Nữ Vương x Nữ Vương

Chương 46: - Nhờ vả

Edit: Jun

Beta: girl_sms

Tối hôm qua từ hai giờ sáng đã bị Cố Nhu Thần ép buộc đến sáu giờ sáng nay, Silvia ngủ gần như một ngày, thẳng đến buổi chiều mới chậm rãi mở mắt, nàng quyết định rời giường.

Nàng biếng nhác chống đỡ bản thân, hoạt động vòng eo có chút mệt mỏi. Tự mình xoa lấy, Silvia mới phát hiện Cố Nhu Thần vốn nên nằm trên giường lại không thấy bóng dáng, nàng bĩu môi, tự mình xuống giường.

Đợi tới khi Silvia ra khỏi phòng ngủ, một mùi hương ngào ngạt khiến người ta thèm chảy nước miếng tràn vào mũi nàng, đó là mùi đồ ăn. Silvia bày ra bộ mặt thèm thuồng, cười đi vào phòng bếp.

Trong phòng bếp Cố Nhu Thần đeo tạp dề, vất vả xào đồ ăn, Silvia lặng lẽ đi đến sau lưng nàng, hai tay tiến tới ôm eo nàng, trán đặt trên vai nàng,

"A, Thẩn tỷ, thơm quá nha. Tay nghề tốt như vậy, về sau liền trở thành đầu bếp riêng của em nha, quả là em có lộc ăn a."

Cố Nhu Thần nghe được Silvia trêu chọc mình liền nhếch miệng hừ lạnh một cái,

"Nha đầu a, ai nói tôi muốn làm đẩu bếp riêng của em?"

"Ách?"

Silvia dùng miệng dán lên mặt Cố Nhu Thần, hôn lên hôn xuống, cuối cùng rơi xuống bên tai nàng, nhẹ giọng thì thào,

"Thần tỷ, em nuôi chị a. Chị không làm đầu bếp cho em để báo đáp chút gì sao?"

"Em nuôi tôi?"

Cố Nhu Thần liếc nhìn Silvia, thì nhìn được cái gật đầu xác nhận của Silvia, bỗng nhiên mặt nàng lại lộ vẻ phiền muộn, thở dài,

"Nha đầu a, em nói tôi muốn rơi vào vòng lẩn quẩn này sao?"

Silvia thấy Cố Nhu Thần thở dài, nàng cũng không khỏi có chút lo lắng không yên, nghĩ Thần tỷ là người lấy sự nghiệp làm trọng, bỗng cứ thả tay buông tha sự nghiệp như vậy, tựa hồ có chút tàn nhẫn a. Cảm khái một hồi, Silvia đột nhiên nghĩ tới một sự kiện, nàng phát giác chuyện này tựa hồ cũng không phải là không thể.

Silvia hôn hôn hai má Cố Nhu Thần, động tác mềm nhẹ,

"Thần tỷ, kỳ thật cũng không phải không có cách, người đã quên Diệc Hàm có một người chị rất lợi hại sao."

Cố Nhu Thần dừng một chút, nàng đảo đảo nồi đồ ăn, sau đó mím môi,

"Tôi biết, nhưng em cảm thấy nàng sẽ vì tôi mà đi nhờ chị của nàng sao?"

Cố Nhu Thần biết Giang Diệc Hàm với tỷ tỷ của nàng ta quan hệ cũng không thân thiết lắm, mà quan hệ giữa nàng cùng Giang Diệc Hàm, chắc chắn Giang Diệc Hàm sẽ không làm chuyện này.

Silvis lại dùng hai má cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn lo âu của Cố Nhu Thần, cười nói,

"Ai nha, Thần tỷ thật là, chị đã quên chúng ta có Tiểu Kỷ. Tiểu Kỷ so với băng sơn nữ vương dễ thuyết phục hơn."

"Òh"

Cố Nhu Thần cũng gật gật đầu, lập tức lại rối rắm

"Nhưng sẽ dễ như vậy sao?"

"Có gì không được."

Silvia thật sự cảm thấy Cố Nhu Thần khả ái chết mất, nàng không khỏi lại cọ cọ,

"Chị giúp nàng ta chăm sóc Tiểu Kỉ lâu như vậy, nàng hẳn nên báo đáp nha. Hơn nữa, chúng ta cũng không bắt nàng ra trước họng súng, chỉ là ra mặt chút mà thôi. "

"Cũng đúng"

Cố Nhu Thần bỗng nhiên cũng thấy hợp tình hợp lý, nhưng sau lại có chút chần chờ.

