Thật ngạc nhiên làm sao mà lợi ích từ một điều gì đó đơn giản như một cái ôm có thể đem lại. Cái ôm rất có ý nghĩa mà Katey nhận được từ cha nàng khiến cho nỗi lo của nàng, thậm chí là sự bực bội ngay lập tức bị xua tan hết. Nàng chỉ còn cảm thấy một cảm giác đó là hạnh phúc. Và kích thích. Giờ nàng không thể chờ để được quay trở lại nước Anh và gặp mặt tất cả gia đình mới của nàng!
Tuy nhiên, cha và bác nàng,dường như vẫn lo lắng về cú sốc mà nàng đã chịu. Họ cũng có thể đã nhận thấy rằng nàng nâng nâng tận bên trong và hiểu sai đó là sự sợ hãi đang tăng lên. Nên họ tiếp tục cố gắng, theo quan điểm của họ, để khiến sự thay đổi này dễ dàng hơn đối với nàng.
“ Chuyện này có thể giúp ích cho con nếu con biết là làm thế nào anh trai ta gặp được con trai Jeremy của mình.”
Katey ăn ngấu nghiến đĩa thức ăn đặt trước mặt nàng. Trút bỏ mọi cảm xúc lo lắng mà nàng đã trải qua, nàng nhanh chóng nhận ra rằng nàng cực kì đói! Nên nàng chỉ có giây lát để hiểu được cách kì lạ mà cha nàng đang nói đến là cái nhìn đầu tiên của anh trai ông với cậu con trai mới.
“Gặp mặt ư?”
“Quả thực là vậy, và con sẽ ngạc nhiên khi hoàn cảnh đó tương tự giống với của hai cha con ta thế nào. Anh muốn kể chuyện đó không, James?”
James gật đầu. “Chà, với hi vọng rằng câu chuyện này sẽ không khiến cháu phải khóc, cháu yêu, ta đã không có ý tưởng gì về sự tồn tại của Jeremy.Mặc dù vậy,thằng bé biết tất cả về ta.Mẹ thằng bé đã “Rất ấn tượng” với ta, ta nghĩ vậy, và đã dựng ta lên thành tầm vóc anh hùng đối với thằng bé. Khoảng 13 năm trước chúng ta đã gặp nhau. Hoàn toàn chỉ là may mắn, là ta đã chọn quán rượu mà thằng bé đang làm việc, để giải quyết cơn khát của mình.”
“Vậy là bác đã nhận ra anh ấy à?”
“À, phải nói là thằng bé nhận được sự chú ý của ta. Thậm chí ở cái tuổi 12, tuổi của thằng bé lúc đó, thằng bé gần như cao bằng ta! Và thằng bé nhìn rất giống với Tony ở cái tuổi đó một cách kì lạ. Thật khó để có thể nhầm lẫn chuyện đó.”
“Cháu đã không thể phân biệt được khi cháu nhìn thấy hai người họ đứng cạnh nhau,” Katey đồng ý.
“Ít ra là cháu đã không cười lớn,” James nói với một ánh mặt buộc tội chiếu vào Anthony.” Em trai ta nghĩ chuyện này thật vui nhộn. Vậy nên với con trai ta đó là một vấn đề.”
Anthony vẫn cười khúc khích với anh trai của mình.”Nếu anh không quá hay giận dỗi về chuyện đó, anh cũng thấy chuyện ấy rất khôi hài.”Sau đó Anthony giải thích với Katey,” Những nét Gypys của cụ tổ đã chuyền lại cho gia đình ta. Nổi bật lên ở chỗ này chỗ kia. Ta có những nét đó, và hai cháu gái của ta Reggie và Amy cũng vậy. Và Jeremy cũng có những nét nổi bật đó.”
Ít nhất là một lần James không thay đổi tên thân mật của gia đình dành cho Regina thành cái tên mà ông ưa thích, nhưng Katey chưa nghe về sự khác thường của ông với cái tên đó cho đến sau này. Lúc này, nàng không thể không hỏi,” Những người Gypsy ư?”
“Đó lại là một câu chuyện khác, cháu yêu ạ.” James nói.” Hãy giữ sự tò mò lại một lúc để tránh mức tối thiểu sự nhầm lẫn được không?”
“Chắc chắn rồi ạ.” Nàng cười toe tóe với ông.
