Người đó dĩ nhiên là Văn Nhân Bất Nhị mới từ bến tàu đến. Y đứng ở cửa chắp tay chào:
- Nghiêu tiên sinh, Giác Minh thiền sư, đã lâu không gặp hai vị tiên sinh. A, Chu Hải …
Văn Nhân Bất Nhị cũng cùng tầm tuổi với Thành Chu Hải, chỉ có điều bộ dạng trẻ trung hơn nhiều. Mấy năm trước, mọi người đều đã từng gặp nhau. Mấy người trong phòng kỳ thật cũng đều biết rõ sự tình Mật Trinh Ti. Trên thực tế, thân phận và quan hệ sau lưng Giác Minh cũng giống như Khang Hiền, cũng đều là một trong những ô dù ban đầu của Mật Trinh Ti. Mọi người đã sớm biết là Văn Nhân Bất Nhị sẽ đến, cũng đều biết những sự việc y đã làm ở Hàng Châu, lúc này đều tươi cười chào hỏi. Thành Chu Hải thật ra cứ nhìn ra cửa mấy lần theo bản năng. Văn Nhân Bất Nhị phát hiện thấy liền nghi hoặc hỏi:
- Chu Hải nhìn cái gì thế?
Nghiêu Tổ Niên ở bên cạnh bật cười, nói:
- Sợ là y đang nhìn vị "Nhất dạ ngư long vũ" đó mà. Nếu Bất Nhị đã đến rồi, sao vị Ninh công tử kia lại không đến đây thế?
Nghe lão nói về Ninh Nghị, Văn Nhân Bất Nhị bật cười, kể lại chuyện Ninh Nghị đang đi tìm chỗ ở, tiếp đó nhìn Thành Chu Hải lại nghĩ ra lý do:
- Ninh Lập Hằng kia có phong cách làm việc hơi tương tự với Chu Hải, hơn nữa Chu Hải ngày xưa lợi dụng thơ văn để thăng tiến, chẳng lẽ là thấy cái mình thích là thèm nên muốn tìm người luận bàn à? T
ính tình Thành Chu Hải có chút hận đời, tuy rằng thơ văn rất tốt nhưng xưa nay vẫn hơi chút khinh thường đối với việc luận bàn văn chương. Theo cách nói của gã thì cực kỳ phản cảm đối với đám người không đủ tiêu chuẩn nhưng lại cố tình khoe khoang, tâng bốc lẫn nhau. Đây là những gì Văn Nhân Bất Nhị biết từ trước. Nhưng thơ từ của Ninh Nghị hẳn là có thể chèn ép sự khinh thường này của gã. Y nghĩ vậy liền nói ra.
Thành Chu Hải lại cười lắc đầu, vung tay lên nói:
- Cũng không phải vì thế đâu … Ha ha, lần này sợ rằng Thập lục thiếu lại bị trách mắng rồi …
Gã nói với vẻ hài hước nhưng Nghiêu Tổ Niên và Giác Minh ở bên cạnh lại nhíu mày, thoáng nhìn nhau nói:
- Đúng rồi, Thiệu Du đi đâu nhỉ?
Kỷ Khôn nói:
- Sợ là lại đi ra ngoài tìm đám công tử chơi đùa rồi.
Văn Nhân Bất Nhị không kìm nổi nghi hoặc, đến lúc hỏi mới biết là sự tình có liên quan đến mình. Về chuyện Ninh Nghị lên kinh thành, Tần Tự Nguyên đã phái người chuẩn bị tiếp đãi từ sáng sớm. Người này chính là một chất tử (cháu trai) ở quê nhà của Tần Tự Nguyên. Tuy rằng trong lúc bãi quan, ông không có gì lui tới với quê nhà nhưng sau khi Tần Tự Nguyên phục chức, dòng họ Tần vẫn có không ít người lên kinh thành yêu cầu chiếu cố. Ngoại trừ xin tiền lương còn muốn đi cửa sau để được làm quan, cũng đưa tới mấy thiếu gia hàng con cháu, kính nhờ Tần Tự Nguyên quản giáo thay, cho bọn họ một tiền đồ.
Một khi đã ngồi lên vị trí Hữu thừa tướng, loại sự tình này gần như là cuồn cuộn không dứt nhưng Tần Tự Nguyên lại không có biện pháp để từ chối không quan tâm.
