Vân Trúc đến tìm Ninh Nghị là có chuyện muốn nói với hắn hai chuyện, chuyện thứ nhất là có liên quan đến quan hệ với Tần Tự Nguyên. Trước đây Ninh Nghị hắn mong muốn Tần Tự Nguyên nhận Vân Trúc làm nghĩa nữ, cuối cùng lấy nhân tình làm trao đổi, thứ nhất mong muốn Vân Trúc có thể có một gia đình, thứ hai thật ra là nghĩ, Khang Hiền hay Tần Tự Nguyên cũng là người có bối cảnh để làm một ô dù cho Vân Trúc có thể nương tựa, ô dù này chủ yếu là đối với Tô gia mà nói, chẳng qua tới hiện tại rồ lại biến thành một chuyện phiền toái không nhỏ.
Nay Tần Tự Nguyên đã là Hữu tướng, bất luận phong thái của ông thế nào, nhưng có bao nhiêu người phải sợ ông ta, sau lưng ông ta có kẻ địch, không phải là không có khả năng. Dù sao Vân Trúc cũng là xuất thân thanh lâu, chuyện này dù thế nào cũng không xóa bỏ được, nếu có người dùng chuyện này để tung lời đồn tại đả kích Tần Tự Nguyên, tất nhiên sẽ tạo thành phiền phức cho ông ta. Vân Trúc cũng biết Tần Tự Nguyên rất tốt, tuy rằng trước đây nói mọi người chấp nhận một phụ nữ như thế đã là chuyện không đường hoàng rồi, chỉ sợ nay vẫn nhận thức như thế. Biết thế trước đó đổi ý cho rồi, sẽ tạo lối thoát cho đối phương, bởi vậy hôm nay nàng mới mong muốn Ninh Nghị đứng ra nói chuyện này với Tần lão, nhưng lại không biết Ninh Nghị trước đó đã nói với Tần lão rồi.
Nếu là nhà bình thường đặt quan hệ thân thích với một tể tướng, bất luận thế nào sợ rằng cũng đều phải nỗ lực nghĩ cách bám víu dính chặt lấy, nhưng Ninh Nghị lại toàn hoàn nghĩ khác. Một khi trong nhà Tể tướng có những lời gièm pha, đối với thời điểm chiến tranh thì sẽ tạo nên ảnh hưởng không nhỏ cho Hữu tướng, đặc biệt sẽ làm dao động quyền lực của ông. Muốn nịnh bợ, thì đã có thể nịnh bợ ngay từ ban đầu rồi, nhưng người tổn thương duy nhất lại chỉ có Vân Trúc. Ngay khi ý nghĩ này vừa nhen nhóm, hắn ngược lại đã có chút ghét bỏ bối cảnh của Tần lão, không dự định đặt quan hệ thân thích với ông ta nữa.
- Cho nên lúc gặp lão, ta lập tức nói chuyện này với lão rồi … Đương nhiên, người nhà Tần lão rất tốt, muội lại rất quen thuộc với Tần phu nhân, Vân Di nương đấy, khi gặp mặt, cũng không nên kỳ thị họ … Cũng may chuyện nhận nhau không đến mức quá gióng trống khua chiêng, người biết không có mấy ai …
Phố xá phía trước đèn sáng kéo dài, ánh đèn chiếu phản ngược trong mặt sông, bờ sông được xây hàng rào đá bảo vệ đã cũ kỹ, bị nước mưa cọ rửa mơ hồ hiện ra màu xanh rêu. Ninh Nghị cùng Vân Trúc đi dạo dưới tàng cây, làn váy của Vân Trúc khẽ bay bay, một tay được Ninh Nghị cầm, tay kia thì cầm một cái túi nhỏ.
- Muội không dám.
Vân Trúc nhìn hắn, khẽ nói:
- Tướng công huynh chỉ thích nói bậy.
Hai người ở bên nhau cũng không phải là ngắn, trước đó thật ra cũng không hề đề cập tới chuyện xưng hô với nhau, đại thể là Ninh Nghị cũng không để ý những điều nhỏ nhặt. Lúc này lần đầu tiên Vân Trúc gọi hắn là "Tướng công", âm thanh mềm mại, nhưng đã khiến cho tim hắn xao động. Hắn cầm bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng, cầm thật chặt, gió đêm thổi tới, hắn khẽ cười, sắc mặt Vân Trúc ửng đỏ, vuốt vuốt tóc, thẹn thùng, giữa hai người đều hiểu lòng nhau.
- Ta không hề nói bậy.
Hai người đi trong gió sông đến đoạn đường phía trước, tay Vân Trúc vẫn được nắm chặt, đi bên cạnh hắn thong thả tự nhiên. Lúc này nàng mặc quần áo màu xanh nhạt, mềm mại uyển chuyển, nép sát bên hắn. Thỉnh thoảng cũng có người nhìn sang.