“Vì vậy, ta đã bị thu hút bởi sự giống nhau đáng ngạc nhiên của cậu bé này với em trai ta. Nhưng cuộc gặp gỡ này đã xảy ra ở vùng biển Caribbean, và ta biết rằng Tony chưa bao giờ đến bất cứ nơi nào gần chỗ đó cả, nên ta chỉ nhún vai bỏ qua cho đó chỉ là một trường hợp về sự giống nhau đến kì lạ. Nhưng thằng bé không thể rời mắt khỏi ta. Mẹ thằng bé đã miêu tả ta rất kĩ, cháu thấy đó. Và sau đó thằng bé đến gần chỗ ta và hỏi xem liệu ta có phải là James Malory không.”
“Đó là khi bác hiểu mọi chuyện phải không?” Katey hỏi.
“Không, nhưng điều đó đã làm ta bối rối. Và để hiểu tại sao, ta nên đề cập đến chuyện ta không thường sử dụng tên thật của mình với phần đó của thế giới. Ta không muốn những hoạt động của ta có khi nào có liên kết tới gia đình mình, nên ta mang cái tên là thuyền trưởng Hawke trong thời gian ta ra khơi ở những vùng biển đó.”
“Tại sao ạ?”
Anthony cười khúc khích.” Đó lại là một câu chuyện khác mà tốt hơn nên để đến sau này mới kể.”
Katey nhướn một bên lông mày lên, lấy làm ngạc nhiên, nhưng James hẳn phải đồng ý với em trai của mình, bởi vì ông tiếp tục câu chuyện đầu tiên của mình với nàng.” Khi ta không phủ nhận cái tên đó, thằng bé phiền phức đó đã nói với ta rằng ta là cha nó.”
“Lý do cháu đoán là bác đã không tin anh ấy?” Katey suy đoán.
“Bởi vì lúc đó ta nghĩ rằng thằng bé là con của Tony.”
“Anh đã không phải đã nghĩ vậy chứ?”Anthony la lên phải đối.”Sau bao nhiêu năm và anh chưa bao giờ đề cập đến chuyện đó?”
“Hơn tất cả, chó con, và hãy để cho anh kết thúc câu chuyện này đã. Với sự hiểu biết của Jeremy về tên của ta, ta đã phải thừa nhận rằng có lẽ thằng bé không phải được sinh ra ở vùng Caribbean, mà được sinh ra ở Anh. Và ngay khi ý nghĩ đó xuất hiện, đặt thằng bé trong phạm vi hoạt động của Tony.Nên trong khi ta không nghĩ Jeremy là con ta, ta đã quyết định rằng thằng bé chắc chắn là một người nhà Malory. Nhưng thằng bé không đừng im lặng ở đó mà chờ đợi ta mở rộng cánh tay chào mừng. Thằng bé đang kể cho ta nghe tất cả về mẹ thằng bé và tuần lễ tuyệt vời ta có với bà ấy – theo ta nhớ, cô ấy đã rất xúc động.Cô ấy là một phục vụ ở quán rượu. Và ta đã thực sự nhớ về cô ấy sau khi thằng bé miêu tả về cô ấy với ta.”
“Một cô gái trong hàng ngàn cô ư?”Anthony khịt mũi một cách đầy hoài nghi.
“Chà, cô ấy mang 3 cái dao ngăm, em thấy đó, một ở trong bốt, và một cái hoàn toàn có thể thấy được ở thắt lưng của cô ấy.Chuyện đó thì ta chắc chắn phải nhớ rồi. Những vị khách trong quán rượu của cô ấy biết từ kinh nghiệm của mình là cô ấy không phải sẵn sàng với bất kì ai.Cô ấy đã sắt lát kha khá kẻ để chứng tỏ điều đó.Và cô ấy là một tạo vật nhỏ bé dễ thương, như ta nhớ, đó là lý do mà ta đã dành cả một tuần với cô ấy.Ta đã lấy làm thích thú với danh tiếng của cô ấy với những con dao găm đó khi ta nghe về cô ấy.Và ngoài ra, thằng bé phiền phức đó đừng ngang nhiên trước mặt ta khăng khăng rằng ta là người sinh ra nó, thách ta dám bảo là một tên nói dối với thái độ tự mãn.Ta nghĩ rằng không còn có thứ gì khác có thể thuyết phục ta hơn nữa.”James cười thích thú.
“Một đứa con giống bố như đúc, phải vậy không?” Anthony mỉm cười.
“Quả thực là vậy.”
Lúc này nàng đã bị mê hoặc hoàn toàn với câu chuyện, Katey hỏi,” Nhưng làm thế nào mà anh ấy lại ở vùng biển Caribbean ạ?”
