũng được. Nhưng mà có đau không? Tớ nhớ mấy bạn nữ cùng lớp có nói ‘nằm dưới’ đau lắm.. có thật không?”
Nghe đến đó Jung YoonHo rốt cuộc không nhịn được liền bật cười, nói với Kim JunSu một câu, “Nhãn lực tốt lắm!” lại cười tiếp. Thấy YoonHo nói chuyện với mình, Kim JunSu cao hứng bắt chuyện.
“Chào anh, tôi là Kim JunSu, bạn thân của JaeJoong. Anh tên gì? Nhìn anh lớn hơn chúng tôi, có phải gọi hyung không? Mà anh thật là bạn trai của JaeJoong à?”
Kim JaeJoong bị hai người bỏ qua một bên, lại nghe thấy mấy từ “bạn trai của JaeJoong” rốt cuộc liền bạo phát.
“Cậu có im đi không hả Kim JunSu! Cậu đi chết đi! Không thì im miệng lại! Cái gì mà ‘bạn trai’? Tôi không quen hắn ta! Mà có lên giường thì cũng phải là tôi ‘nằm trên’! Biết chưa hả???”
Sau đó quay sang Jung YoonHo nói, “Còn anh nữa, biến thái! Anh… anh tránh xa tôi ra. Tôi lặp lại lần nữa, Tôi.không.quen.anh! Lần sau gặp lại cũng không cần tỏ ra quen biết! Nếu không coi chừng tôi kiện anh tội quấy rối!!”
Nói xong ném hết đống quảng cáo trong tay, kéo Kim JunSu bỏ đi. Mà JunSu bị lôi đi còn giơ tay chào YoonHo. Nhưng đi chưa được mấy bước, Kim JaeJoong đã bị người kéo lại. Tưởng vẫn là YoonHo, JaeJoong không thèm quay lại liền quát, “Nói xong rồi còn không để yên nữa hả? Buông ra!” Thế nhưng sau lưng lại truyền đến thanh âm của một phụ nữ trung niên, “Đồng chí, đương nhiên còn chưa xong.”