"Nha đầu, tuy rằng quan hệ của Nhạc Huyên với Diệc Hàm thoạt nhìn tốt hơn so với người khác, nhưng thật sự Tiểu Kỉ có thể khuyên được Diệc Hàm sao?"

Silvia giận dỗi bĩu môi, Thần tỷ nhà nàng đúng là ngây thơ

"Thần tỷ, đừng nói chị không biết quan hệ của hai người đó nha "

"Tôi biết a, không khác quan hệ của chúng ta bao nhiêu đi?"

Khóe môi Cố Nhu Thần hơi run lên, để Silvia cách xa nàng một chút, nàng đem đồ ăn trút vào đĩa, sau đó xoay người đặt lên bàn

"Tôi cũng không phải không có mắt, đã sớm cảm thấy hai người này có gì mờ ám, nhưng là..."

"Nhưng chị vẫn cảm thấy hai nữ nhân không có khả năng?"

Silvia thấy Cố Nhu Thần gật đầu, liền nói,

"Ai nha, Thần tỷ thật đúng là cổ hủ. Yên tâm đi, Tiểu Kỉ nhất định có thể, em lập tức gọi điện cho nàng để nàng thuyết phục Diệc Hàm."

"Uhm"

Cố Nhu Thần giúp Silvia xới cơm, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, lại bắt đầu lo âu

"Nha đầu, hai người các nàng là nghiêm túc, hay chỉ chơi đùa mà thôi?"

"Từ khi nào chị lại nghi ngờ băng sơn nữ vương nhà em, nàng ta không phải người thích đùa giỡn."

Silvia nhận chén cơm Cố Nhu Thần đưa tới, cầm đũa ăn cơm,

"Tiểu Kỉ nhà chị cũng vậy mà. Em nhớ chị từng nói với em, có hôm Tiểu Kỉ uống say nói với chị, nàng đi vào vòng luẩn quẩn này cũng là vì Diệc Hàm."

"Òh"

Cố Nhu Thần cũng tự mình bới một chén cơm, ngồi vào bên cạnh Silvia,

"Thật sự là tên nhóc lợi hại a. Vì vậy mà nàng ta ăn không ít cực khổ. Ai da..."

"Thần tỷ còn buồn gì nữa?"

Silvia gắp đồ ăn bỏ vào bát Cố Nhu Thần,

"Hiện tại hợp đồng của Diệc Hàm cũng tới hạn, qua một năm nữa, Tiểu Kì đến hạn, hai người này có thể không cần cố kỵ dưới chế độ chuyên chế của tỷ tỷ em, song túc song phi."

"Uhm."

Cố Nhu Thần bỗng phát ra tiếng cười lạnh,

"Em cũng còn nhớ rõ Nhạc Huyên còn có hợp đồng trong tay tỷ tỷ em a..."

Silvia bỗng nhiên cảm thấy Cố Nhu Thần đang nói vài lời khách sáo với mình, nhưng Cố Nhu Thần lại thay đổi đề tài rất nhanh,

"Nha đầu, đừng thất thần, ăn cơm, xong rồi đi làm 'Sự nghiệp Lừa gạt' của em đi."

Silvia nghe Cố Nhu Thần nói vậy liền bất mãn, nàng liếc Cố Nhu Thần một cái,

"Em còn không phải vì chị, còn nói Lừa gạt cái gì nữa a, đó rõ ràng là 'đại nghiệp thuyết phục Tiểu Kỉ' rất quang minh lỗi lạc."

"Được rồi, được rồi, 'thuyết phục Tiểu Kỉ' thì 'thuyết phục Tiểu Kỉ', mau ăn cơm đi."

Cố Nhu Thần cười cười, nhìn Silvia bất mãn đang hừ hừ hai câu, lúc này nàng mới ăn đồ ăn trong chén mình, lúc đưa tới miệng, nàng lại có chút lo lắng nghĩ, Nhạc Huyên, hy vọng sẽ không bắt ngươi làm chuyện quá phận...

***

Ban đêm Kỉ Nhạc Huyên ở trong phòng đau khổ chờ Giang ái phi nhà mình trở về thị tẩm, chuông điện thoại di động của nàng đột nhiên vang lên, Kỉ Nhạc Huyên nhìn màn hình hiển thị, phát hiện là Silvia, nghĩ rằng Silvia muốn nói cho mình chuyện về Thần tỷ, vì thế nàng vui sướng nghe máy.

Vừa nghe máy, âm thanh tràn ngập đau khổ của Silvia liền truyền đến,

"Alô, Tiểu Kì a, tâm tình Thần tỷ gần đây thực sa sút a. Diệc Hàm cũng nói với em tình cảnh của nàng ta rồi chứ?"