“Khi thằng bé đủ lớn và bắt đầu hỏi mẹ mình rất nhiều câu hỏi về ta, cô ấy đã đề cập đến việc thằng bé nên gặp ta.Ta phải nói là cô ấy khá là dũng cảm.”
“Tại sao ạ?”
James nhướn một bên lông mày lên.” Ta tin chắc rằng một người Mỹ sẽ hỏi chuyện đó. Chú hãy kể cho con bé nghe đi, Tony.”
Anthony cười thích thú.” Đó là địa vị xã hội, con gái yêu ạ, hơi đặt biệt đối với giới quý tộc. Anh ấy là quý ngài được phong tước. Một cô gái phục vụ ở quán rượu hiện ra ở cửa nhà anh ấy với một đứa con trên tay, chà, điều đó chỉ là không thể được.”
Katey khịt khịt mũi với chuyện đó, nhưng James đã quay trở lại với câu chuyện của mình.”Dù sao đi nữa,ta đã chuyển đến Caribbean sau đó, và phát hiện ra điều đó, cô ấy cùng với con trai cũng chuyển đến đó. Nhưng đó là một vùng rộng lớn. Và cô ấy đã không biết cái tên mà ta sử dụng ở đó, nên thực sự là cô ấy không có hy vọng gì tìm thấy ta. Cô ấy đã mất không lâu trước khi ta phát hiện ra Jeremy, đang nhảy một cách quá hăm hở vào một trong nhiều cuộc cãi nhau, điều mà chắc chắn luôn tìm thấy ở trong những quán rượu om sòm giống như nơi cô ấy đã làm việc. Người chủ thường để Jeremy giải quyết chuyện đó, thậm chí ở cái tuối đó của thằng bé, và tiếp tục làm như vậy. Thẳng thắn mà nói, thằng bé có thể được so sánh như một thằng bé du côn khi ta tìm thấy nó – và chắc chắn là đã cao giống như vậy. Ngoài mong đợi, sau đó đang được nâng tầm ở trong quán rượu.”
“Cháu đã không để ý thấy điều đó ở anh ấy,” Katey nói.
James cười toe.”Thằng bé đã phải trải qua một chặng đường dài. Những bài học, thằng bé luôn có ta và người chiến hữu đầu tiên của ta nhắc nhở về ngữ pháp của thằng bé, vậy nên thằng bé đã học rất nhanh. Ta đưa thằng bé ra biển cùng với mình trong một vài năm, nhưng chuyện đó quá nguy hiểm, nên ta mua một đồn điền ở trên đảo với ý định cho thằng bé một mái nhà ổn định. Nhưng ta đã có một lý do để định cư ở Anh, điều đã mang chúng ta quay trở lại đó, và sau đó là một cuộc đoàn tụ với những ông em trai của ta đã mang ta quay trở lại Anh mãi mãi. Ta chỉ có một chuyến đi cuối cùng để quay trở lại vùng biển Caribbean để thu xếp công việc của mình ở đó, và đó là một chuyến đi tốt đẹp chết tiệt, bởi vì ta đã gặp vợ mình trong chuyến đi đó.”
Ngập ngừng một lúc, Katey hỏi,” Gia đình bác đã chấp nhận Jeremy mà không có bất cứ sự khó chịu nào ư?”
“Cô gái yêu quý, đó chính là mục đích mà ta chia sẻ câu chuyện này với cháu. Dĩ nhiên là họ đã chấp nhận, một cách toàn tâm toàn ý. Cháu sẽ thấy rằng nhà Malory có sợi dây liên kết gia đình rất rất bền vững. Chúng ta nuôi dưỡng và bảo vệ sợi dây liên kết đó.”
“Đúng vậy, chúng ta thậm chí yêu quý cả con cừu đen trong gia đình mình,” Anthony thêm vào với một ranh mãnh hướng về phía người anh trai của ông.
Nhưng James nhanh chóng trả miếng lại lời nói đó,” Thật là vớ vẩn, ông tướng, trước khi – “
Anthony cắt ngang bằng một cái đảo tròn mắt của mình,”Vâng, vâng, em biết, trước khi mà anh giúp em.”
Katey liếc nhìn tới lui hai người, và hỏi,” Cả hai người – ghét nhau ạ?”
“Chúa ơi, điều gì khiến con có ý tưởng đó vậy?” cả hai người họ gần như nói cùng một lúc.
Katey phải cố nín cười.