Đi một đoạn, hình ảnh trong đường phố phía trước xoay quanh, kiến trúc hai bên mở đan xen vào nhau, một vài cửa hàng xuất hiện trong bóng tối, Ninh Nghị chỉ chỉ vào những tòa kiến trúc hoa lệ nhất trong đêm, đi qua bên đó:
- Chẳng phải là còn có chuyện khác nữa à? Là chuyện gì?
- À … Vân Trúc nhìn hắn:
- Là về Cẩm Nhi.
- Ồ, Cô ấy làm sao?
Nghe nói liên quan đến Cẩm Nhi, ngữ khí của Ninh Nghị có chút không quan tâm. Thành thật mà nói, cô nương đó làm gì hắn cũng không thấy kỳ quái, hơn nữa lần đó di chứng tách Yến Thanh ra kéo nàng đi một chút vẫn còn chưa hết, sau này tuy rằng sau này có thể miễng cưỡng vẫn giao lưu với nhau, nhưng hắn gần đây đã không còn dám trêu chọc nàng nữa.
Thấy thái độ của Ninh Nghị như vậy, Vân Trúc cũng khó xử, dừng bước lại, đợi Ninh Nghị quay nhìn mình với biểu hiện nghiêm trang, nàng mới chần chừ nói:
- Huynh không biết gì à?
- Biết cái gì?
- Văn Dục chưa nói gì với huynh sao?
- Tô Văn Dục ư?
Ninh Nghị ngẩn người:
- Sao lại có liên quan đến hắn ta?
- Y nói …
Vân Trúc nheo mắt nhìn hắn:
- Y nói y thích Cẩm Nhi rồi, muốn cưới muội ấy.
- Hả? Ninh Nghị mở to mắt, sau đó cầm tay nàng tiếp tục đi, suy nghĩ một lúc mới nói:
- Y nói với muội à?
- Không, hôm qua y tới tìm Cẩm Nhi, nói rất nghiêm túc … Đương nhiên Cẩm Nhi nói y có chút nói lắp. Muội cho rằng y sẽ tìm huynh trước chứ.
Ninh Nghị lắc đầu:
- Y không tìm ta, tuy rằng thời gian gần đây cũng đã thân thiết hơn, nhưng vẫn chưa tới mức có thể thay mặt y để đi cầu hôn. Nhưng Văn Dục tính cách cũng không tệ, rất được đấy, rèn đúc một chút là có thể có hữu dụng, Cẩm Nhi đồng ý với y rồi à?
- Cự tuyệt rồi.
Vân Trúc lắc đầu:
- Cẩm Nhi nghe xong thì cự tuyệt luôn. Sau đó thì tới nói cho muội biết … Đương nhiên, hẳn là không nói quá mức khiến y đau lòng, Cẩm Nhi bình thường tùy tiện, nhưng ở phương diện này lại rất nghiêm túc. Muội ấy sau khi nói cho muội biết, muội nghĩ, hẳn là nên nói chuyện này với tướng công huynh.
- Biết rồi.
Ninh Nghị gật đầu, sau đó bật cười:
- Ta sẽ khai đạo Văn Dục một chút … Thật ra y cũng tinh mắt đấy. Tối nay cỗ vũ y một chút, nhất thời thất bại mà thôi, cô gái nào cũng phải đến tuổi lập gia đình, đương nhiên cần phải tiếp xúc trước, xem đối phương thích cái gì, sau đó thì lấy lòng làm người ta vui. Cảm Nhi dù sao cũng đã sắp hai mươi rồi, mà gia cảnh của Văn Dục không tệ, muốn gả làm chính thất, phụ mẫu của cô ấy là một vấn đề, nhưng nếu thật sự có thể thành, ta sẽ phối hợp một chút …
Vân Trúc sửng sốt một lúc lâu:
- Muội, muội chưa nói chuyện này …
- Vậy muội muốn nói cái gì?
- Cẩm Nhi đã từ chối y rồi, Cẩm Nhi không thích y …
- Nhưng bọn họ mới quen nhau được mấy ngày, có lẽ sau này sẽ thích …
Ninh Nghị nói xong, rồi sau đó cười vỗ đầu:
- Đương nhiên, bây giờ ta biết chuyện này lớn như vậy nhưng mà sau khi ta đi sang bên Sơn Đông kia, hai người Văn Dục và Yến Bình thì trong hai người đó sẽ có một người ở lại. Đương nhiên, còn phải xem bản lĩnh của anh ta. Chỉ cần không cần quá nhanh có lẽ sẽ chiếm được cảm tình của Cẩm Nhi. Cẩm Nhi, cô ấy nói thích muội, không phải là thật … Ít nhất là không phải là cái dạng hai cô gái cùng ở với nhau như cô ấy nói, ta biết mà. Cô ấy rất tốt với muội, nếu cô ấy độc thân, chúng ta có thể chăm sóc cho cô ấy cả đời vui vẻ, nhưng nếu thực sự có thể tìm được một người vừa ý, chúng ta cũng sẽ chúc phúc cho cô ấy.