Tuy rằng có thể tránh né một ít nhưng vẫn phải có một số người ở lại trong Hữu tướng phủ, xem như những người có tư chất tương đối tốt một chút được Tần Tự Nguyên tuyển chọn ra. Vị thập lục thiếu Tần Thiệu Du là một trong số đó.
Chỉ có điều khi những người này đến đây đều đã tầm hai mươi tuổi, Tần Tự Nguyên cũng không có biện pháp dạy làm người mà chỉ có thể dạy làm việc. Nhưng cho dù ông có uy nghiêm hơn nữa cũng không có biện pháp áp đảo người trong nhà.
Gần một năm nay, đám thiếu gia đó mới đến kinh thành đầu tiên vẫn là nhiễm những tật xấu không thể tránh khỏi của đám con nhà giàu. Bọn họ kết đàn kết đảng ra ngoài chơi đùa, tham gia hội văn, đi chơi thanh lâu quán trọ, lại còn lấy danh nghĩa công tử của Hữu tướng phủ. Tần Tự Nguyên từng xử lý vài lần, thậm chí đã dùng cả gia pháp nhưng trong Hữu tướng phủ có quá nhiều việc bận rộn, một năm này ông chủ yếu phải dành thời gian xử lý các sự tình liên quan tới bắc phạt (chinh phạt phía bắc), bù lại mấy năm không công tác, thế cho nên các loại quy củ trong nhà không có thời gian ngấm vào mọi người. Nếu muốn hoàn toàn quan tâm thật tốt, ông cũng không có đủ tinh lực.
Lần này đám người Ninh Nghị đi tới, ông đã tính toán thời gian, yêu cầu Tần Thiệu Du mỗi ngày đi tới bến tàu chờ để đón hai vị "thế huynh" về phủ đúng giờ. Có lẽ ông cũng muốn để con cháu nhà mình giao tiếp một chút với Ninh Nghị và Văn Nhân Bất Nhị. Tóm lại, kết giao bằng hữu với người có bản lĩnh thì con cháu nhà mình mới có lợi. Nhưng thứ nhất là thời gian đến nơi ông tính ra cũng chỉ là khoảng chừng, thứ hai là trên đường đi xảy ra rất nhiều biến cố nên thời gian đến thực tế chênh lệch so với dự đoán. Tính tình của Tần Thiệu Du làm sao có thể ngày nào cũng đi quan tâm việc này chứ, bởi vậy cũng liền bỏ qua, ai mà nghĩ sẽ bị ông mắng chứ.
Nghe kể xong, Văn Nhân Bất Nhị đành phải cười khổ. Nếu Tần Thiệu Du bị mắng thì khó tránh khỏi giận cá chém thớt, ghét lây sang mình. Bất kể thế nào, người ngoài không thể so với người nhà được. Tóm lại, đây không phải là chuyện gì tốt đẹp cả. Tuy nhiên đám người Nghiêu Tổ Niên đều có thể nhìn thấy y lo lắng, Thành Chu Hải liền phất tay:
- Không cần lo lắng, loại được việc không đủ mà bại sự có thừa đó không cần phải quan tâm. Trong chuyện này chắc chắn là sư phụ sẽ phân định rõ phải trái … Nói thật ra, tuy rằng nhà quan to, quý nhân nào cũng đều giống nhau, khẳng định là cũng sẽ có thân thích tới để xin làm những việc vặt nhưng ở Hữu tướng phủ này thì thời gian gần đây đã đuổi đi gần hết rồi. Sư phụ và sư nương đều không chịu nổi bọn họ quấy rầy …
Gã dừng lại một chút:
- Tuy nhiên, quả thật là ta rất muốn được gặp vị Ninh Lập Hằng kia một lần. Sư phụ cũng nói để y đến phủ trước … Lý do thì ngươi đoán sai rồi.
Văn Nhân Bất Nhị nhíu mày ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Ta biết y và sư phụ là bạn vong niên, tuy nhiên … Không phải bởi vì thơ từ à?