"Uhm"

Kỉ Nhạc Huyên cau mày trả lời, Silvia lại tiếp tục kể lể,

"Tiểu Kỉ a, Thần tỷ trọng sự nghiệp ra sao em cũng biết. Em xem Thần Tỷ cùng em gia nhập Thượng Nghi, chiếu cố em như vậy, em nhẫn tâm nhìn nàng ôm nỗi hận rời đi sao?"

"Tôi đương nhiên không đành lòng, Silvia, chị nói tôi biết, Thần tỷ rốt cuộc làm sao vậy?"

"Ai nha, Thần tỷ là người kiên cường như vậy, mấy ngày nay vẫn mượn rượu giải sầu, dùng nước mắt rửa mặt. Ai nha."

Từ điện thoại truyền đến tiếng nói đau khổ cùa Silvia, khóe miệng Kỉ Nhạc Huyên co lại, nàng cảm thấy Silvia lại đang khoa trương rồi.

"Tiểu Kỉ, em cũng không hi vọng hy vọng Thần tỷ sa sút tinh thần chứ?"

"Tất nhiên! Nhưng tôi có thể làm gì được?"

"Trước mắt có một việc em có thể làm."

Silvia dửng một chút, nàng bỗng nhiên nhớ ra Kỉ Nhạc Huyên còn chưa biết xuất thân của Giang Diệc Hàm, vì thế nàng đổi cách nói,

"A, Tiểu Kỉ, em nói với Diệc Hàm, nhờ nàng ta hỗ trợ, nàng ta chắc là sẽ biết. Vậy nhờ em a, tương lai của Thần tỷ đều đặt cả lên vai em, tôi tin tưởng em có thể làm được. Cố gắng! Vậy a, bai nha."

Nói xong không đợi Kỉ Nhạc Huyên đồng ý, Silvia liền cúp máy.

Kỉ Nhạc Huyên lúc này không hiểu ra sao, cái này là thế nào a? Tại sao Diệc Hàm lại có thể giúp Thần tỷ a?

Mà Silvia bên kia vừa tắt máy, cũng phát hiện một vấn đề.

"Hỏng rồi, Thần tỷ."

Silvia xoa cánh tay lúc trước nói sai bị Cố Nhu Thần nhéo, hướng ánh mắt cầu cứu về hướng Cố Nhu Thần,

"Em quên việc Diệc Hàm không hi vọng Tiểu Kỉ biết xuất thân của nàng."

"Vậy sao?"

Cố Nhu Thần nắm cánh tay Silvia kéo lại, giúp nàng xoa xoa,

"Tôi còn thật sự không rõ Diệc Hàm, xuất thân của nàng đáng sợ lắm sao?"

Silvia bất đắc dĩ nhún nhún vai,

"Không biết a, nhưng em biết, em thảm rồi. A, Thần tỷ, em đều là vì chị a, chị phải thưởng cho em."

Cố Nhu Thần an ủi vỗ vỗ bả vai Silvia,

"Được rồi, ngày mai tôi làm đồ ăn ngon cho em. Không thì ngày mai tôi với em cùng đi tìm Diệc Hàm nói rõ nha?"

"Chỉ có làm đồ ăn thôi à..."

Silvia bất mãn mím môi,

"Chủ động thẳng thắn thì tốt hơn a, bất quá thì chịu trận, tính khí Diệc Hàm mà nổi giận lên, thực là khủng bố, đại băng sơn a."

Cố Nhu Thần nhìn điệu bộ của Silvia, cười lạnh,

"Ai da, nha đầu, tôi khuyên em nên đi sớm, để càng lâu sợ là sẽ càng thảm."

"A, Thần tỷ, chị thật đáng ghét."

Silvia tức giận trừng mắt liếc nhìn Cố Nhu Thần một cái, sau đó kiêu ngạo nâng cằm,

"Tuy rằng Diêc Hàm với Thượng Nghi sắp hết hợp đồng, nhưng trước mắt, nàng ta vẫn là nghệ sĩ em quản lí. Hai người bọn em hiện tại vẫn hỗ trợ lẫn nhau mà sống. Nói như thế nào nàng ta cũng phải chừa chút mặt mũi cho em chứ?"

"Chỉ hi vọng như thế." Cố Nhu Thần cười nói

Silvia lạnh cả người.

Gió thổi qua bức màn, nàng không khỏi rùng mình, Diệc Hàm, chị trăm ngàn lần đừng hận tôi nha!