- Không phải thơ từ, cũng không phải Lương Sơn. Tuy rằng ở những việc này, những gì y đã làm chúng ta đều còn xa mới bằng được, nhưng sau đó sư phụ, Niên Công và Giác Minh đại sư đều từng thảo luận, nói rằng ý nghĩ của vị Ninh công tử này … Phương pháp giải quyết vấn đề sợ rằng có chút khác với người thường. Sư phụ nói y là dị nhân, nhưng loại người này cũng không phải là không có. Tuy nhiên chân chính khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa chính là một thứ mà … Ngay từ đầu ta cũng không để ý tới …
Thành Chu Hải thần sắc nghiêm túc nói chuyện, lấy ra một cái hộp từ trong ngăn tủ bên cạnh một cách trịnh trọng. Sau khi mở ra nhìn một chút, Văn Nhân Bất Nhị liền nhận ra ngay. Đây là một ít tình báo mà y gửi tới từ Hàng Châu, số lượng cũng khá nhiều, buộc thành một tập. Những tin tức tình báo đó đã được sắp xếp lại, đại bộ phận là sau khi thành bị phá mới có cơ hội gửi tới. Bởi vì số lượng rất nhiều nên sau khi thành bị phá mới gửi được đến kinh thành. Phần lớn cũng là một ít tin tức không trọng yếu, chỉ có điều làm bổ sung cho toàn bộ hệ thống mà thôi.
- Đây là tình báo gì thế?
- Ngay từ mấy ngày đầu ngươi gửi mấy thứ này đến, ta chỉ nhìn thoáng qua liền ném sang một bên, mà mấy người Niên Công cũng vậy.
Thành Chu Hải nói rồi lấy ra phong thư ở cuối ùng, rút mấy tờ giấy bên trong ra.
Văn Nhân Bất Nhị cầm lấy xem kỹ một hồi, vẫn nhíu mày rất chặt bởi vì mấy thứ này thật sự rất không quan trọng. Y nhìn hồi lâu mới rốt cục nhớ ra đây là cái gì, tiếp đó cẩn thận, tỉ mỉ xem hết trọn vẹn:
- Cái này à? Chẳng lẽ bên trong có gì bí ẩn sao? Đối với y, đọc loại bài văn quá mức ngây thơ lại còn sai sót chồng chất thế này đúng là một sự tra tấn.
- Có bí ẩn!
Thành Chu Hải vỗ vỗ tập tài liệu bên cạnh:
- Tuy nhiên ngay lập tức không nhìn ra được, ta cũng không nhìn ra được.
Nghiêu Tổ Niên ở bên kia lắc lắc đầu, nói:
- Hổ thẹn, lúc trước ta cũng không thể nhìn ra được.
- Ta nhớ rõ đây là mấy thứ mà Ninh Lập Hằng làm lúc trước ở Bá Đao Doanh.
Hắn buộc đám nho sinh phải viết bài văn, nhưng tốt xấu lẫn lộn, thậm chí còn chẳng ra cái quái gì cả. Hay là bên trong ẩn dấu ám hiệu gì à? Văn Nhân Bất Nhị nhìn kỹ lại từng câu từng chữ hồi lâu rồi ngẩng đầu lên, nói:
- Nhưng hiện tại cũng vô dụng mà.
- Lập tức nhìn không ra được …
Thành Chu Hải day trán nói.
- Chẳng lẽ ngươi muốn nói …
Suy nghĩ kỹ hồi lâu, Văn Nhân Bất Nhị mới nghĩ tới cái gì đó nhưng chỉ trong khoảnh khắc lại có chút khó có thể tổng kết lại thành lời:
- Trong mấy thứ này …
Thành Chu Hải cười đầy thâm ý:
- Mấy thứ này có bài văn dở có bài văn tốt, nhưng nếu như chỉ thuần túy luận về văn tự thì một hạt gạo Ninh Lập Hằng cũng không nên đưa cho đám văn nhân này. Sau khi ngươi gửi tới đây, chúng ta ai cũng không để ý, mãi cho đến một lần, ta phát hiện sư phụ không ngờ lại cầm mấy bài văn đó xem, thậm chí còn tìm tất cả những thứ đó, lấy ra toàn bộ, chúng ta mới cảm thấy có vấn đề. Sau đó sư phụ mới nói với chúng ta, chúng ta liền … Thật sự là hơi bị dọa sợ rồi …
Gã dừng lại một chút, hạ thấp giọng:
- Đây là thể hiện tâm tư …
- Nói đùa à …
Văn Nhân Bất Nhị nhìn một loạt mấy người trong phòng:
- Lúc ấy ta biết là hắn đang lập bẫy, bên kia … Vị Lưu cô nương của Bá Đao Doanh cũng tin, nhưng hoàn cảnh ngay lúc đó thì hắn cũng không nhất định có thể quyết định được. Nhưng cũng không thể nói sự tình này thực sự có khả năng. Trong hoàn cảnh đó, hắn bị bắt mới chỉ hai, ba tháng … Mấy thứ này thực sự có khả năng sao?
- Năm Khải Tông thứ mười ba, đại nho ở Hạ Châu là Lã Tế Phương phân tán hết gia tài, thi hành "đại đồng" ở thôn mình. Tất cả mọi thứ chia đều mọi người cùng sở hữu, mọi người cùng ăn cùng ở, cùng làm việc. Mọi việc trong thôn do nhiều "Thiện lão" thảo luận xong thì đưa ra cộng đồng quyết định, ý tưởng là ai cũng có sở trường của mình, già có kinh nghiệm, trẻ có sức khỏe, kẻ góa bụa cô đơn, tàn phế, bệnh tật đều được nuôi dưỡng …
Nghiêu Tổ Niên ở bên cạnh mở miệng nói.
- Loại sự tình này cũng không phải lần đầu tiên trong quá khứ, nhưng mỗi một lần cũng đều là ý tưởng thì vô cùng tốt nhưng vẫn không tật mà kết thúc. Lần đó, Lã Tế Phương tiến hành được ba năm, sau đó nghe nói thôn dân bắt đầu lười biếng, trong thôn thu không đủ bù chi. Lã Tế Phương khuyên bảo dân chúng trong thôn chăm lo lao động, lại muốn lấy danh nghĩa "Thiện lão" kiềm chế mọi người, cuối cùng lại kích phát lên mâu thuẫn. Lã Tế Phương bị giết trong xung đột, thôn dân lập tức giải tán. Sau đó Tri phủ địa phương điều tra, xử lý việc này, cho rằng Lã Tế Phương có chí hướng Thánh nhân, lại bị giết hại sau khi đã phân phát hết gia tài, cho nên gửi hồ sơ vụ án lên Triều đình. Kết quả là phán xử tử hai mươi ba người, sau mùa thu đều chém hết toàn bộ …
Văn Nhân Bất Nhị nói:
- Hai sự kiện này sao có thể giống nhau được?
- Nhưng kỳ thật là cùng loại.
Thành Chu Hải nhìn y, nói:
- Sư phụ thấy tất cả mọi chuyện hắn làm ở Bá Đao Doanh tại Hàng Châu, từng chuyện từng chuyện kết nối với nhau. Hắn không phải đang đùa nghịch mà cũng không phải đang lừa gạt người. Văn Nhân, trong lòng hắn có ý tưởng.
Văn Nhân Bất Nhị trầm mặc hồi lâu, nói:
- Chu Hải, trước tiên ngươi hãy nói xem đây là chuyện tốt hay chuyện xấu.
- Đương nhiên là chuyện tốt mà, sao có thể là chuyện xấu chứ! Thành Chu Hải giang hai tay ra, nói.
Văn Nhân Bất Nhị lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Kỷ Khôn ở bên cạnh đưa tới một ly trà.
- Sư phụ nói, ngay từ đầu khi mới quen vị tiểu bằng hữu này, hắn đánh cờ rất tốt, ý nghĩ linh hoạt. Sau đó hắn làm thơ cũng rất tuyệt, rồi khi có thiên tai đến, hắn lại có tài cứu thế cứu dân, tiếp nữa ứng biến bình tĩnh khi đối địch. Đây là phong độ của một đại tướng. Mấy thứ này đặt tại bất cứ một người nào đều là tài lương đống (6).
Nhưng lúc này so sánh với mấy thứ kia cũng không được tính là cái gì cả.
6. Lương đống: Người có tài năng, làm trụ cột cho Nhà nước (nghĩa cổ)
Kỷ Khôn nói hơi nhỏ nhưng trầm ổn, lặp lại lời Tần Tự Nguyên nói:
- Mỗi người đều có thể là Nghiêu Thuấn … Đây là đạo chính thống. Văn Nhân Bất Nhị, vị Ninh công tử kia có ý niệm đại đồng …